“Mỗi lần mặt trời lặn rồi mọc
Là cái chết và sự sống luân phiên
Nối tiếp của tuyệt vọng hoặc hy vọng
Huyền thoại của quá khứ và tương lai.”
(Ám Hà)
*
Khi Dương Thanh Hà đến Hoài Thành* thì trời đã chạng vạng.
*Thuộc thành phố Hoài An, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Bầu trời xám xịt, mây mù giăng kín lối, có gió Tây thổi lồng lộng. Dù trời sắp mưa nhưng cũng không cảm thấy mát mẻ, cơn gió ập vào người như mạng nhện quấn quanh thân, bức bối và ngột ngạt.
Trước khi trời đổ mưa, Dương Thanh Hà lần mò tìm khách sạn đã đặt nằm gần trung tâm thành phố, vị trí đắc địa rất dễ tìm.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, cô liếc nhìn đồng hồ ở sảnh, bảy giờ sáng theo giờ Mỹ.
Quả nhiên, giây tiếp theo điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiện hai chữ to – Thôi Bình.
Dương Thanh Hà cầm thẻ phòng và kéo hành lý lên tầng nhưng không bắt máy.
Cuộc gọi nhỡ vẫn ở con số ‘1’ và không có chuyển động nào khác.
Phòng 1702 nằm trên tầng cao nhất của khách sạn.
Một mùi hương kỳ lạ phả vào mặt ngay khi cô vừa mở cửa, Dương Thanh Hà cau mày kéo hành lý đi vào.
Cô mở hết cửa sổ, gió nóng ẩm tràn vào nhưng mùi lạ vẫn không hề biến mất, đi một vòng cũng không tìm ra được nguồn gốc của mùi này.
Vấn đề vệ sinh của khách sạn luôn khiến người ta đau đầu như vậy.
Dương Thanh Hà gọi điện cho quầy lễ tân, nhân viên lễ tân luôn lịch sự.
“Xin chào quý khách.”
“Trong phòng có mùi lạ, tôi muốn đổi phòng.”
“Xin lỗi thưa cô, khách sạn đã hết phòng, không thể đổi phòng được ạ.”
Dương Thanh Hà đột nhiên nghĩ đến hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, lại là cuối tuần, là thời kỳ cao điểm của khách du lịch.
Chuyến đi kéo dài mười tiếng đồng hồ gần như khiến cô mệt lả, có lẽ cô không còn sức lực để lăn lộn tìm khách sạn khác.
“Nhờ người kiểm tra giúp tôi một chút vậy.”
“Vâng, vậy xin quý khách vui lòng chờ một lát.”
Từ tầng 17 nhìn xung quanh, đối diện là một tòa nhà văn phòng, giao lộ vừa lên đèn, thành phố sáng rực rỡ.
Vừa quen vừa lạ.
Dương Thanh Hà dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc, tia lửa đốt thuốc lá tỏa khói, gió chiều từ từ xua tan làn khói vấn quanh.
Chuông điện thoại lại vang lên, là cuộc gọi video của Chu Kỳ Hạo.
“Chị, chị đến nơi chưa?”
Trong video là một chàng trai lộ nửa khuôn mặt, xung quanh tối đen, rõ ràng là cậu ta đang nằm trong chăn gọi video cho cô.
Dương Thanh Hà: “Tới rồi, đang ở khách sạn.”
“Có phải mẹ vừa gọi cho chị không?”
“Ừ.”
“Mẹ cũng vừa gọi cho em hỏi chị đi đâu rồi.”
“Sau đó thì sao nữa?”
Chu Kỳ Hạo cực kì tự hào: “Em không nói gì cả.”
Dương Thanh Hà mỉm cười.
Bà Thôi Bình sao có thể biết cô đã đến Trung Quốc từ lâu rồi.
Chu Kỳ Hạo nhìn cảnh sau lưng cô, mắt sáng lấp lánh, “Chị, em có thể đến tìm chị không? Em muốn đến Trung Quốc đón Tết Nguyên Đán.”
Dương Thanh Hà nhìn gương mặt của cậu bé, cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
Năm nay Chu Kỳ Hạo 14 tuổi, cô lớn hơn cậu 6 tuổi.
