Liên quân Mobile: Du hành Athanor (Quyển 1) - Chương 10: Lần gặp nhau thứ hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Liên quân Mobile: Du hành Athanor (Quyển 1)


Chương 10: Lần gặp nhau thứ hai


Về tới căn cứ của khu rừng Chạng Vạng, ai ai cũng tỏ rõ vẻ mệt mỏi. Người nào người nấy thương tích đầy mình, máu vương khắp người. Tel’Annas và Thane bước ra hỏi:
– Các ngươi sao rồi?
Zill quỳ xuống trước, rồi lần lượt sau đó những người khác quỳ theo.
– Thưa nữ vương, thần xin chịu tội. Thần đã cố hết sức nhưng chúng thần không giết được Veres và Huvai.
– XIN NỮ VƯƠNG THA TỘI! – Cả đội đồng thanh. Tel’Annas lên tiếng:
– Các ngươi đứng lên đi. Ta tha tội cho các ngươi, vào trong đi.
Dứt lời, Tel’Annas đi vào trong. Chỉ còn lại lực lượng của lâu đài Khởi Nguyên. Butterfly lại chỗ Thane và nói:
– Xin chịu tội. Thần làm nhục lâu đài Khởi Nguyên …
– Ha ha, có gì đâu. Chúng ta về thôi. – Thane cười.
Nhưng cả đội bây giờ ai cũng bị thương khá là nặng nề, nên việc đi về cũng vô cùng khó. Bất chợt Payna ở bên trong gọi to:
– Mọi người bên lâu đài Khởi Nguyên còn ở ngoài đó không? Nếu còn ở đó thì vào trong đây tôi chữa thương cho.
Thế là mọi người vào bên trong để Payna chữa thương. Trong lúc được chữa, mọi người nói chuyện với nhau. Tel’Annas hỏi Kil’Groth:
– Này, sao các ngươi không bắt được bọn chúng thế?
– Thần đã tiến tới căn cứ của chúng, nhưng do có bẫy phục kích khiến quân lực tổn hao quá nhiều. Thành ra thần phải rút quân để không bị tổn hại thêm.
Toro lên tiếng:
– Thưa nữ vương, kế hoạch không thành công lắm. Vậy phải làm sao đây ạ?
– Cho ta thời gian suy nghĩ đi. – Tel’Annas trả lời.
(Lâm tặc)
Tôi và Nam bước ra. Nhìn thấy lực lượng bị giảm đi phân nửa, lòng tôi đau nhói cả lên. Thật không ngờ họ phải bỏ mạng như vậy. Lâm hỏi:
– Sky đâu rồi?
– Cậu ta … bỏ mạng rồi … – Veres nói nhỏ.
Một tên lính hỏi:
– Có gì ăn không?
– Nam, Hùng! – Nakroth gọi hai đứa. Nhưng lúc mà mọi người đi chiến đấu, tôi và thằng Nam do quá lo sợ nên không dám làm gì. Cả hai đứa cũng không muốn nấu cơm vì quá lo lắng. Huvai đập bàn:
– Vậy giờ bọn ta ăn gì?
– Ơ tụi em … – Nó ấp úng. Nhưng tôi giơ tay về phía Nam:
– Khoan! Mày cứ ở đây, tao ra ngoài một lát. Cho tao mượn cây rìu.
Nó vô cùng ngạc nhiên:
– Mày định đi chặt cây kiếm gì ăn à? Trời giờ tối rồi, đi vô rừng nguy hiểm lắm. Ở đây đi.
– Yên tâm. – Tôi trả lời, rồi giật phắt cây rìu. Rồi tôi chạy thật nhanh vào rừng. Nhưng mọi việc bắt đầu khó khăn. Trong rừng vào buổi tối vô cùng tối, chỉ có ánh sáng của những con đom đóm thì không đủ để soi đường đi chứ đừng nói tới việc tìm thức ăn.
– Hự! Hự! – Tôi đành chặt bừa một cái cây cầu may. Nhưng mới chặt đến nửa chừng thì có tiếng hét:
– Tên kia! Dừng lại ngay!
Tôi giật mình:
– Ai đấy?
Nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy ai. Tôi tự trấn an mình:
– Chắc là nghe nhầm. – Tôi lại chặt cây tiếp. Nhưng có vẻ như tôi không hề nghe nhầm đầu.
– DỪNG MAU!
– Ớ ớ … cái gì thế này … Ơ … – Tôi sợ hãi quá, chân không đứng được nữa khụy xuống đất. Ai đó đang bước tới chỗ tôi.
– Tên kia!
Tôi bàng hoàng một lúc, rồi nhận ra đây là Krixi – vị tướng ưa thích của tôi. Tôi đỡ sợ, hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Ngươi không được chặt cây của khu rừng này!
Tôi giải thích:
– Tại tôi đói quá nên …
– Đói hả? Ngươi nói chuyện buồn cười nhỉ. Đây là cây tuyết tùng, ngươi tính chặt cây tuyết tùng kiếm thức ăn à?
Nói rồi, cô ấy làm phép làm lành vết thương của cái cây. Tôi hỏi:
– Cô đến đây có việc gì không?
– Cái thằng này! Ngươi bị ngu à? Ngươi chặt cây làm ta phải ra đây đấy! Ủa mà khoan, hình như ngươi đâu phải thành viên của bọn lâm tặc đâu nhỉ.
– Ý cô là Nakroth ấy hả? – Tôi hỏi lại. Cô ấy gật đầu:
– Phải, ngươi biết à?
Tôi cười:
– Tôi biết mà. Hiện tại thì tôi đang sống chung với bọn họ.
– Hử cái gì? NGƯƠI … CÚT KHỎI ĐÂY MAU! – Krixi bất ngờ đuổi đánh tôi. Tôi không biết phải làm gì, vội nói:
– Khoan sao cô lại đánh tôi?
– Ta GHÉT! Ta GHÉT LÂM TẶC! Ta GHÉT BỌN PHÁ RỪNG!
– Nếu thế thì thôi tôi đi về.
Tôi quay đầu định đi thì cô ấy đưa cho tôi một rổ hạt dẻ và nói:
– Đây là hạt dẻ, ngươi chia cho mọi người ăn đi.
– Cô có bị gì không vậy? Vừa bảo ghét xong quay sang đưa thức ăn cho bọn tôi.
Krixi giận dữ:
– Giờ có đi hay không?!
– Dạ dạ đi … – Tôi vội chạy lẹ. Tôi chạy nhanh đến mức không để ý được gì xung quanh, và suýt chút nữa tôi đã chạy qua căn cứ.
Vào trong, tôi gọi to:
– Mọi người! Có đồ ăn rồi này!
– Hay quá hay quá! – Mọi người chạy ào ra. Người nào người nấy y như con nít, nhào ra giật lấy không để ý ai.
Chẳng mấy chốc, rổ hạt dẻ đã vơi đi rất nhiều, chỉ còn vài hạt, nhìn cũng không được đẹp mắt cho lắm. Nakroth hỏi tôi:
– Rổ hạt dẻ này ở đâu vậy?
– Krixi đưa cho em, bảo là chia cho mọi người cùng ăn.
– HẢAAA..!? – Tất cả mọi người hét lên, rồi ngay lập tức trả hạt dẻ lại vào rổ. Điều này làm tôi khá bất ngờ:
– Chuyện gì thế?
– Mày ngu à – Nam đập vào đầu tôi một phát – Krixi là kẻ thù của chúng ta đấy! Có kẻ thù nào khi không lại đưa thức ăn cho chúng ta không? Hơn nữa, cô ta còn bảo mày hãy chia đồ ăn cho mọi người. Rõ ràng cô ta có âm mưu ám sát cả đội, đừng có ăn!
– Ăn đi, hạt dẻ ngon mà! – Nakroth vừa nói vừa ăn. Điều này khiến nó giật mình. Nó vội chạy đến chỗ Nakroth:
– Nhả ra nhanh!
– Có gì đâu mà sợ dữ vậy mấy đứa?
Veres lên tiếng:
– Nakroth này, tôi thấy Nam nói có phần hợp lí. Kẻ thù không bao giờ đưa thức ăn cho chúng ta đâu.
– Ực ực … – Nakroth vẫn nhai, nuốt.
– Hơn nữa, cô ta vốn ghét chúng ta. Ngài tin người vậy sao?
Nakroth bóc một hạt dẻ ra đưa cho Veres:
– Ăn đi, rồi nghe ta nói. Lần trước, người đã nói cho ta kế hoạch tấn công của chúng chính là Krixi đấy.
Huvai phản đối:
– Cô ta nói sai …
– Không! Bọn khu rừng Chạng Vạng chắc chắn đã thay đổi kế hoạch. Ta chắc chắn như vậy.
Nhưng dù sao, mọi người cũng không ai dám ăn cái món hạt dẻ mà Krixi đưa cho. Chỉ có tôi và Nakroth là ăn thôi. Tất cả mọi người đều nhịn đói và đi ngủ cả.
*
Sáng hôm sau, Nakroth ra bờ suối vệ sinh cá nhân. Vừa đánh răng xong thì có tiếng gọi:
– Này!
– Hả tiếng này …
Krixi từ trong bụi bước ra khiến Nakroth bất ngờ:
– Krixi!
– Làm gì mà giật mình dữ vậy?
– Mới sáng sớm ngươi tới đây làm gì thế?
Cô bất ngờ nắm áo Nakroth rồi đẩy cậu ta về phía sau:
– Cái tên ngốc này!
– Cái gì vậy? Ngươi …
– Ta đã bảo ngươi chạy sao ngươi không chịu nghe!
Nakroth cãi lại:
– Này này, ngươi …
– Muốn gì? – Krixi chống nạnh nhìn thẳng vào mắt Nakroth.
– Ngươi bị phát hiện hả? – Nakroth bất ngờ hạ giọng với Krixi khiến cô ấy cũng khá bất ngờ. Nhưng Krixi cũng bình tĩnh trả lời:
– Có lẽ là ta bị phát hiện. Nữ vương bất ngờ chuyển đổi kế hoạch. Nhưng cái tên này! Ta đã bảo ngươi chạy đi rồi sao không chạy đi!
Nakroth đáp:
– Không có từ “chạy” trong từ điển của tôi.
– Hừ chán ngươi quá!
– Mà ngươi đến đây làm gì?
Krixi đá một phát vào chân Nakroth khiến cậu ta hét lên:
– ÚI DA! Đau đau …
– Ngươi còn hỏi nữa hả! Chính tại ngươi không chịu chạy đấy! Ngươi không chạy làm ta lo muốn chết!
– Ngươi với ta là kẻ thù, tại sao ngươi lại lo cho …
Nakroth giật mình, vội im bặt. Cậu ta nghĩ rằng mình vừa làm tổn thương một đứa con gái. Sống và làm việc chung với Veres một thời gian, cậu ta thừa hiểu một đứa con gái bị tổn thương sẽ như thế nào.
Như đoán được ý nghĩ của Nakroth, Krixi vội nói:
– Ta lo cho ngươi vì ta muốn cảm ơn cũng như xin lỗi ngươi lần trước thôi. Nhưng ta thật không hiểu ngươi, không chạy để bị tổn thất quân lực nhiều quá!
Nakroth đành nói:
– Kệ tôi. Đừng có nói nữa.
– Ngươi … Ta không chịu đâu! Ta quan tâm ngươi đến thế kia mà! Ủa ngươi đâu rồi?
Nakroth lại gần bờ suối, giả vờ vạch quần ra:
– Tè phát coi chơi nào!
– Cái đồ ĐÁNG GHÉT! – Krixi đá văng Nakroth xuống suối. Rồi cô bỏ về …
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN