Liệp Bộ - Chương 41: Đào thoát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Liệp Bộ


Chương 41: Đào thoát


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên tai vang lên tiếng gió, ầm vang, cho dù ở bên trong phòng cũng nghe được cực kỳ rõ ràng.

Là máy bay trực thăng? Thực sự?

Vì chứng minh suy đoán của mình, Conan nhanh chóng chạy ra bên ngoài, lúc mở cửa ra thì cánh tay cũng bị Gin kéo lại.

“Đã đến thời điểm!” Đơn giản bốn chữ, lại có cảm giác khiến người ta sợ hãi không nói nên lời.

Đã đến thời điểm, không chỉ là đối với Gin, mà cũng là đối với Conan, điều này thể hiện đã đến lúc cậu hành động, cho dù hành động này không có gì đơn giản hơn, nhưng quả thật lại mạo hiểm cả tính mạng.

Đứng trên boong thuyền, hẳn đã xấp xỉ sáu giờ sáng, trời không còn đen kịt như trước, ngẫu nhiên sẽ có vài giọt mưa tí tách rơi trên gương mặt.

Conan ngược lại chấp nhận đi phía sau Gin, dù sao nếu lúc này cậu hành động không kip, Gin nói không chừng sẽ khiêng cậu lên, đến lúc đó quần áo trên lưng cậu, cho dù cột lại vô cùng chắc chắn, nhưng xúc cảm từ ngón tay vẫn là hoàn toàn có thể phân biệt.

Trên bầu trời, một chiếc máy bay màu đen xoay quanh phía trên du thuyền. Rõ ràng, tốc độ thuyền đã giảm bớt. Trực thăng phía trên có cùng tốc độ với du thuyền, rồi sau đó thả thang cuốn xuống.

Bởi vì chiều dài thang cuốn cũng không dài, cánh quạt máy bay gào thét trong gió, thậm chí làm người ta mở mắt không ra.

Chính là như vậy, tình huống này đối với Conan không thể tốt hơn!

Đợi đến khi đi tới bên cạnh du thuyền, tên đàn ông có bộ mày nhướn lên đã bắt đầu hành động ở chỗ trực thăng, hiển nhiên là muốn trèo lên máy bay.

Nhìn tên đàn ông bám lấy thang cuốn rồi sau đó dùng lực từ cánh tay, nhảy lên không trung, thong thả leo lên trên, bởi vì sức gió, thang cuốn kia không ngừng lắc lư, nếu trong tình huống bình thường, tuyệt đối vô cùng đáng sợ.

“Cậu lên trước đi.” Lúc này Gin một tay ấn mũ dạ trên đầu, quay đầu nói với Conan. Tay phải bị thương của hắn vẫn như cũ nắm chặt tay trái của Conan.

Conan thuận theo gật đầu, nếu hắn ta buông tay cậu ra, như vậy… Một bàn tay cậu chậm rãi vói vào trong áo sơ mi trắng, vận sức chờ thời khắc hành động.

Gin tựa hồ có cảnh giác, hơi hơi nhíu mày nhìn chằm chằm Conan.

Bởi vì gió xoáy rất mạnh, áo sơ mi trắng bị thổi, dán lại trên người Conan, nếu không phải vì gió lớn phải nhắm mắt, căn bản sẽ không phát hiện muộn như vậy.

Hở ra một bóng ma trên lưng Conan!

“Tiểu quỷ, cậu…” Gin đang muốn mở miệng, chỉ cảm thấy tay phải một trận kịch liệt đau đớn, theo phản xạ có điều kiện buông lỏng tay ra.

“Bùm” thanh âm nhảy vào nước.

Đến lúc Gin hồi thần lại, liền chỉ thấy bọt nước sau khi thiếu niên nhảy vào sông, chậm rãi gợn sóng.

Mũ dạ trên đầu bởi vì gió thổi mà bay xuống mặt nước, Gin vươn tay lấy súng trong lòng ra, nhưng thật lâu sau cũng không bắn một viên đạn nào.

Liền thấy hắn nhấc khoé miệng lên, tạo thành một độ cong, thu súng vào trong lòng. Tay phải vốn dĩ bị thương, lúc này cổ tay đang cắm một nửa còng tay. Miệng vết thương rất sâu, cơ hồ xuyên thủng, máu tươi tí tách nhỏ giọt trên sàn.

Thám tử nhí, cậu ngoan ngoãn chờ đợi lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta đi! Khoé miệng tràn đầy tiếu ý, như một màn sương mù dày đặc không tan biến, cùng bầu trời đen kịt, nổi bật như vậy.

Gin nhổ còng tay ra, sau đó thu còng lại vào trong áo, vươn tay bắt lấy thang cuốn, chậm rãi theo thang cuốn leo lên trên, hắn cúi đầu nhìn mặt nước không sợ hãi không gợn sóng…

Sau khi Conan nhảy xuống nước, liền liều mạng đạp chân bơi lội. Cậu không biết viên đạn của Gin khi nào sẽ hạ xuống, nhưng mà hiện tại cậu không thể ngoi lên mặt nước để thở, chỉ có thể bằng tốc độ nhanh nhất, bơi ra khoảng cách xa nhất…

Quần áo phía sau lưng đã thấm nước, quả thật nếu Gin không nổ súng, như vậy cậu chỉ có thể mạo hiểm cởi bỏ tầng trói buộc này trên người, bằng không lớp vải nặng nề trong nước này sẽ lấy mạng của cậu.

Cảm giác chờ đợi lại lâu dài như vậy, trong nước truyền âm càng rõ hơn so với trên mặt đất, Conan nghe rõ ràng tiếng cánh quạt trực thăng càng lúc càng xa rời…

Người đàn ông kia, thế nhưng lại không nổ súng?

Cùng với kinh ngạc, Conan lập tức mở nút thòng lọng phía trước ngực, tuy rằng áo sơ mi trên người đối với cậu mà nói cũng là lực cản rất lớn, nhưng Conan lại không thể xé áo sơ mi của mình, dù sao ngoại trừ áo sơ mi kia, cậu cái gì cũng không mặc.

Nước sông Rhein cũng không tính là chảy xiết, nhưng đối với một đứa bé mà nói, căn bản là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ bơi 500m. Có lẽ người đàn ông kia biết được điểm này, cho nên một viên đạn cũng không cần lãng phí.

Cho dù ý chí cường ngạnh thì thân thể cũng đã bủn rủn, nước đã thâm nhập vào làn da lạnh lẽo, ý thức bất tri bất giác xa dần.

Conan theo bản năng vươn tay cản nước, cũng không nhận thức được cái gì, liền gắt gao bám chặt, rồi sau đó mất đi tri giác.

Lúc Akai Shuichi đi vào Cologne (1) đã là 7h30 sáng, thời tiết xám xịt cuối cùng cũng bị ánh nắng mặt trời tươi đẹp đuổi đi.

Cũng không phải là anh biết Gin bọn họ sẽ đổi phương tiện giao thông ở Cologne, mà chỉ là thấy bên bờ hồ tập trung rất đông người. Akai Shuichi không thể không ngừng lại.

Tiếng bản địa của Cologne là tiếng Đức, nhưng mà ở trong thành phố, đa số mọi người đều nói tiếng Anh, cũng bởi vậy mà Akai Shuichi nghe một đám người bàn tán cũng hiểu được. Đại khái là một đứa bé bị chết đuối…

Tựa hồ là có người đang cấp cứu, theo một tiếng ho khan, Akai không tự chủ được mà nhìn qua.

Đứa bé kia?

Ho khan, hộc ra nước, nhưng đứa bé kia vẫn hôn mê.

Mắt thấy người cấp cứu muốn đưa cậu bé vào bệnh viện, Akai Shuichi lập tức lên tiếng nói: “Tôi là anh trai của cậu bé này…”

Đám người nhanh chóng tránh ra thành một đường, Akai Shuichi nói một tiếng cám ơn với người làm cấp cứu liền ôm lấy Conan.

Đem Conan đặt lên xe, nhìn cậu bé một thân ướt đẫm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, xem cái dạng này hẳn là cậu bé tự mình trốn khỏi.

Thật sự rất khó tưởng tượng, một đứa bé như vậy lại có thể thoát khỏi được bàn tay của Gin, là quá sơ suất sao? Hay là đứa bé này thật sự có điểm hơn người?

Akai Shuichi khởi động ô tô, trên thật tế sau lần đầu tiên anh phát hiện ra Gin theo dõi đứa bé này, cũng đã điều tra qua bối cảnh của cậu bé, hoàn toàn là một học sinh lớp một không có vấn đề, nếu nói có gì đặc biệt, như vậy chỉ là có một ông bác là thám tử nổi tiếng Nhật Bản, nhưng chỉ riêng điểm này hoàn toàn không có khả năng gợi lên hứng thú của tên kia. Mà lúc này đây chứng kiến chuyện trong lâu đài Figard, có lẽ cậu bé này quả thật không tầm thường, có trí tuệ siêu phàm và hiểu biết về tổ chức…

Akai Shuichi nhìn cậu bé, chỉ thấy đôi môi tím đỏ của cậu bé phát run, bộ dáng thật sự rất thống khổ.

Ngừng xe lại, cởi quần áo trên người Conan, thoáng nhìn một vòng sưng hồng trên cổ tay Conan, cái đó hẳn là do còng tay lưu lại…

Lấy quần áo của mình che lại thân thể cậu bé, vươn tay sờ trán cậu, nóng bỏng.

Lấy một chai rượu từ hộp phụ tùng, liền nâng đầu cậu bé lên đổ vào miệng.

Tựa hồ là rượu quá mạnh, Conan không tự chủ được ho khan, sắc mặt đều đỏ bừng, ho như cả phổi cũng muốn ho ra ngoài.

Akai nhìn bộ dạng của cậu bé, sau đó lại nhìn bình rượu trong tay mình, tựa hồ là đang hoài nghi chính mình có làm sai gì hay không.

“Anh muốn giết tôi sao?” Thanh âm suy yếu mà khàn khàn, sau khi bình ổn ho khan, Conan mở đôi mắt đỏ ngầu. Thật vất vả trốn được, ở trong nước không chết, cậu cũng không muốn bị hại chết bởi người đàn ông không biết chút gì về dược lý này.

Thả bình rượu vào hộp phụ tùng, Akai Shuichi lại khởi động ô tô. “Bây giờ tôi đưa nhóc đến bệnh viện, gia đình thám tử Mori tám giờ sáng hôm nay sẽ rời Thuỵ Sĩ, nhóc có khả năng tạm thời không về được.”

Nghe như vậy, trong lòng Conan căng thẳng, liền hỏi. “Ran bọn họ thế nào? Còn Vodka?” Hẳn là biệt hiệu của gã đàn ông kia, tên đàn ông nhướn mi có nói qua.

“A, quả nhiên nhóc biết không ít về tổ chức! Tôi nghĩ nhóc có thể nói lý do vì sao Gin lại chú ý đến một đứa trẻ như nhóc?” Akai Shuichi hơi nghiêng đầu, nghiêng mắt đánh giá sắc mặt vẫn tái nhợt của Conan, quả thật đối với cậu bé này, giờ phút này anh thật sự là thập phần hứng thú.

Gin mang cậu bé đi lại không giết, còn chuẩn bị mang cậu bé cùng rời khỏi, nhưng mà trên đường cậu bé lại trốn thoát, như vậy nếu không trốn thoát thì sao? Hắn sẽ đưa cậu bé xâm nhập vào bên trong tổ chức? Mặc dù không biết được bao nhiêu, chừng đó cũng đủ làm Akai Shuichi kinh ngạc.

Hắn không thể không suy xét, tổ chức đối với cậu bé này, là muốn… có được?

Mời chào nhân tài vẫn là việc tổ chức hay làm, cho dù là diễn viên, cảnh sát, cho dù là người bán hàng, đều không ngoại lệ mà có tài cán đặc thù…

Còn cậu bé này?

“Như anh thấy thôi, tôi chỉ là một đứa trẻ, một con tin…” Conan cười nhạt nói, lại vào lúc này, trái tim đột nhiên đau đớn…

Đau đớn khuếch tán khắp tứ chi, gương mặt vốn dĩ tái nhợt càng trắng bệch, mồ hôi nhanh chóng làm mờ hai mắt cậu. Hai tay Conan gắt gao cào xé quần áo trước ngực, nếu không phải Akai Shuichi che quần áo lên ngực cậu có lẽ tay cậu lúc này đã cào phá lồng ngực mình…

Đau đớn như vậy, quen thuộc khiến người ta sợ hãi…

“Nhóc làm sao vậy?” Akai Shuichi thản nhiên hỏi, cậu bé nhíu mi lại, gương mặt tràn đầy mồ hôi bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.

Conan không biết mình có lắc đầu hay không, hoặc là có nói gì hay không, cậu chỉ cảm thấy trước mặt càng lúc càng mơ hồ, đầu óc đau đớn vì nhiệt độ cao căn bản không thể xử lý vấn đề gì cả.

Chỉ cảm thấy được, cả người đều đau, rất giống như… lần đó uống thuốc!

Có lẽ ý tưởng này quá mức đáng sợ, trong nháy mắt Conan thế nhưng thanh tỉnh, mà cũng tại lúc đó, thân thể đau đớn đến cực hạn, trong nháy mắt thanh tỉnh khiến Conan chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của Akai Shuichi.

————

Chú thích: 

(1) Cologne: là thành phố lớn thứ tư của Đức theo dân số và diện tích. Thành phố có lịch sử 2.000 năm, có nhiều di sản kiến trúc và văn hóa, nơi diễn ra nhiều sự kiện quốc tế quan trọng. Thành phố này là thành phố quan trọng vì thành phố từ ngày thành lập bởi người La Mã luôn luôn đóng vai trò nổi bật trong lịch sử như là một trung tâm đô thị và trung tâm của quyền lực nhà thờ. Điều này còn được hỗ trợ bởi vị trí của thành phố, nằm trên điểm giao nhau của những con đường thương mại quan trọng Đông – Tây cùng với việc chuyển tải hàng hóa trên sông Rhein. Vì thế mà nó trở thành một địa điểm thương mại quan trọng và ngày nay là một trọng điểm giao thông với lưu lượng giao thông đường sắt cao nhất nước Đức. Cảng sông Rhein là một trong những cảng lục địa quan trọng nhất châu Âu.

Thành phố Cologne

Thành phố Cologne

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN