Liệp Bộ - Chương 21: Sinh Hoạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Liệp Bộ


Chương 21: Sinh Hoạt


Những ngày dưỡng thương này đối với Conan so với nước còn nhạt hơn vài phần.

Ngoại trừ ngày thứ tư nằm viện được một đám con nít trong lớp tới thăm, bởi vì chuyện ngày đó Conan căn bản không nhớ nên vô số lần được an ủi lo lắng đến vết thương, ồn ào tranh cãi ầm ĩ các loại. Hơn mười đứa nhóc đứng trong phòng bệnh viện, cho dù đã bị cưỡng chế nhẹ giọng nói chuyện, nhưng mười mấy cái giọng nhẹ hợp lại cùng một lúc cũng không thua gì cái loa công suất lớn.

Sau đó một ít nhóc rời đi trước, đưa quà mình mang đến dúi vào tay Conan. Món đồ chơi nho nhỏ hay con rối Conan còn có thể nhận, nhưng đến khi Ayumi cầm ra vòng hoa thủ công nghe nói là tự làm đội lên đầu Conan, hơn nữa kỳ vọng Conan có thể sớm ngày hồi phục, nội tâm học sinh trung học của Conan đã bắt đầu hỗn độn.

“Conan thật được mấy cô bé yêu thích nha! Vừa rồi rất nhiều cô bé đến hỏi chị về vết thương của em.” Sau khi bọn trẻ rời đi hết, Ran Mori nói như thế.

Conan ngoại trừ cười gượng căn bản không biết nên biểu đạt ý nghĩ trong lòng như thế nào. Một học sinh trung học, ai lại hi vọng được một đám nhóc con yêu thích!

“Đúng rồi, Conan! Hôm nay chị trở về lấy một ít quần áo mới đến, em có chuyện gì cứ gọi cảnh sát bên ngoài. Không được chạy loạn!” Ran Mori mới đầu giọng còn nhẹ nhàng, đến cuối cùng lại hoàn toàn uy hiếp.

Conan nhìn biến hoá trên mặt Ran, bỗng nhiên ý thức được câu “phụ nữ là sinh vật hay thay đổi nhất”, quả nhiên là thập phần chuẩn xác. Cũng nói tiếp cậu vốn chẳng muốn tìm cách ra ngoài, dù sao sự tồn tại của người đàn ông kia, đối với cậu mà nói như một khối u trong cổ họng, như thế nào cũng không thư thái nổi….

“Biết rồi, chị Ran.” Nhóc con ngoan ngoãn đáp. Ran vừa lòng mỉm cười, sờ sờ cái đầu tròn vo của cậu.

Thời điểm mặt trời lặn, Ran nói vài câu liền ra cửa. Conan nhìn mặt trời bị bức màn che khuất, khẽ thở dài một cái.

Cậu nhớ rõ những thứ cậu vốn mang trên người giờ hẳn là nằm trong ngắn kéo bên cạnh giường bệnh.

Khó khăn di chuyển đến bên giường, khó khăn vươn tay, rồi sau đó lại khó khăn lấy di động ra khỏi ngăn kéo…

Sau những động tác liên tiếp, Conan trên mặt đỏ ửng, môi bị cắn cắn có chút trắng bệch, trên trán thấp thoáng mồ hôi. Chỉ là động tác đơn giản, mà đã quá gian khổ như vậy.

Cầm di động, nhìn cột pin chỉ còn một vạch, Conan không khỏi cười khổ, rồi sau đó mở điện thoại.

Nghe vài âm thanh báo bận mỏng manh, rồi nghe đối phương nhận điện thoại, Conan lập tức nói: “Alo, tiến sĩ, để Haibara nghe điện thoại.”

Bên kia vang lên tiếng động, rồi sau đó có giọng nói: “Tôi đây. Chuyện của cậu tôi nghe nói rồi, đã bị nhận ra, không nghĩ là nhanh như vậy?”

Ngữ khí Haibara Ai vẫn thản nhiên như trước, nhưng có chút kéo dài khác biệt so với bình thường khiến Conan biết, cô ta đang sợ hãi.

Quả thật, với sự hiểu biết của Haibara Ai về tổ chức, bọn chúng không thể không truy lùng cô. Thật sự không có khả năng đối đầu, tuy rằng phản bội, nhưng căn bản cô thật sự sợ hãi.

Sợ chết sao?

Có lẽ không phải, chỉ lo là so với chết càng đáng sợ hơn.

“Ừ, hắn có lẽ đã nhận ra tôi, nhưng tựa hồ chưa biết tôi đã tiếp xúc với cô.” Conan nói, quả thật lúc gọi điện, động tác nâng tay đối với cậu vô cùng khó khăn. Chỉ có thể đặt điện thoại xuống gối, sau đó nghiêng đầu áp lên, dùng phương pháp như vậy để giảm bớt gánh nặng lên thân thể mình.

Đầu điện thoại kia chợt im lặng, rồi sau đó không lâu, liền truyền đến hơi thở và giọng nói có chút bất ổn: “Không, nhất định hắn đã biết. Gin chính là như vậy, thử thăm dò, khiến cậu sợ hãi thật sâu, rồi sau đó lại khiến cậu sợ hãi sâu sắc cùng tuyệt vọng mà chết đi.”

Mặc dù không thể nghe thấy run rẩy, lại bởi vì đường dây điện thoại có chút xao động mà trở nên rõ ràng.

Conan ngược lại không nghĩ đến cô gái thường ngày lạnh lùng này trong một khắc lại biểu lộ sợ hãi rõ ràng như vậy: “Hừ, cô yên tâm, nếu hắn biết tôi và cô đã gặp nhau, ít nhất hắn cũng không biết cô ở nơi nào. Hắn tập kích tôi cũng không có đi tìm cô, điều ấy hoàn toàn có thể chứng minh. Nhưng dù như vậy, mấy ngày nay cô cũng phải cẩn thận… Còn có thuốc giải APTX-4869…”

“Không nhanh như vậy, APTX-4869 kết cấu phức tạp, giai đoạn phân tích đầu tiên cũng không thể xong trong vài ngày. Nếu có thời gian thì đến đây, tôi cần mẫu máu của cậu.” Nói đến chuyên ngành của Haibara, ngữ khí tự tin đạm mạc vang lên.

“Ừ, Haibara Ai?”

“Ừ?”

“Mặc kệ là Gin hay tổ chức kia, cuối cùng sẽ bị đưa ra ánh sáng.” Conan kiên định nói, bởi vì lo lắng cảnh sát bên ngoài nghe được, cậu đè thấp thanh âm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự khẳng định trong lòng.

“Haha, hi vọng vậy!” Tuy rằng giọng điệu có lệ, nhưng cũng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Haibara Ai lúc này ngồi trên sopha nhà tiến sĩ Agasa, trên người mặc áo choàng trắng cỡ nhỏ. Cho dù nhìn chằm chằm gương mặt trẻ con, vẫn có vẻ thập phần nghiêm túc.

Viên đạn bạc xâm nhập tổ chức, không biết những lời này đến từ đâu, nhưng nói không chừng…

“Như vậy, hẹn gặp lại!” Đầu bên kia Conan đã muốn tắt điện thoại.

Haibara Ai cũng gác điện thoại lên, hai tay cầm tách trà, đôi mắt thinh lặng nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài cửa sổ sát đất.

Chỉ hi vọng viên đạn bạc kia bắn sâu vào vũng bùn! Nhưng mà cũng là chuyện tương lai, ai có thể biết được?

Buông tách trà xuống, Haibara Ai giật giật cổ, rồi sau đó tắt điện trong phòng khách. Sau khi Conan bị tập kích, cô chưa một lần được ngủ an ổn.

Conan thả điện vào ngăn kéo, cũng vô cùng gian nan cẩn thận đóng ngăn kéo lại, chỉnh người, nằm ngửa trên giường bệnh, hai mắt hơi nhắm.

Bên tai nghe “lạch cạch” một tiếng, Conan đã có chút buồn ngủ lập tức mở mắt. Trong bóng tối cậu cảnh giác nhìn cánh cửa chậm rãi đẩy ra. Rồi sau đó là thân ảnh Ran Mori, trong tay thậm chí còn mang bao lớn bao nhỏ.

Đừng nói Haibara, chính cả cậu dù nhiều lần tuyên bố, nhưng bị tìm được như vậy, cho dù là thân thể trẻ con cũng bị nhận ra, thậm chí không kiêng nể mà xâm nhập vào bệnh viện, xuất hiện bên giường bệnh. Tất cả, đều quá mức bừa bãi. Như là cảnh báo trước, đúng vậy, cảnh báo cho cậu, cho dù ở nơi nào, cho dù có bao nhiêu người bảo vệ, chỉ cần người đàn ông kia, Gin, cậu tin tưởng, hắn đều có thể dễ dàng đến bên cạnh cậu, rồi sau đó giết chết cậu.

Thật sự là con người ngoạn mục, haha! Trong lòng cười gượng, cậu cũng đã hết buồn ngủ, Conan chỉ có thể nhắm mắt lại, nghe tiếng Ran nhẹ nhàng sửa sang này nọ bên người, rồi sau đó lại vươn tay sờ sờ trán cậu…

Cuối cùng sau khi nằm viện tám ngày, Conan tháo băng xong cũng có thể hoạt động, cho thấy cậu có thể xuất viện.

Cho dù vết bầm trên người chưa tan đi, nhưng cũng đã không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, ngoại trừ…

“A, thằng nhóc này thật đúng là mệnh lớn, xem mày từ nay về sau còn dám chạy loạn không.” Lúc Kogoro Mori nói như vậy, một đôi tay lại hung hăng vỗ lên lưng Conan.

“Khụ, khụ khụ khụ…” Không hề báo trước khiến Conan vì một cú kia mà đau đớn, ho khan lên, lưng lại phát đau.

“Conan, em không sao chứ? Bố, bố thật là, vết thương của Conan chưa có lành.” Ran Mori lập tức chạy đến bên người Conan kiểm tra, cũng không quên hung tợn phê bình lão Mori.

Kogoro Mori lúc này mới ý thức được cái gì, lập tức gãi đầu, lớn tiếng nở nụ cười: “Ha ha ha, lỡ quên, nhưng mà trẻ con bị thương lớn lên mới có tài, đi thôi, lên xe!!” Lập tức muốn trốn tránh chui vào trong xe.

Conan nhìn bộ dáng Kogoro Mori, bĩu bĩu khoé miệng, bác à, nếu hành vi và lời nói của bác có thể phù hợp với danh hiệu thám tử nổi tiếng một chút, không chừng việc làm ăn của văn phòng thám tử sẽ tốt hơn rất nhiều.

———————–

Lời tác giả: 

Kịch tính của Liệp Bộ đến đây sẽ có hai vụ án. Toàn bộ truyện sẽ có hai vụ án lớn, một vụ xảy ra ở Thuỵ Sĩ, xem như Conan cùng Gin thân mật tiếp xúc. Vụ còn lại chính là chân chính quyết đấu… Tổ chức cái gì, bên trong cơ mật cái gì, Vermouth cái gì, chết rồi sống lại Akai cái gì, đều sẽ lên sân khấu.

Cố sự có lỗ hổng, thỉnh mọi người nhảy hố cẩn thận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN