Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 21: Cùng nàng tắm chung
Hy Bình khoản đãi Phong Ái Vũ một bữa ăn thịnh soạn, sau khi ăn uống no say liền kéo nàng tới khách sạn lớn nhất thành: Ngũ Tiên Lâu.
Phong Ái Vũ chuẩn bị nói vài lời cảm tạ, thì đã nghe Hy Bình oang oang: “Tiểu nhị đâu, mau cho ta một phòng thượng hảo hạng.”
Phong Ái Vũ lời nói vừa lên tới cổ đã phải nuốt xuống, thay vào đó bằng câu: “Ngươi biết ta không có tập quán ngủ chung hai người mà, tại sao không gọi hai phòng?”
Hy Bình cười mỉm: “Một phòng đủ rồi! Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất, không có xung đột về tập quán gì hết. Ừm, vả lại nếu ngươi ngủ riêng một phòng, lúc ta không để ý ngươi ăn trộm đồ rồi trốn đi, ai sẽ đưa ta tới Vũ Đấu Môn?”
Phong Ái Vũ nói nhanh: “Ta thề sẽ không ăn trộm.”
Hy Bình: “Hì hì, cẩn thận là tốt nhất.”
Hai người vừa nói vừa đi vào trong phòng .
Hy Bình nói: “Tiểu ca, theo như ta biết thì ngươi ít nhất hai ngày chưa tắm rồi, trong phòng này phía sau có một tấm bình phong, dùng cho việc tắm rửa, phía trong có một cái bồn tắm lớn, ngươi cứ việc hưởng thụ.”
Phong Ái Vũ hoan hỉ nói: ” Rất tốt, rất tốt!”
Hy Bình nói: “Để ta kêu tiểu nhị đổ đầy nước vào bồn tắm.” Hắn bước ra để gọi rồi trở vào, trong lòng không chút hảo ý, nói: “Tiểu ca, bồn tắm rất lớn, ta và ngươi có thể tắm chung?”
Phong Ái Vũ giật nẩy mình, la toáng lên: “Không, ta không muốn, ngươi có thể tự mình tắm lấy, ta không tắm.”
Hy Bình nói: “Làm gì mà kích động đến thế, nếu ngươi không thích thì ngươi cứ tắm trước, ta đợi ngươi tắm xong rồi mới tắm, được không?”
Phong Ái Vũ suy nghĩ một lát, ngượng ngập nói: “Khi ta tắm, ngươi không được tiến vào, cũng không được nhìn lén.”
Hy Bình khẳng định: “Ồ, đương nhiên, ngươi tưởng ta là tên bán nam bán nữ thích nhìn lén nam nhân tắm à. Ta không có hứng thú nào với thân thể nam nhân, một chút cũng không có. Nhưng nếu là nữ nhân. thì. hì hì hì.”
Phong Ái Vũ nổi xung muốn cho hắn một bạt tai, ráng nhẩn nại dịu lại. Đúng là tên hỗn đản, vừa già vừa xấu lại còn là đồ sắc quỷ.
Phong Ái Vũ tiến vào sau bình phong, cởi y phục, hiện ra một thân mình kiều diễm mê người. Với thân hình lõa thể nàng tiến lại trước bồn tắm, thò tay vào thử nhiệt độ nước, rồi thong thả bước chân vào rồi ngồi xuống, an nhàn hạ thân thể vào nước, dùng hai tay nhỏ nhắn kỳ cọ thân thể nhẹ nhàng, chà cho đến da trắng biến hồng lên… Phong Ái Vũ khẻ nhắm đôi mắt đẹp, cảm giác thật mát mẻ khoan khoái…
Phảng phất có âm thanh bước chân truyền lại, Phong Ái Vũ giật mình mở hai mắt vừa to vừa tròn… một thân mình lõa thể đầy nam tính đang từng bước tiến về phía nàng.
Phong Ái Vũ hay tay che ngực, nhắm mắt lại hét toáng lên: “Đừng lại đây! Đừng…”
Hy Bình bước tới phía trước, cuối người xuống, nâng khuôn mặt diễm lệ lên, thân yêu nói: “Tiểu Ái Vũ, nàng mở cặp mắt khả ái ra.”
Phong Ái Vũ vừa khóc vừa nói: “Ta không, ngươi cút ngay, đại sắc ma, đại hổn đản, không.”
Hy Bình dùng môi của mình khóa ngay những lời chửi mắng của nàng lại, đứng hôn nàng trong bồn tắm, rất lâu mới buông ra.
Nhìn khuôn mặt giờ đã đỏ hồng, mắt vẫn nhắm lại, Hy Bình cười nói: “Tiểu Ái Vũ, không tỉnh lại mở mắt ra, ta sẽ không khách khí nửa .”
“Bốp”, âm thanh vang lên, Hy Bình vỗ vào đôi mông căng cứng trắng trẻo của Phong Ái Vũ một phát.
Phong Ái Vũ ngượng ngùng mở mắt ra, sau đó gắt lên: “Không được đánh mông ta, mau. mau cút ra ngoài.” Nàng dùng tay hết sức đẩy Hy Bình ra rồi co ro lại.
Hy Bình nói: “Tiểu Ái Vũ không mời ta tắm chung à?”
Phong Ái Vũ khí tức dâng lên tới ngực nói: “Ngươi cút ngay, tên hỗn đản, ngươi lừa gạt ta, nếu không cút ta la làng cứu mạng ngay.”
Hy Bình cười: “Ta đâu có lừa gì nàng, ta chỉ nói là đối với nam nhân không hứng thú, còn Tiểu Ái Vũ thì chính là một nữ nhân khả ái yêu kiều. Nàng cứ la lên, ta sẽ dùng miệng ta bịt miệng nàng lại, cùng lúc dùng tay ta vỗ mông nàng, lúc đó xem nàng làm sao?”
Phong Ái Vũ quả nhiên sợ chết khiếp, Hy Bình nhìn nàng đầy tình ý, hôn một phát, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ái Vũ, chúng ta cùng tắm.”
Không đợi nàng trả lời, Hy Bình bước vào bồn tắm vừa đủ hai người, ôm Phong Ái Vũ ngồi xuống .
Vì có hắn vào, nước trong bồn dâng lên, thậm chí có vài đợt nước tràn ra ngoài.
Hy Bình song nhãn đo lường Phong Ái Vũ từ trên xuống dưới, sau cùng ngừng lại trên vòng ngực trắng toát có vài vệt hồng do sự tẩy rửa.
Phong Ái Vũ hai tay che trước ngực, sợ sệt nhìn hắn, thần tình như cừu non thấy sói.
Hy Bình kéo đôi tay của Phong Ái Vũ khỏi bộ ngực khả ái của nàng rồi để lên dưới lưng hắn, tiếp theo nói: “Ta đáng sợ lắm sao?”
Phong Ái Vũ sợ sệt gật đầu, khi cúi đầu xuống nàng liền nhìn thấy một vật thô cứng đứng trong nước, sợ hãi lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là hạng người nào, định làm gì ta ?”
Hy Bình cũng thấy sự sợ hãi của nàng, bàn tay xoa bóp nhẹ lưng nàng, an ủi: “Ta chỉ muốn tắm cho nàng, được không?”
Không hiểu hắn là hạng người gì ? Hiện tại hắn làm gì mình cũng phải đồng ý. Phong Ái Vũ nghĩ lão già này đúng là một tên háo sắc hỗn đản, lại còn vô lễ và da mặt cực dày.
Hy Bình thấy nàng không trả lời, nói: “Ta rất muốn nàng…”
Phong Ái Vũ nổi giận cướp lời: “Không!”
Hy Bình bật cười: “Nàng nghĩ bậy bạ gì đó, ta chỉ muốn nàng tắm cho ta, lại đây, Tiểu Ái Vũ, kỳ cọ thân mình cho ta, đấm bóp, đấm bóp.”
Hy Bình trườn người lên bờ của bồn tắm, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ như sắp được hưởng thụ bàn tay của mỹ nhân tẩy rửa cho.
Phong Ái Vũ ý muốn thu thân lại, nhưng lại bị lôi cuốn bởi hắn ta, nhìn lại cái mông mình vẫn còn hiện lên dấu tay của lão hỗn đản này.
Hy Bình nói: “Nàng muốn chạy? Chỉ cần nàng có một chút xíu ý nghĩ muốn chạy thôi, lão tử sẽ đánh cho tét mông ra luôn.”
Phong Ái Vũ mặt đầy lệ, nhãn tình đã thay đổi, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Hy Bình động lòng, nói: “Ngoan nào, nàng ngoan ngoãn đi ta sẽ không đánh mông nàng nữa, ta sẽ yêu nàng, Tiểu Ái Vũ của ta!”
Phong Ái Vũ ấm ức: “Ta không cần người yêu. Ngươi thả ta đi, ta van ngươi…”
Hy Bình thở dài: “Khi nào nàng tẩy rửa cho ta sạch sẽ, ta mới cho nàng đi, chịu không?”
Phong Ái Vũ không còn cách nào khác, đành nói: “Thật không?”
Hy Bình cười: “Ta có lừa nàng bao giờ chưa?”
Đã lừa ta bao giờ chưa ? Ngươi là tên hổn đản, hồi nãy vừa mới lừa ta. Trong tâm chửi rủa hắn cả ngàn lần nhưng chẳng có tác dụng gì. Phải quỳ xuống trước mặt hắn lòn hai bàn tay nhỏ nhắn tẩy rửa cho hắn .
Nàng không dám nhìn vào mặt hắn, không dám nhìn vào hạ thể hắn, chỉ có thể nhìn thẳng vào bộ ngực thô thiển của hắn, ngây người ra: “Đây chính là ngực nam nhân? Vì sao mặt hắn vừa già vừa xấu, mà ngực hắn thì cường tráng, ẩn tàng một lực lượng vô tận? Chỉ nhìn vào ngực, đã cảm thấy an toàn và thoải mái, ơ, ta đang nghĩ gì đây?…”
Hy Bình nhãn tình như quên hết tất cả, hưởng thụ đôi tay khả ái thoa bóp, phát giác tay nàng đình lại trên ngực.
Hắn mở mắt ra thấy Phong Ái Vũ ngơ ngẩn nhìn ngực mình, hỏi: “Tiểu Ái Vũ, nàng suy nghĩ gì vậy?”
Phong Ái Vũ đột nhiên hai tay đấm loạn xạ lên ngực hắn, nói: “Ngươi khi phụ ta! Bắt ta tắm cho ngươi, làm cho ta suy nghĩ linh tinh, tên vô lại nhà ngươi dùng bộ ngực dụ hoặc ta, hại ta bị ảo tưởng, ngươi đúng là tên đại hỗn đản!”
Hy Bình kháng nghị đáp: “Nàng nói thế làm ta không đồng ý chút nào, đâu phải chỉ có ngực ta tráng kiện không chê được mà những phần khác trên cơ thể cũng hoàn mỹ kinh người lắm!”
Hắn đứng lên, thân thể to lớn tuyệt đẹp điểm thêm những hạt thủy châu óng ánh , ngang nhiên đứng trước Phong Ái Vũ, thể hiện sự sung mãn cùng với hình dáng cơ thể hợp lại thật hoàn mỹ!
Phong Ái Vũ bị chấn động, nàng không nghĩ được thân thể của nam nhân này quá tuyệt, lại có một sức hấp dẫn đối với nàng, thậm chí không để ý tới sự xấu xí và lớn tuổi của hắn.
Tại sao vừa rồi nàng lại nhắm mắt, bỏ qua cơ hội nhìn thấy thân hình hoàn mỹ này?
Hy Bình khoe xong cơ thể, rồi ngồi xuống, tiếp tục cho Phong Ái Vũ tẩy rửa, nói: “Tiểu Ái Vũ, tẩy rửa bộ vị khác đi, đây, chỗ này!
Hắn kéo tay nàng tới hạ thể của hắn, nàng vùng vẩy rồi cố gắng co tay lại rồi kinh hoàng nói: “Không!”
Hy Bình ôm nhẹ nàng lại, để lên trên đùi mình, tay nhẹ nhàng nắn bóp lưng nàng, nói: “Ta tắm cho nàng, nhé?”
Phong Ái Vũ cự tuyệt: “Ta không muốn.”
Hy Bình kéo tay từ lưng lên vai nàng, rồi hạ xuống trên hai ngọn đồi của nàng…
Phong Ái Vũ cố gắng thoát khỏi ma trảo của hắn, phát hiện ra sức lực không còn, muốn kéo cũng kéo không nổi, cảm giác trên ngực lúc thì như khó chịu lúc lại như khoan khoái.
Phong Ái Vũ sợ hãi: “Đừng bóp ta ở đó, ta rất khó chịu… Ối…”
Hy Bình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng lên, hơi thở nóng hổi, chịu không nổi cúi đầu hôn nàng, hôn cho tới lúc thở không nổi mới buông ra, nói: “Tiểu Ái Vũ, ta rất muốn nàng?”
Phong Ái Vũ hổn hển nói: “Ta sợ lắm.”
Hy Bình ôn nhu nói: “Nàng đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng?”
Phong Ái Vũ vùi đầu vào ngực hắn, Hy Bình cảm thấy nàng khóc, trong tâm bất nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Nàng đừng khóc nữa, nếu nàng không tự nguyện làm việc này. Ta sẽ ra trước, nàng tắm xong ra sau. Đừng ở lâu, nước lạnh dễ sanh bệnh.” Nói xong, đứng lên lõa thể bước ra ngoài.
Phong Ái Vũ nhìn theo ánh lưng hùng vĩ của hắn, trong tâm nảy lên một cảm giác cường liệt muốn hắn ở lại, nhưng không mở miệng được, nàng không thể tự hủy thân vì nhất thời xung động. Nàng được nhũ mẫu nuôi từ nhỏ, ngay cả phụ thân còn chưa một lần trông thấy thân thể nàng, thế mà tên này.
Lúc này, nàng nhớ tới một nam nhân khác. Hiện tại không biết có phải đã phản bội người đó? Hay là người đó căn bản không hề để ý tới?
Phong Ái Vũ đi ra, Hy Bình đã mặc xong y phục ngồi đợi nàng một thời gian dài.
Nàng đột nhiên nghĩ tới Hy Bình lúc lõa thể so với mặc y phục có vẻ còn hoàn mỹ hơn .
Tại sao hắn lại muốn mặc y phục?
Phong Ái Vũ trong tâm tự phát ra những câu hỏi đó bỗng cảm thấy hoảng sợ, thầm nhủ: “Ta sao lại như vậy?”
Hy Bình thấy nàng bước ra nói: “Tiểu Ái Vũ, tối nay ta ngủ trên giường nhé?”
Phong Ái Vũ đáp: “Ngủ dưới đất!”
Hy Bình làm mặt đau khổ nói: “Chúng ta vừa thân mật xong, giờ nàng bắt ta ngủ dưới đẩt? Nàng đúng là không có nhân tính mà.
Phong Ái Vũ sau khi nằm xuống, thấy Hy Bình nằm ngủ dưới đất, nói: “Ngươi… lại đây leo lên giường, ta có chuyện muốn nói.”
Hy Bình không ngờ nàng thay đổi chủ ý, tưng lên như một trái banh, nhanh chóng chui vào chăn mền, ôm nàng âu yếm hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phong Ái Vũ không kháng cự lại, với khí lực của nàng so với hắn thì dù kháng cự cũng không hiệu quả? Mới đây hai người còn lõa thể với nhau, hắn chân chính chưa có gây hại nàng, huống hồ hiện tại còn cách nhau lớp y phục.
Nàng u ám nói: “Ngươi có thể không tin, nhưng ta phải nói cho ngươi nghe, ta chính là con gái của Phong bang chủ Cái Bang.
Hy Bình nghi hoặc: “Cái Bang ? Là cái gì đông đông ?”
Phong Ái Vũ vừa tức vừa buồn cười, nói: “Đừng nói loạn lên, mẹ ta là Độc Cô Vũ, chính là con gái của Vũ Đấu Môn Độc Cô Phách, lúc sanh ta bị khó sanh, sau khi sanh đã ly khai nhân gian, ta chưa bao giờ được thấy mặt mẹ ta. Hu hu…”
Phong Ái Vũ ôm cứng lấy Hy Bình, khóc tới nước mắt nước mũi đầy ra, thân thể mềm mại không ngớt rung lên.
Hy Bình chợt thấy mũi cay cay, tim như bị kim châm đau nhói, dịu giọng an ủi: “Đừng khóc nữa, nàng vẫn có ta, những chuyện thương tâm không cần nói nhiều, ngủ đi!”
“Không, ta muốn nói.” Phong Ái Vũ ngừng khóc nói tiếp: “Cha ta vì quá thương yêu mẹ ta, tới giờ vẫn chưa tục huyền, cho ta tất cả thứ gì ta thích… Ta từ tình thương đó lớn lên. Trong bang, ta nói một là sẽ không có hai. Bang chúng ai cũng ăn nói thô tục. Ta học theo họ, sau này mắng chửi lại họ, mãi rồi dùng lời thô lỗ thành thói quen. Võ công của cha không thích hợp với ta, cha lại sợ ta khổ. Tuy trong bang, võ công các trưởng lão rất cao, ta một điểm cũng không học được, lại không thích học. Họ đều thương yêu ta, lúc nào cũng làm cho ta vui, họ biết ta mất mẹ từ thuở nhỏ, lại không cho ta chạy loạn lên, sợ là ta sẽ gặp một tên không ra gì, sợ ta không có sức tự bảo vệ. Nhưng, nhưng ta không phục, họ bắt ta chết dí ở một chỗ, không cho ta đi đâu hết. Năm nay, là thượng thọ bảy mươi năm của ngoại công ta, cũng như những năm trước, cha dẫn ta đi theo, ta đã bỏ trốn, tính một mình tìm tới nhà ngoại công, nghĩ rằng khi gặp lại sẽ làm bọn họ biết rằng ta có thể tự lập được, ta nghĩ chủ ý này rất là tốt, ai ngờ gặp ngươi, ngươi không coi ta ra gì, ngang ngạnh bức hiếp ta… than ôi! Sao ngươi lại khi phụ ta ? Ngươi già như cha ta, lại xấu xí hơn cha ta, mà còn cưỡng bách người ta thích ngươi, ngươi có biết trước khi gặp ngươi ta đã thích biểu ca của ta rồi không, nhưng ngươi, ngươi. Hu hu.”
Hy Bình trong lòng thấy chua xót, tự thấy không xứng với nàng, buồn bã nói: “Phong cô nương, lão phu chỉ trêu đùa cô nương thôi, cô nương vẫn thanh bạch, ngày mai sau khi tới Vũ Đấu Môn, ta sẽ không quấy rầy cô nương nữa.”
Phong Ái Vũ sau khi nghe hắn nói xong, “Ối” lên một tiếng, bật khóc…
Hy Bình nhanh chóng nói: “Phong cô nương.”
Phong Ái Vũ vừa khóc vừa nói: “Ngươi còn gọi ta là Phong cô nương, ngươi đúng là không có lương tâm, cút đi, cút đi!” Song quyền của Phong Ái Vũ đấm thình thịch vào người Hy Bình.
Hy Bình đành phải thả nàng ra, chuẩn bị bước xuống giường, hắn không đủ tàn nhẩn để tiếp tục chiếm tiện nghi với người con gái này, đành phải xuống ngủ dưới đất .
Khi hắn đẩy nhẹ nàng ra để ngồi lên, Phong Ái Vũ bỗng nhiên nín khóc, hốt hoảng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu đó?”
Hy Bình nói: “Ta không muốn tiếp tục chiếm tiện nghi đối với nàng, ta sẽ ngủ dưới đất, ta ngủ dưới đất cũng quen rồi.”
Phong Ái Vũ nhìn hắn không nói câu nào, khuôn mặt đầy nước mắt.
Hy Bình thở dài bước xuống, nằm ngủ dưới đất.
Phong Ái Vũ nhìn theo dáng Hy Bình bước xuống đất, người như kẻ mất hồn, sau đó chúi người vào trong chăn rất lâu rồi che đầu khóc.
Lão xấu xí, tên háo sắc điên, sau này ta không lý gì tới ngươi nữa. Mới đây còn gọi là Tiểu Ái Vũ, giờ lại gọi là Phong cô nương. Mới đây tay chân còn sờ mó bừa bãi, giờ lại cố ý tránh xa, thà ngủ dưới đất chứ không ngủ trên giường.
Mới đây làm người ta hoảng lên, không có khí lực để cự tuyệt, tại ngươi không muốn, bây giờ lại đổ thừa tại người ta.
Hừ, nói gì là muốn ta, giờ lại tránh xa ta, nói gì là không thương hại ta, giờ.
Hận chết ngươi! Hận chết ngươi! Sau này ta không lý gì tới ngươi nữa! Tên lường gạt, tên đầu gỗ, tên hỗn đản…
Phong Ái Vũ cứ khóc mãi như vậy, cuối cùng rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ có lẽ nàng vẫn nguyền rủa Hy Bình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!