Lần đầu gặp mặt, cậu nhóc mới 8 tuổi cắt quả đầu nấm, mở to mắt tròn xoe, vừa ngây thơ vừa chân thành gọi cô một tiếng chị.
Sau khi đưa cô đến nhà họ Chu, bà Thôi Bình cũng không nói chuyện nhiều với cô nữa. Một ngày là đủ để cô hiểu không khí lạnh nhạt, thờ ơ ở nhà họ Chu này.
Chu Kỳ Hạo là đứa bé được bà Thôi Bình và chồng – ông Chu Khôn nhận nuôi.
Bà Thôi Bình cũng không quá quan tâm tới Chu Kỳ Hạo.
Chu Kỳ Hạo hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô. Cậu bé có vẻ tinh nghịch của những bé trai cùng trang lứa, cũng vì bối cảnh của nhà họ Chu mà trở nên lạnh lùng. Thực ra, cậu là một đứa trẻ vô cùng thật thà và chất phác.
Thậm chí còn hơi ngốc nghếch, dễ thương nữa.
Dương Thanh Hà: “Em cảm thấy em có thể đến đây à? Đồ ngốc này.”
Chu Kỳ Hạo: “…”
Dương Thanh Hà gạt tàn thuốc, Chu Hạo Kỳ ở bên kia lại hỏi: “Chị còn quay lại chứ?”
Đây đúng thật là một vấn đề khó nói.
Dương Thanh Hà suy nghĩ hồi lâu, “Chắc là không.”
Chu Kỳ Hạo nhỏ giọng lầm bầm: “Thật ra em vẫn biết chị không thích ở Mỹ mà.”
Dương Thanh Hà nghe vậy, khẽ “ừ” một tiếng đáp lại.
“Sao chị nhất định phải về Trung Quốc thế?”
Theo cậu được biết, Dương Thanh Hà không có người thân hay bạn bè ở Trung Quốc, cô cũng từng nói với cậu rằng nơi đó cũng không có ký ức nào tốt đẹp.
Nhưng dường như cô đã lên kế hoạch cho ngày này từ lâu rồi.
“Muốn tìm một người.”
Chu Kỳ Hạo mở mắt thật to: “Ai thế chị?”
Dương Thanh Hà không nói.
Chu Kỳ Hạo lại nói: “Em biết rồi, chắc chắn là đàn ông.”
“Ồ, em chuyển sang làm thầy bói từ lúc nào thế?”
“Chỉ có đàn ông mới khiến phụ nữ điên cuồng đến thế, đây là triết lí trường tồn vĩnh cửu.”
Chu Kỳ Hạo muốn đào bới chút bí mật nhưng Dương Thanh Hà không hé răng nửa lời, đúng là khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Đúng lúc cô hút được nửa điếu thuốc thì có người gõ cửa.
Dương Thanh Hà nói: “Chị còn có việc, tối nói chuyện tiếp. À đúng rồi, hôm nay em định làm gì?”
Ở Mỹ bây giờ mới vừa sáng.
Chu Kỳ Hạo: “Hẹn bạn chơi bóng ạ.”
Dương Thanh Hà: “Ừm, lành mạnh quá nhỉ. Cúp nhé.”
“Chị, từ từ đã.” Chu Kỳ Hạo nhíu mày dặn dò: “Chị đừng hút thuốc nhiều, hại phổi, hơn nữa còn vàng răng đó.”
Chu Kỳ Hạo sống cùng cô sáu năm trời, cậu cảm thấy rất hiểu cô nhưng lại như hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Ví dụ như cậu không hiểu vì sao một cô gái mới 20 tuổi lại thích hút thuốc đến vậy. Trong nhận thức của cậu, đáng ra Dương Thanh Hà phải ra ngoài mua sắm với bạn bè hay yêu đương mới đúng, chứ không phải suốt ngày ở nhà rồi đọc sách tới ngẩn người.
Hầu như ngày nào Chu Kỳ Hạo cũng thấy cô ngồi ngây người ở xích đu trong hoa vườn hoa. Đôi khi cô hút liên tục tới bốn, năm điếu liền.
Bà Thôi Bình chưa từng quan tâm đến những chuyện đó, mà cô cũng chẳng kiêng nể gì hết.
Cậu từng hỏi nhưng cô chỉ trả lời không nghiêm túc, véo mặt cậu rồi nói: “Người ta gọi đây là suy ngẫm về cuộc đời, dân tri thức đều như vậy.”
Dương Thanh Hà khẽ cười một tiếng: “Được đó nha, còn biết quan tâm đến người già nữa, sau này không lo thằng nhóc đầu gỗ nhà em không có bạn gái nữa rồi.”
Chu Kỳ Hạo: “…” Làm gì có người già nào mới 20 tuổi chứ.
“Cúp nhé.”
“Vâng, chị đừng hút nữa.”
Chuông cửa lại vang lên, Dương Thanh Hà dập thuốc rồi ra mở cửa.
Là một dì lao công trong khách sạn.
Dì đó vừa vào đã ngửi ngửi rồi bảo, “Làm gì có mùi, chỉ là không thơm thôi.”
Dương Thanh Hà: “Đây là thái độ xử lí vấn đề của khách sạn mấy người à?”
Cô khoanh tay rồi nhìn chằm chằm dì lao công như vậy.
Khuôn mặt trẻ của cô mang vẻ thanh khiết và trong trẻo, dù người mảnh mai nhưng ánh mắt kia lại rất áp đảo người khác.
Dì lao công bị nhìn thì hơi chột dạ, suy cho cùng thì khách hàng vẫn là Thượng Đế nên không thể làm họ phật ý.
Dì đó nói: “Nếu không thì thế này đi, tôi quét dọn kĩ lại một lần cho cô, đổi luôn một bộ chăn ga gối đệm mới.”
Dương Thanh Hà gật đầu: “Được.”
Dì lao công quét dọn kĩ càng, không bỏ sót một góc tường hay vách ngăn nào.
Dương Thanh Hà cầm ví và điện thoại ra ngoài tìm đồ ăn.
Dương Thanh Hà vừa đi, dì lao công tắt máy hút bụi rồi vươn cổ ngửi cẩn thận, sau đó lầm bẩm: “Hình như có mùi thật.”
Bên ngoài trời gió rất to, hàng cây bên đường bị thổi nghiêng ngả, có lẽ sẽ có bão.
Gió thổi bay làn váy, Dương Thanh Hà mau chóng lấy tay chặn lại.
Cô chọn một cửa hàng tiện lợi gần đó, cô không thích tốn quá nhiều thời gian vào việc ăn uống.
Dương Thanh Hà mua một phần cơm bò rồi để nhân viên hâm nóng lại.
Trước cửa kính ở cửa hàng tiện lợi có xếp mấy bàn ăn, cô ngồi vào vị trí trong cùng.
Chẳng bao lâu đã có tiếng sấm chớp đùng đoàng, mưa bắt đầu nặng hạt, rơi lộp độp trên cửa kính.
Màn đêm sâu thẳm và tối đen như vực.
Dương Thanh Hà nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, ánh đèn neon ngoài đường nhoà dần, nước mưa thi nhau chảy xuống dọc theo khung cửa kính.
Cơn mưa mùa hè ở Hoài Thành luôn dữ dội như vậy.
Đùng đoàng —— sấm lại gầm thét thêm mấy tiếng, chớp rạch ngang bầu trời.
Làn mưa xối xả cọ rửa mặt đất khiến mùi cống ngầm bốc lên.
Tầm mắt của cô bỗng khựng lại.
Đối diện cửa hàng tiện lợi là một nhà hàng theo phong cách cổ điển, hai chiếc đèn lồng ở cửa tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, mưa từ mái hiên rơi xuống tí tách.
Một chiếc Audi đen đang đỗ trước cửa nhà hàng. Chiếc xe được nước mưa gột rửa bóng loáng, từng giọt nước trên xe hối hả trượt xuống dưới. Bên cạnh xe là một người đàn ông cầm chiếc ô caro màu xanh, anh hơi nhíu mày, tay phải cầm điếu thuốc, tùy tiện rít từng hơi.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, cắt đầu đinh gọn gàng cùng gương mặt góc cạnh sắc xảo. Hốc mắt sâu thẳm của anh như tỏa ra sự kiên cường và chính trực.
Dương Thanh Hà nhẹ nhàng “a” một tiếng mừng rỡ.
Thành phố này thật là nhỏ bé, người muốn tìm đã tìm được rồi.
Lát sau, có một cô gái bước ra từ trong nhà hàng rồi chui vào dưới tán ô của anh. Cô ấy còn lắc lắc điện thoại trong tay và nở nụ cười tươi rói, song lại hơi ngượng ngùng, cánh môi mấp máy như đang nói điều gì đó với anh.
Nụ cười bên môi Dương Thanh Hà dần tắt, híp mắt dò xét quan hệ của anh và cô gái kia.
Trương Uẩn nói: “Suýt nữa thì quên điện thoại, may mà anh nhắc em.”
“Lần sau nhớ chú ý một chút.”
Trương Uẩn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thì bất giác nhìn anh thêm vài lần.
Triệu Liệt Húc cao hơn cô ấy một cái đầu, ngũ quan cân đối và mặc áo phông trắng, quần tây đen. Làn gió thổi qua làm áo phông dán vào người anh, thoáng thấy từng cơ bắp gọn gàng, săn chắc mà không khoa trương. Lúc hút thuốc, cơ hàm của anh hơi bạnh ra, cả người toát lên vẻ nam tính.
Vẻ ngoài của người này đúng là không thể chê vào đâu được.
Hơn nữa, hiện giờ anh là nhân vật truyền kỳ trong ngành cảnh sát ở Hoài Thành, tuổi còn trẻ mà đã là đội trưởng đội trinh sát hình sự. Lúc giới thiệu, chú Lưu cũng hiếm khi khen ngợi ai nhiều đến thế. Vừa rồi ăn cơm và nói chuyện qua lại cũng thấy được thái độ của anh rất đúng mực mà không hề mất đi vẻ dí dỏm, hài hước.
Ấn tượng đầu tiên của Trương Uẩn với anh rất tốt, cô ấy nghĩ một lát rồi nói: “Có muốn đi xem phim với em không, gần đây mới chiếu một bộ phim cảnh sát nằm vùng được đánh giá khá cao.”
Triệu Liệt Húc hiểu ý của Trương Uẩn, anh nhíu mày cười nhạt rồi gạt thuốc như đang nghĩ cách từ chối thật nhã nhặn. Bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Trần Ký nói: “Có người báo án, phát hiện được một thi thể nữ ở khách sạn ven biển chỗ giao lộ Tường Ân.”
Triệu Liệt Húc ngước mắt nhìn lên, khách sạn kia cách chỗ anh đứng khoảng mấy chục mét.
Dường như Trương Uẩn cũng đoán được nội dung của cuộc điện. Dù hơi thất vọng nhưng cô ấy vẫn cười tươi, khéo léo nói: “Có phải anh bận việc không? Không sao, anh cứ đi đi.”
“Được, vậy cô về nhà cẩn thận.”
“Vâng, được ạ.”
Hai người không có cử chỉ tiếp xúc thân mật nào. Sau khi người đàn ông rời đi, cô gái kia cũng nhanh chóng bung ô rồi gọi taxi dù biểu cảm đầy thất vọng.
Người đàn ông che ô, hít một hơi thật sâu rồi dập điếu thuốc, bước nhanh về phía trước.
Dương Thanh Hà để đũa xuống rồi đuổi theo anh, có lẽ là do vô thức, tiện thể còn liếc nhìn biển số xe Audi kia.
Chân anh dài, bước đi cũng nhanh. Dương Thanh Hà đuổi theo mãi mới kịp, lại vẫn cố ý giữ khoảng cách 3m.
Trời mưa gió ầm ầm, Dương Thanh Hà không có ô nên chưa đến một phút sau cả người đã ướt như chuột lột, nhưng cảm giác nóng hầm hập từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu, mưa to cũng không dập tắt được máu nóng đang sôi trào trong cô.
Bóng lưng người đàn ông trước mắt cao ráo mà đẹp, nhịp bước vững vàng, bàn tay buông thõng hiện khớp xương rõ ràng, thon dài có lực.
Dương Thanh Hà ước chừng chiều cao, có lẽ cô chỉ cao đến ngực anh.
Triệu Liệt Húc gặp được Tưởng Bình ở cửa khách sạn, Tưởng Bình đang đi loanh quanh ở gần khu này thì nhận được điện thoại nên cấp tốc chạy tới.
Tưởng Bình cười hì hì tiến gần anh: “Đội trưởng Triệu, cô gái kia thế nào? Có phải rất tri thức, hào phóng không?”
“Cũng được.”
“Thế là có chuyện hay để nói rồi.”
“Cậu rỗi quá không có việc gì làm đúng không?”
Tưởng Bình hẹn anh đi ăn cơm, đến đó chờ một lúc lâu thì cô gái đó tới.
Tưởng Bình kêu oan: “Ôi, oan quá! Phó phòng Lưu nói anh ba mươi rồi mà còn độc thân nên muốn giới thiệu bạn gái cho anh, khốn khiếp thay em còn phải chịu trận hộ nữa! Mưa to gió lớn thế này mà em đây còn lang thang ngoài đường chính là để giúp anh, em khổ quá mà.”
“Cô ấy là do phó phòng Lưu giới thiệu?”
“Chứ còn sao nữa? Em mà có mối tốt như vậy chẳng lẽ lại không ra tay. Thế nào, vừa ý không?”
“Con người không tệ, có vẻ dịu dàng, thục nữ nhưng không hợp.”
“Hả? Thế là không còn gì để nói à?”
Triệu Liệt Húc cười cười không nói.
Tưởng Bình gãi đầu, nhìn thoáng qua thì thấy cô gái phía sau đang nhìn chằm chằm vào Triệu Liệt Húc.
Cô dầm mưa, trông có vẻ kỳ quái.
Ba người đang chờ thang máy.
Tưởng Bình lại quay sang nhìn thì thấy cô gái kia vẫn nhìn Triệu Liệt Húc một cách trắng trợn.
Tưởng Bình nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Triệu, anh quen cô gái kia không?”
Triệu Liệt Húc nghe vậy quay sang nhìn thoáng qua.
Cô gái kia có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh cùng hàng lông mày nhỏ nhắn, đôi môi mỏng của cô tái nhợt, tóc hơi ngắn được buộc lại. Cô mặc chiếc váy liền màu đen có đai, tuy cả người lẫn váy ướt sũng nhưng vẫn thản nhiên nhìn anh.
“Không quen.” Anh nói.
“Ồ ồ vâng.” Tưởng Bình cũng không hỏi nhiều, đội trưởng Triệu của bọn họ vốn được các cô gái để ý mà. Chỉ không ngờ rằng ngay cả em gái còn trẻ như vậy cũng mê mẩn anh. Tưởng Bình thở dài một hơi rồi cúi đầu nhìn bụng bia của mình, đúng là kém xa cơ bụng của người ta.
Anh liếc nhìn cô một chút, đôi mắt đen kịt thâm trầm mà kín đáo, không để lộ bất cứ tâm tình nào.
Đây hoàn toàn là ánh mắt nhìn người xa lạ.
Đinh —— cửa thang máy mở ra.
Ba người đi vào theo thứ tự.
Dương Thanh Hà và Triệu Liệt Húc đứng song song với nhau, cô đưa tay ấn tầng 17.
Triệu Liệt Húc đút hai tay vào túi, anh khẽ liếc chiếc vòng ngọc trên tay cô. Viên ngọc màu đỏ chót và móc khóa bằng bạc càng làm tôn lên nước da trắng nõn và cổ tay nhỏ xinh của cô. Nhưng khi cô đưa tay bấm thang máy thì vòng tay tuột xuống, trên cổ tay ấy có ba vết sẹo hằn sâu.
Anh nhướng mày, bỗng nhớ tới một người người.
Dương Thanh Hà hỏi: “Các anh muốn lên tầng mấy?”
Tưởng Bình: “Chúng tôi cũng lên tầng 17.”
Dương Thanh Hà “ừ” một tiếng.
Đến tầng 17, phòng 1702 của cô ở ngay cạnh thang máy, mà ngoài hành lang lại đông người vây quanh.
Dì lao công kia cũng ở đó, bà ấy sợ hãi thuật lại mọi chuyện bằng giọng địa phương, thực ra là bị dọa chết khiếp.
Triệu Liệt Húc lấy thẻ cảnh sát ra rồi tiến vào hiện trường.
Dương Thanh Hà chen vào xem thì sững sờ tại cửa.
Ván giường đã bị lật ra, chiếc giường rỗng có một túi da rắn màu đen vô cùng hôi thối. Chiếc túi da rắn ấy đang rỉ máu, thấm ướt cả ván gỗ màu vàng nhạt.
HẾT CHƯƠNG 1