Liệp Bộ
Chương 33: Người Làm Vườn
Conan cắn răng nhìn hai người xuất hiện phảng phất quỷ mị, kiêu ngạo không cố kỵ gì như vậy mà xâm nhập toà lâu đài này, thậm chí còn đoạt đi tính mạng một người, đơn giản chỉ có Gin, tổ chức Áo Đen.
“Hai người, các người là ai?” An trí Carters dường như đã tắt thở bên cạnh khung cửa sổ, giờ phút này là chủ nhân lâu đài, Eric hỏi. Cho dù người bên mình bị giết mà sinh ra phẫn nộ mở miệng, nhưng đối phương còn chưa thu hồi súng ống, thanh âm Eric cuối cùng có chút run rẩy.
Là một người bình thường, bỗng nhiên đối mặt với hai cái chết, thậm chí một trong số đó còn chết đi trước mặt mình, vô luận là ai đều không thể thừa nhận, không phải sao?
Chỉ có thể nói, Eric lúc này lên tiếng được là đã cứng cỏi lắm rồi!
“Hừ!” Gin hừ lạnh một tiếng, “Thám tử nhí, lại gặp nhau rồi.”
Công khai xuất hiện trước mặt như vậy, hiển nhiên Conan cũng không nghĩ ra được, bọn chúng muốn làm gì.
“Sợ sao? Yên tâm bây giờ tôi vẫn chưa muốn lấy mạng cậu.” Ngụ ý rất rõ ràng, hắn không muốn không phải vì yếu thế, có lẽ là vì cái gọi là “bản đồ kho báu” kia, cũng có lẽ đơn thuần bởi vì hắn yêu thích trò mèo vờn chuột này mà thôi.
Nhưng vào lúc này, liền nghe một tiếng thét to, tiếp theo là Ran đã tỉnh lại từ trong khiếp sợ không biết từ khi nào, tung một cú đá về phía cánh tay đang cầm súng của Gin. Không thể nghi ngờ đòn karate của Ran tuyệt đối chuẩn về lực sát thương, nhưng mà…
“Ran…” Conan chỉ kịp theo bản năng hô một tiếng, sau đó là một trận bùng nổ, Gin tựa hồ không để ý công kích như vậy chút nào, nhắm chuẩn thời gian như đã có tính toán sẵn, chỉ thấy mái tóc bạch kim hơi hơi lắc nhẹ, liền nhanh chóng nghiêng người, tránh được nguy hiểm, rồi sau đó vươn tay, đỡ lấy chân Ran đá tới.
Ran Mori một cước không thành, lùi chân về một bước, trên tay lại chưa dừng, một quyền sắc bén hướng cằm Gin mà đánh tới…
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy tay trái cầm súng của Gin không biết trở nên trống không từ khi nào, vươn ra bắt được nắm đấm của Ran, một tay lại chế trụ được Ran ở phía trước người. Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, súng bên tay phải đã lên chốt…
Quả thực người này là sát thủ có kinh nghiệm thực chiến, Ran Mori đạt quán quân karate toàn quốc cũng không làm được gì!
Conan trên đầu toát mồ hôi lạnh. Bởi vì đi vào lâu đài này không mang quần áo để thay, nên quần áo trên người cậu đều do quản gia Carters tìm đến, mà hôm nay cậu thậm chí dây lưng bác tiến sĩ cho cũng không mang, giày thể thao trên chân cũng đổi thành giày da… Nói cách khác, cậu bây giờ căn bản chỉ là tay không trói gà không chặt.
“Gin, ngươi cuối cùng muốn làm gì? Thả cô ấy ra!” Conan biết lúc này cậu ra mặt như vậy, mở miệng nói như vậy là cỡ nào bất khả tư nghị, nhưng dưới tình huống này, cậu không còn lựa chọn khác…
Nhìn ánh mắt Ran rõ ràng kinh ngạc, Conan chỉ có thể giả bộ làm ngơ.
Lúc Gin nghe đến tên mình, ánh mắt hơi hơi loé, “Hử? Cậu biết rõ bí danh của tôi!” Mang theo vài phần trầm ngâm, vài phần suy tính, tựa hồ suy nghĩ mình để lộ bí danh từ lúc nào, tiếp theo là biểu tình hiểu rõ mọi chuyện, “Tôi muốn làm cái gì, cậu rất rõ ràng, Ku… Thám tử nhí!”
Tựa hồ là cố ý trêu đùa Conan, Gin mở miệng nói ra chữ Ku, tiếp theo lại sửa lời, nhưng quả thật như vậy là đủ rồi, Conan không thể không thừa nhận trong nháy mắt kia, cậu cảm thấy nhịp tim đã ngừng đập. Nếu lúc bình thường còn có thể giải thích, nhưng dưới tình huống như thế này mà bại lộ thân phận của mình, cậu thật sự không biết nên đối mặt với Ran Mori như thế nào… Cho tới bây giờ cậu vẫn luôn lừa gạt cô ấy!
“Ngươi, ngươi thả Ran ra, ta và ngươi cùng đi.” (Vấn đề xưng hô lúc này, Conan vẫn kêu là ta – ngươi sẽ hợp lý hơn, sau này nếu có biến chuyển thái độ, Băng sẽ đổi thành cái khác). Conan nhíu mi lại nói, mồ hôi trên mặt chậm rãi chảy dọc gương mặt nhỏ bé, rồi tụ lại thành một điểm trượt xuống vạt áo. Đối mặt với ánh mắt của Gin, Conan khẩn cấp nuốt nước bọt, quả thật người đàn ông trước mặt này, cậu… không thể nắm chắc được.
“Conan?!..” Ran cũng không rõ tình huống lúc này là như thế nào, Conan biết người này? Vì sao phải đi cùng bọn họ, nhưng câu hỏi của cô cuối cùng biến mất trong khoang miệng, hoảng hốt, rối rắm băn khoăn trong lòng tựa hồ sắp được cởi bỏ, lại là điều ngay cả chính mình cũng không thể tin tưởng.
Conan bị tiếng gọi nhẹ nhàng kia hấp dẫn, giương mắt, không biết nên giải thích thế nào…
Đôi mắt xanh của Gin lưu chuyển giữa hai người, họng súng đặt trên mặt Ran di động, lộ ra uy hiếp mà ái muội, đây không phải là tác phong nhất quán của hắn, nếu là trước đây, giờ phút này cô gái trong tay đã là một khối thi thể, nhưng mà, bây giờ hắn đang có một trò chơi thú vị, không phải sao?
“Cậu cho rằng cậu có quyền ra điều kiện với tôi sao? Thám tử nhí?!” Đôi mắt xanh lục trong bóng tối hiện ra sắc màu quỷ dị.
Conan chỉ tận lực nhìn vào mắt Gin, giờ phút này cậu quả thật không có quyền ra điều kiện, cho dù hai người kia giết hết mọi người ở nơi này, cũng căn bản không cần lý do…
Mà Vodka đứng một bên hiển nhiên cũng kinh ngạc, cho dù hắn sẽ không ngu xuẩn mà mở miệng hỏi Gin vì sao lại làm vậy, bởi vì trong tổ chức hắn chỉ là phó chủ, nhưng mà so với tình huống trong nháy mắt đã xong việc trong quá khứ, trò mèo vờn chuột quả thật có vài phần thú vị. Đặc biệt là biểu hiện của tên nhóc kia… Thám tử nhí? Vodka trong lòng cân nhắc một lát, có lẽ hắn không đủ thông minh, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần… Mà Gin lúc đó lưu lại thành phố kia, cũng có lẽ bởi vì người này… Thám tử! Nhưng mà, teo nhỏ lại… Tình huống như vậy đúng là gặp không nhiều!
Thời điểm nghĩ đến đây, Vodka sờ sờ cằm của mình. Trong lúc mọi người không chú ý tới, từ một góc hẻo lánh, một tiếng súng vang lên, cho dù có ống giảm thanh, nhưng ở trong toà lâu đài vẫn vang vọng rõ ràng…
Người làm vườn Carl, giờ phút này trong tay cầm khẩu súng lục đen, khoé miệng hơi hơi nghiêng, vẫn nụ cười lạnh thản nhiên như cũ.
Gin đẩy Ran lên người Vodka, tay phải hắn bị bắn trúng, cho dù tiếng vang trong nháy mắt khiến hắn phản ứng một cách nhanh nhất, nhưng viên đạn vẫn chuẩn xác mà xuyên thủng cánh tay phải của hắn. Một lỗ thủng huyết sắc, cho dù đã dùng tay trái ấn lên, máu tươi vẫn chảy ra không ngừng.
Quả thật tình huống chuyển biến quá mức đột ngột, Conan cũng hơi choáng váng, vừa rồi viên đạn kia xẹt qua má cậu, tốc độ kia còn khiến tóc cậu bay bay.
“Hừ, là mày! Vậy mà vẫn chưa chết.” Gin nhìn miệng vết thương của mình, rồi sau đó giương mắt, nhìn lại gương mặt tựa hồ xa lạ kia, trong mắt loé ra một mạt khinh thường.
Conan cũng quay đầu lại, quả thật là mặt Carl, nhưng lúc này, cặp mắt kia, so với lúc trước, càng sâu hơn vài phần, thì ra không phải là ảo giác của cậu sao?
Lúc này Conan vẫn đoán chưa ra, cậu đối với lời của Gin “chưa chết” kia vẫn không lý giải được, nhưng, không phải người làm vườn kia… Lần thứ hai nhìn thấy đã là không phải!
Carl một tay vững chắc cầm súng, một tay phủ lên mặt, rồi sau đó từ bên gáy, một lớp da mỏng ở giữa ngón tay, liền nghe được âm thanh xé toạc, tóc cùng da đều bị kéo xuống.
Cái gọi là hoá trang, Conan cũng biết, thậm chí mẹ cậu cũng xem như là một cao thủ hoá trang, nhưng cho dù hoá trang giỏi đến mấy cũng không thể không có sơ hở, ví như hai mắt của Carl… Sự khác biệt giữa đôi mắt không thể thay đổi, như sự khác biệt giữa ưng và gà.
Cởi bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt xám nhợt khiến Conan trừng lớn hai mắt, dĩ nhiên chính là vị FBI “đã chết” kia, là người vốn dĩ đã bị tổ chức giết chết…
“Bạn nhỏ, lại gặp.” Lời nói thản nhiên, Akai tuy rằng nói với Conan, nhưng cặp mắt kia lại nhìn chằm chằm Gin. Lúc bị trúng đạn Gin cũng đã ngã xuống, giờ phút này trên mặt hắn có một tầng mồ hôi mỏng, chỉ cần là người lúc mất máu nhiều sẽ xuất hiện cảm giác hoa mắt chóng mặt, tất nhiên Gin cũng không ngoại lệ.
“Hừ, Gin, Vodka, lần này các người trốn không thoát, tao đã gọi điện cho cảnh sát Thuỵ Sĩ!” Đúng vậy, trong lúc tất cả mọi người bị Gin thu hút sự chú ý, Akai đã báo tin. Mà cùng lúc đó bên ngoài lâu đài, tiếng còi xe cảnh sát như ẩn như hiện cũng chứng minh lời nói của anh.
“Mày đừng quên, cô gái này còn ở trong tay tao.” Dường như không để ý uy hiếp của Akai Shuichi, một tay hắn giữ cánh tay Ran, súng để bên trán cô.
Ran! Conan nắm chặt nắm tay… Trong lòng suy nghĩ trăm chuyển, lúc giương mắt nhìn lên, người nói lời kia, gương mặt đã nhợt nhạt, cặp mắt màu lục mang theo tiếu ý…
Hắn, hắn muốn làm gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!