Liên quân Mobile: Du hành Athanor (Quyển 1)
Chương 159: Đánh bại bộ đôi xạ thủ
Từ trong bụi bước ra hai con vật. Tôi thoáng chút bất ngờ khi đó là Slimz và Fennik.
– Mày xem kìa.
– Bẫy của mày hay quá Slimz ơi! – Fennik vỗ vai bạn của mình – Để xem, một con thiên sứ, một thằng nhóc.
Slimz chỉ tay về phía tôi:
– Còn một đứa kìa, bắt nó luôn.
– OK bạn hiền! – Slimz ném liên tiếp ba mũi lao về phía tôi. Rất bình tĩnh, tôi lả lướt né những mũi lao ấy.
Từ phía sau, Fennik bất ngờ xuất hiện. Tôi đánh một phát vào bụng cậu ta rồi đẩy văng ra xa.
– Mộc thuật: lồng gỗ!
Những tấm gỗ lớn từ trên trời rơi xuống, nhưng thật đáng tiếc khi nó không thể nhốt được Fennik lại. Cậu ta đã lướt ra ngoài kịp trước khi tấm gỗ thứ tư sập xuống.
Bên phía Lauriel và Phúc, hai người họ cố phá cái lồng ra nhưng không được. Slimz cười khẩy:
– Các ngươi sẽ không thể thoát được khỏi cái lồng này trừ khi đánh bại được hai bọn ta thôi.
– Đáng ghét, nếu ba người thì đánh dễ hơn rồi. Đằng này chỉ có một.
Phúc im lặng không nói gì, nó thò tay qua khe của những chiếc lồng rồi soi soi gì đấy. Slimz không bận tâm lắm đến hai người họ mà quan sát Fennik.
– Bình tĩnh nào, ở đây nhiều khả năng có bẫy.
Nói thì nói vậy, nhưng xung quanh gần như không thể phát hiện ra bất kì cái bẫy nào. Chỉ một tích tắc sai lầm là hoàn toàn có thể chết. Vậy thì …
– Dây leo trỗi dậy!
Tức thì, hàng chục sợi dây leo rừng xuất hiện trên những cái cây lớn. Tôi nhảy lên cây, bám vào dây leo rồi thi triển chiến thuật cấu rỉa từ trên cao.
– Hây ya! – Tôi bay giữa không trung rồi ném phi tiêu – Nhân bản!
– Hừ, quá dễ. – Fennik cười khẩy – Hóa giải ảo thuật.
Thế là những chiếc phi tiêu ảo ảnh biến mất, chỉ còn mỗi chiếc phi tiêu thật. Fennik né dễ dàng rồi bắn liên tiếp những hòn đá cứng. Tôi tạo mộc cầu để chắn đòn:
– Đáng ghét. Lunar nói đúng, ma thuật này gặp bọn hóa giải ảo ảnh là mất hiệu quả.
– Chết này! – Fennik ném một thứ kì lạ lên chỗ tôi. Khi quay lại, tôi hoảng hồn:
– CHẾT BÀ! LỰU ĐẠN!
“ẦM”, chưa kịp tránh né thì nó đã nổ, khói bay đen kịt. Slimz nhảy lên:
– Hay quá bạn hiền!
Fennik đập tay:
– Tuyệt … Ơ cái gì?
– Ngươi nghĩ chỉ với một quả lựu đạn mà đòi chơi được ta à? – Tôi ở phía sau Fennik rồi tung ngay đòn cước đá văng Fennik lên không trung. Kế sau đó, tôi tung một cú đá bổ từ trên cao xuống.
– Chết này!
“VÚT”, một cái bóng đen vụt qua. Slimz! Cậu ta đã nhảy lên mang người đồng đội của mình ra ngoài.
– Nhà ngươi khá thông minh đấy, dùng lựu khói đen để gây sự chú ý, sau đó di chuyển trên những hàng cây để vòng ra đằng sau.
– Kể ra ngươi thông minh đấy, Slimz ạ.
– Giờ thì ngươi tiếp chiêu đi! – Slimz dùng lò xo cơ khí bay đến chỗ tôi từ khoảng cách chừng ba mươi mét. Tôi ném phi tiêu rồi tung ngay thuật nhân bản, nhưng cậu ta chẳng màng tới mà xông thẳng đến. Chiếc phi tiêu thực trúng Slimz nhưng bất ngờ văng ra một bên.
– Không được rồi! – Tôi ngay lập tức vận ma thuật Andura vào trong lòng bàn tay rồi xông lên – Andurasen… Cái gì vậy? A! – Tôi ngã xuống. Một cái bẫy kẹp bằng kim loại. Nhưng trong cái rủi có cái may, Slimz bay quá cao nên tôi thoát được cú xông thẳng đến của cậu ta.
– Hắn gặp may rồi.
Tôi gỡ cái bẫy kẹp ra rồi chữa thương nhẹ, xong phóng lên sợi dây leo. Tôi cố suy nghĩ làm sao để nhìn thấy toàn bộ những cái bẫy ở đây.
– Hừm … A đúng rồi! – Tôi phóng đến chỗ chiếc lồng – Phúc, mày đốt cháy cỏ bên dưới khu vực này đi.
– Tao hiểu rồi! Tránh ra nào. Hỏa thuật: nghệ thuật bùng cháy!
Thế là, từ miệng của Phúc thổi ra một luồng lửa lớn. Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm cả khu vực, tôi nghĩ thầm: “Cháy hết đống cỏ ở đây là xong xuôi.”>
Một lúc sau, lửa tàn. Tất cả những cái bẫy đều bị lộ ra và phá hủy hoàn toàn. Tôi mừng thầm:
– Vậy thì hay rồi.
– Đáng ghét! Chết hết đi bọn kia. – Slimz và Fennik nhanh chóng ném vũ khí về phía tôi và đồng bọn.
– Mộc thuật: khiên gỗ! – Tôi tạo một tấm gỗ dày chặn đạn. Những mũi lao, viên đá của hai người bọn họ không thể xuyên thủng được bức tường gỗ chắc chắn này.
Ngay lập tức tôi sử dụng Andurasengan vào cái lồng gỗ nhưng không được. Lauriel bảo:
– Nhóc chỉ cần hạ được hai người bọ họ là xong vụ này à.
– OK! – Tôi tiến ra rồi ném hai cái phi tiêu có truyền ma thuật Andura. Lần này tôi không dùng thuật nhân bản để xem bọn họ sẽ làm gì.
Hai người họ đồng loạt xông lên. Tôi tạo cây trói hai người họ lại nhưng không kịp. Fennik ném đạn siêu thanh vào người tôi rồi bắn hai phát. Tôi chắn được một, phát còn lại trúng. Nhảy lên cao, tôi ném mười cái phi tiêu cùng một lúc rồi dùng thuật nhân bản.
– Ui da ui da … – Cả hai người họ đều trúng. Tuy nhiên, do có đến mười cái phi tiêu nên tôi không thể truyền kịp ma thuật do đó những cái phi tiêu chỉ để gãi ngứa.
Fennik xả đạn liên tục về phía tôi. Tôi đành bám chặt sợi dây leo bằng tay phải rồi tạo khiên chắn đạn. Tình hình này khó mà cầm cự nổi.
Sợi dây leo đứt. Tôi rơi xuống cái “bịch” trước sự chứng kiến của mọi người. Lauriel và Phúc bàng hoàng vội kêu to:
– Đứng dậy đi!
– Ha ha, rơi từ đó xuống từ chết rồi ku! – Slimz và Fennik thừa cơ xả đạn.
Lauriel hét lên:
– NHÓC!!!
– Rồi, đem nó vô trong kia đi, Slimz.
– OK! Ơ nhưng mà … sao tao không đi được vậy.
Fennik quát:
– Cái gì? Thôi để t… Ý chết, tao cũng không đi được.
– Hừ, thuật thế thân xem ra có hiệu quả trong tình huống nầy.
Phúc thốt lên:
– Thằng Hùng kìa!
– Sao nó lại …
– Đáng ghét! Mau thả bọn ta ra!
Tôi chẳng thèm nghe bọn họ nói gì, ngay lập tức tôi tung “nhật hỏa” vào người bọn họ. Fennik gào lên:
– ÁAAAAA!!!
Cái cây trói chặt hai người họ bốc cháy. Trong làn khói, tôi nhìn thấy một luồng khói trắng mang hình dáng của Fennik. Phúc ăn mừng:
– Hay quá, đánh bại được Fennik.
– Còn tên Slimz. – Tôi nhìn về phía chỗ Slimz. Cậu ta đã sử dụng một loại thuốc đặc biệt khiến cơ thể của cậu ta cứng cáp hơn gấp nhiều lần: thuốc cà rốt.
Tôi bất ngờ về loại thuốc này bởi bình thường thuốc cà rốt chỉ giúp Slimz tăng tốc độ chạy và tăng sát thương.
– Được lắm, với thuốc cà rốt thì ta có thể tăng sức chống chịu ma thuật.
– Vậy thì đòn này thì sao! – Tôi tạo một cây cung rồi bắn một mũi tên Andura. Slimz né được nó một cách dễ dàng rồi ném bốn mũi lao.
“PHẬP”, cả bốn mũi đều trúng. Tôi nằm xuống trong đau đớn:
– Cái gì vậy trời …
– Lao cơ khí! – Slimz ném một mũi lao lớn đến chỗ tôi. Lauriel hét lớn:
– Nhóc, đừng có đứng … thôi chết rồi.
Tôi đứng lên, ăn cả cây lao cơ khí, đầu óc tôi choáng váng. Slimz ném ba mũi lao về phía tôi.
– Nguy hiểm! – Phúc hét lên.
“Keng keng”, những mũi lao bất ngờ văng ra. Slimz trố mắt:
– Cái gì?
– Hay lắm, Saw Laucher phát huy hiệu quả rồi.
Saw Laucher là một chiếc nỏ nhưng bắn ra những lưỡi cưa tròn. Lao của Slimz gãy sạch không còn gì. Tôi rên rỉ:
– Cái gì đấy …
– Nhóc lấy cái đó ở đâu vậy? – Lauriel hỏi.
– Chị quên là em có thể sử dụng năm nguyên tố à, bằng cách đó em tạo ra chiếc nỏ này.
Lauriel cầm lên:
– Ủa khoan, cái sợi dây … nhìn quen quen.
– Em lấy dây thun quần của chị đó!
– CÁI GÌ? – Lauriel thốt lên rồi nhìn lại, quần của cô đã tuột từ lúc nào.
Tôi đứng dậy:
– Được rồi, giờ thì …
– CHẾT ĐI! – Slimz ném lao cơ khí. Tôi chặn tường gỗ – VÔ ÍCH THÔI!
Đúng như Slimz nói, mũi lao xuyên qua và phá nát tường gỗ. Tôi đành sử dụng đến ma thuật mặt trăng để tạo tường chắn.
Chiếc lao cơ khí ghim vào tường, Slimz lẩm bẩm:
– Cái này cứng hơn rồi.
– YA! – Tôi xuất hiện từ phía sau Slimz với thanh kiếm trong tay. Cậu ta dùng mũi lao chặn đòn đánh. Hai bên giằng co một lúc lâu.
– HỪ … – Tôi nghiến răng.
Slimz lẩm bẩm:
– Tên này dai thật. YA! – Slimz bất ngờ hất một lực mạnh khiến tôi chới với ngã ngửa ra sau. Slimz cười to:
– Ha ha, ta thắng rồi. Giờ thì chết đi!
“VÚT VÚT”, một thứ gì đó bay tới, sượt ngang qua má Slimz. Một lưỡi cưa.
Phúc đập tay:
– Tức thật, suýt nữa thì.
Thừa cơ Slimz đang quay lại phía sau, tôi tung cước đá văng cậu ta lên.
– Andura thuật: lưỡi gươm phong ấn!
Một thanh gươm to lớn xuất hiện từ trên cao rơi xuống trúng vào người Slimz, cậu ta hét lên rồi ngã xuống. Tôi tung luôn Andurasengan để kết liễu.
Một luồng khói trắng bay lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lauriel đã phá được chiếc lồng, cô nắm áo Phúc:
– Trả dây quần lại cho ta! Nhanh lên!
– Giờ sao trả!
Tôi biến ra một chiếc váy bằng lá cây cho Lauriel. Tạm thời thì cô ấy không đòi dây quần nữa, nhưng không biết sẽ đòi khi nào. Chắc là thằng Phúc lấy dây quần làm dây nỏ đây mà. Cũng có lí, dây quần cũng có độ đàn hồi khá lớn nhưng lại dễ bị giãn.
Lauriel thở phào:
– Xong hết rồi, giờ thì chúng ta đi tới căn cứ của khu rừng thôi.
Cả bọn lại tiếp tục đi …
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!