Liệt Húc Thanh Hà - Chương 6: Không có ai khác, chỉ có em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Liệt Húc Thanh Hà


Chương 6: Không có ai khác, chỉ có em


Lúc nhấn mật mã khóa cửa, Triệu Liệt Húc chần chừ một giây rồi mới ấn.

Đèn trong nhà đang sáng.

Có một đôi giày xăng-đan nữ tính đặt ở lối vào, màu sắc tươi sáng và sạch sẽ, kiểu dáng trang nhã.

Anh thay giày, bước vào nhà.

Từ trong phòng ngủ vang lên tiếng nước chảy.

Triệu Liệt Húc không đi vào mà tới phòng bếp rót nước uống, mở tủ lạnh ra bên trong có bốn hộp dưa chua.

Ngoài bốn hộp dưa muối, trong tủ trống đến nỗi chẳng lấy một hạt cơm.

Thử nhớ lại, anh đã ăn đồ ăn ngoài nửa tháng nay.

Anh cầm ly nước bước đến phòng khách, ngồi xuống sô pha xem hồ sơ.

Đều là những vụ án cũ đã được giải quyết từ lâu.

Lúc Dương Thanh Hà ra khỏi phòng ngủ đã thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha. Anh mặc áo phông đen và cúi đầu, nét mặt chuyên chú, đường nét xương quai hàm góc cạnh.

Dương Thanh Hà nhẹ nhàng ra phía sau anh, muốn hù anh một chút.

Cô vừa vươn tay ra, chưa kịp che mắt anh thì cổ tay đã bị tóm lấy.

Cổ tay cô lành lạnh, trên người thoảng mùi sữa tắm, Triệu Liệt Húc buông tay ra.

“Mẹ tôi nhờ em đem đồ tới?” Anh vẫn xem xét hồ sơ.

Dương Thanh Hà lau tóc, đi vòng qua rồi ngồi xuống bên cạnh anh: “Ừm, ban chiều dì làm dưa muối cho anh, nhưng đột nhiên có việc nên bảo em đi.”

“Rồi tiện thể tắm rửa, thắp hương*?” Anh nói không nặng không nhẹ, như đang đùa lại như có ý trêu cô.

*Tắm rửa rồi thắp hương, tỏ vẻ chân kính, sạch sẽ.

“Em không thắp hương, nhưng đúng là có tắm rửa. Nhân tiện, mượn quần áo của anh mặc.”

Nghe vậy, Triệu Liệt Húc quay đầu lại.

Mái tóc cô ướt sũng, đuôi tóc còn đang nhỏ nước. Cô mặc một chiếc áo phông đen của anh, mặc trên người cô có vẻ rất rộng, dài gần đến đầu gối, cổ áo hơi trễ xuống, lộ xương quai xanh xinh đẹp. Cô không mang dép lê, bàn chân trông rất nhỏ nhắn và sạch sẽ.

Mắt anh hơi tối lại nhưng chỉ là lướt qua rồi cắm đầu tiếp tục xem hồ sơ.

Dương Thanh Hà giải thích: “Khu này tối quá, lúc em đang tìm nhà anh, không nhìn rõ đường nên bị trượt chân ngã một cái. Cái váy trắng em mặc bị bẩn ngay. Trời ơi, anh không biết đâu, mất mặt lắm, các cụ già gần đó đều tới nhìn em.”

“Dương Thanh Hà, không ai nói với cô là đừng bao giờ nói dối trước mặt cảnh sát sao?”

Dương Thanh Hà giả vờ kinh ngạc “Vậy mà anh cũng biết?”

Triệu Liệt Húc cười, lười diễn trò với cô, nói xong câu liền hỏi: “Còn không về đi?”

Dương Thanh Hà dựa lưng vào sô pha, uể oải nói: “Phải chờ váy khô đã chứ, nếu em mà mặc áo của anh về thì dì sẽ nghĩ thế nào.”

“Nhóc hư hỏng này biết nghĩ quá nhỉ.”

“Nhóc hư hỏng này đói rồi.”

Triệu Liệt Húc đưa điện thoại cho cô: “Chọn món em thích đi.”

Cô ấn cái, màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn của Trương Uẩn cũng hiện trên màn hình khoá.

Chỉ là một chuỗi chữ số điện thoại di động, không có chú thích.

Dương Thanh Hà suy nghĩ một chút, trả lại điện thoại cho anh: “Dì nói tay nghề nấu ăn của anh rất tốt. Liệu em có vinh hạnh nếm thử một chút không?”

Triệu Liệt Húc thực sự cảm thấy cô được voi đòi tiên.

Hệt như sáu năm trước, không hề sợ người lạ, thậm chí còn hơi mặt dày.

Nhưng lại khiến người khác không thể ghét bỏ, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt cô.

Dương Thanh Hà ngước lên trần nhà, chớp mắt: “Em vẫn nhớ sáu năm trước anh chỉ biết làm mỗi cơm chiên trứng… cái loại mà có cả vỏ trứng ấy, sau này anh có đến Tân Đông Phương* à?”

*Tên một nhà cung cấp dịch vụ giáo dục tư nhân tại TQ, giống kiểu trung tâm giáo dục vào đào tạo.

Ngày đó tình cờ anh rảnh rỗi, về nhà thấy Cố Dung bận bịu việc trường. Mặc dù nguyên liệu nấu ăn trong nhà đủ cả nhưng anh lại bó tay không biết làm.

Lúc ấy, Dương Thanh Hà cũng hệt như bây giờ, tự nhiên nói: “Chú cảnh sát, cháu đói rồi.”

Triệu Liệt Húc mở tủ lạnh ra, ngẩn người một lúc rồi như bình thường lấy ra ba quả trứng gà.

Lúc đập trứng dùng lực quá mạnh nên vỏ trứng vỡ ra rơi vào trong bát từng mảnh nhỏ, anh đẩy qua đẩy lại nửa ngày vẫn không vớt sạch được.

Dương Thanh Hà đang ngồi xếp bằng trên sô pha, xem phim hoạt hình.

“Nhân danh mặt trăng, ta sẽ trừng trị ngươi…” Giọng của thiếu nữ đại diện cho chính nghĩa phát ra từ TV.

Anh quay đầu lại và liếc một cái, Dương Thanh Hà vẫn chăm chú xem phim.

Trong nhà có cơm nguội đêm qua. Rang cơm trước hay bác trứng trước ta?

Nghĩ một hồi, Triệu Liệt Húc cho cả trứng và cơm cùng vào trong nồi.

“Xèo xèo xèo” Từ trong nồi bốc khói lên, anh lúng ta lúng túng bật máy hút mùi.

Lúc Thủy thủ Mặt Trăng tiêu diệt hết kẻ thù cũng là lúc trước mặt Dương Thanh Hà có thêm một bát cơm chiên trứng.

Hơi cháy, khô, có chút độc đáo.

Triệu Liệt Húc ngồi xuống sô pha mé đối diện: “Ăn tạm đi.”

Dương Thanh Hà ồ một cái rồi bắt đầu ăn.

Thỉnh thoảng anh lại liếc sang nhìn cô.

Dương Thanh Hà đã ăn xong, sau đó móc ra một miếng vỏ trứng nhỏ mắc trên hàm răng, nhằm đúng điểm yếu đánh giá: “Nếu cho một ít muối nó sẽ ngon hơn.”

Triệu Liệt Húc: “…”

“Chú cảnh sát này, thực ra chú có thể bắn súng là giỏi lắm rồi.”

“…”

Hôm đó Cố Dung về, biết chuyện bà không nhịn được cười, cứ cười nhạo anh mãi.

Sau này khi nhớ lại, bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười.

“Em muốn ăn gì?” Anh đột nhiên khác hẳn bình thường, hỏi một câu như vậy.

Dương Thanh Hà: “Bít tết!”

Triệu Liệt Húc để hồ sơ xuống rồi đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe và nói: “Tôi ra ngoài đi mua đồ ăn.”

Dương Thanh Hà nhảy dựng lên, rời khỏi ghế sô pha: “Em cũng đi.”

Ánh mắt anh lướt nhanh từ đầu đến chân cô, không cần nói cũng hiểu anh có ý gì.

“Đã dài đến đầu gối rồi, vả lại em có mặc quần legging mà, cũng đâu có ai quen biết em.”

“Cũng đúng, tôi không biết em, mời em về cho.”

“Ơ kìa, em không có ý đó… Từ từ, chờ em với.”

Triệu Liệt Húc mỉm cười, đứng ở hành lang đổi giày, bước chân Dương Thanh Hà vội vã, lòng bàn chân trơn trơn, đứng không vững, trượt thẳng vào người anh.

Triệu Liệt Húc vươn hai tay ra theo phản xạ, lòng bàn tay to lớn, vững vàng giữ chặt lấy hai cánh tay cô.

Dương Thanh Hà đập đầu vào ngực anh, lồng ngực đàn ông cường tráng mà săn chắc. Cách một lớp vải vẫn cảm nhận được cơ thể nóng hầm hập, dường như đàn ông trời sinh đã nóng hơn phụ nữ.

Triệu Liệt Húc cúi đầu xuống nhìn cô, gầy gò và nhỏ nhắn, hơi khác trước kia.

Nhưng rốt cuộc khác chỗ nào, anh lại không rõ.

Anh đỡ cô dậy, buông tay rồi trêu chọc: “Con trai một tuổi của đồng nghiệp tôi cũng đi đứng thế này.”

Dương Thanh Hà: “Người ta đã có con trai rồi, sao mà anh vẫn cô đơn?”

Triệu Liệt Húc cúi người cất dép lê, Dương Thanh Hà vỗ lưng anh một cái, nói: “Không sao đừng có tự ti, em đây cũng đang ế.”

Anh lắc đầu cười, đặt đôi xăng-đan xuống trước gót chân cô và quay người bước ra cửa.

Dương Thanh Hà xỏ vào, lập tức đuổi theo anh.

…..

Hai người đến siêu thị lớn gần nhất, buổi tối là giờ vàng, siêu thị rất náo nhiệt.

Dương Thanh Hà đẩy xe đẩy hàng.

Cô đi phía trước, Triệu Liệt Húc đút hai tay vào túi quần theo sau, mắt vẫn luôn nhìn theo cô.

“Chúng ta có nên mua một ít loại ớt này không, trang trí trên miếng thịt bít tết sẽ rất đẹp mắt.” Dương Thanh Hà tự nghĩ tự quyết định, bỏ một quả ớt đỏ, một quả vàng cho vào xe.

Đi được vài bước lại hỏi: “Chỉ ăn bít tết có no không? Ăn thêm salad hoa quả gì không?”

Khu vực trái cây đầy màu sắc tươi tắn, đẹp đẽ và bắt mắt, ngạt ngào mùi thơm trái cây.

Dương Thanh Hà thả xe đẩy, chạy tới tỉ mỉ chọn quả.

Triệu Liệt Húc bắt lấy chiếc xe đẩy bị cô bỏ lại, chậm rãi tiến đến chỗ cô.

“Ăn quả anh đào được không?”

“Được.”

“Cà chua bi thì sao?”

“Được.”

“Có cái gì anh không ăn được không?”

Triệu Liệt Húc: “Sầu riêng.”

“Còn gì nữa không?”

“Thông thường thì đều có thể ăn được.”

Dương Thanh Hà chọn một ít táo: “Em đã lâu không đi siêu thị, vậy mà lại cảm thấy có chút mới mẻ.”

Triệu Liệt Húc cầm túi đưa cho cô bỏ: “Em ở nước ngoài có vui không?”

Cô bật cười: “Vui chứ, muốn gì có đó.”

Triệu Liệt Húc không rõ lắm về tình hình của mẹ cô bên kia, giờ xem ra ít nhất thì điều kiện kinh tế cũng không tệ.

“Vậy em về làm gì?” Anh hỏi.

Dương Thanh Hà cầm trong tay quả táo màu đỏ: “Anh đoán xem.”

“Ở bên đó chất lượng giảng dạy không tốt?”

“Ừm… thôi bỏ đi. Sau này sẽ nói cho anh, rồi sẽ đến lúc đó anh sẽ biết.”

Triệu Liệt Húc: “Còn muốn hoa quả gì nữa không?”

“Không ạ.”

Triệu Liệt Húc lấy quả táo trên tay cô bỏ vào xe đẩy, mang đi cân.

“Mua mỗi thịt thì không được, phải mua ít đồ tráng miệng sau bữa tối.”, Trần Ký nói.

Mấy anh em phụ đẩy xe đến khu trái cây, chẳng biết chất lượng thế nào chỉ tiện tay vớ một ít rồi rời đi.

Tưởng Bình: “Anh à cái này phải đem đi cân, không thể cứ thế đi tính tiền đâu. Anh đợi một lát, em muốn lấy thêm một quả dưa hấu.”

Trần Ký ra hiệu ok, quay đầu lại thì trợn tròn cả mắt, anh ta dụi dụi mắt để đảm bảo mình không nhìn lầm.

Chỗ cân đồ chật kín người. Đứng ở giữa có một nam một nữ, trước tiên là nam, nhìn góc nghiêng đầy khí khái anh hùng; cô gái đứng bên cạnh thì nhỏ gầy và mang nét gợi cảm. Cô ấy ngước nhìn anh, dường như muốn nói điều gì đó. Trần Ký không nhìn được rõ mặt của cô ấy, chỉ trông thấy bóng lưng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất xứng đôi.

Anh ta cứ như một tên trộm vẫy Tưởng Bình lại: “Cô gái này chính là người do phó phòng Lưu giới thiệu à?”

“Moá!” Tưởng Bình lắp bắp: “Đây, đây, đây… Đây không phải là đội trưởng Triệu sao!”

“Đương nhiên là thế rồi, nói như không.”

“Không phải, cô gái mà phó phòng Lưu giới thiệu cao hơn, tóc màu vàng, không phải người này.”

Trần Ký: “Tôi đã nói rồi, bình thường thường có vụ án mới là tăng ca liền. Hôm nay lại nói về nghỉ ngơi? Hóa ra là đang hẹn hò!”

Tưởng Bình: “Sao cô gái này nhìn hơi quen quen nhỉ?”

“Hm… đúng là nhìn quen quen.”

Trần Ký: “Đi đi, đi cân đi!”

Mấy ông giời cứ như con rắn luồn qua đám đông xếp hàng ở phía sau, vừa tiến lên trước vừa nhìn ngó xung quanh, sợ mất dấu hai người.

Cân xong, hai người mới đứng lại thì chợt nghe thấy hai tiếng kêu lớn “Đội trưởng”, khiến những người khác đều ngoái đầu sang nhìn.

Dương Thanh Hà nhận ra được hai người trong đó. Họ đã ở đó khi phát hiện thi thể. Lúc ấy, người béo hơn còn đã cùng đi thang máy với cô.

Trần Ký: “Thật trùng hợp, thật trùng hợp! Ơ, đây là…”

Nét diễn giả trân, kém cỏi.

Ngày đó, Dương Thanh Hà ăn mặc khác hẳn. Hôm nay cô không dính nước mưa, sạch sẽ và tóc thả ngang vai.

Tưởng Bình chăm chú nhìn kỹ một lúc, vỗ tay rồi hồ hởi nói: “Em nhớ rồi! Em nhớ rồi! Đây không phải là cô gái ở phòng có thi thể phụ nữ đó sao.”

Mấy người đàn ông sâu xa phát ra âm thanh cùng một lúc, giọng điệu vòng vo.

Trần Ký nháy mắt, tới gần Triệu Liệt Húc: “Thì ra người mà cô gái này đứng đợi ở sở cảnh sát hôm đó anh à, được lắm, đội trưởng Triệu!”

Triệu Liệt Húc: “Làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi?”

Trần Ký sửng sốt, bấm tay tính toán: “Hơn sáu năm.”

“Khả năng suy luận vẫn còn dừng lại ở sáu năm trước à?”

Trần Ký che ngực, tim đau nhói.

Triệu Liệt Húc không hề giấu diếm, chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Dương Thanh Hà, một người bạn mà tôi quen biết trước đây.”

Mọi người lạnh nhạt nhìn anh, ngoài mặt có vẻ là tin tưởng.

Tưởng Bình gãi đầu: “Tại sao em lại không có được một người bạn đáng yêu như vậy.”

Dương Thanh Hà đứng cạnh Triệu Liệt Húc. Gương mặt trông nhỏ nhắn, dáng vẻ yếu đuối khiến cho người khác muốn che chở. Cô sinh ra đã có đôi mắt đẹp, trong veo, sáng ngời.

Trần Ký: “Thực sự chỉ là bạn?”

Triệu Liệt Húc: “Cậu nói xem?”

Trần Ký nhìn Dương Thanh Hà thêm vài lần, bỗng nhiên nở nụ cười, ra vẻ đầy thâm thúy giảng đạo: “Thật là thật, giả là giả, không thể lẫn lộn.”

Trên đường về, không hiểu sao Dương Thanh Hà nhớ tới bộ dáng của họ lại bật cười.

Cô nói: “Đồng nghiệp của anh đều thật hài hước, khác hẳn với cảnh sát trong tưởng tượng của em.”

“Em nghĩ cảnh sát là người thế nào?”

“Ừm… trung niên, bụng bia, nề nếp, ánh mắt sắc bén, từng trải.”

Triệu Liệt Húc cũng bật cười, người cô hình dung trái lại rất giống với phó phòng Lưu.

Dương Thanh Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, radio trong xe phát bài Ngàn ngàn bài ca mà Trương Quốc Vinh hát, cô ngâm nga theo vài nốt nhạc.

Có vẻ như đang nhàm chán, cô khẽ hỏi: “Nếu là người khác, anh cũng sẽ đối xử với cô ấy tốt như vậy sao?”

“Cái gì?”

“Nếu anh gặp một người khác cũng giống như em, anh cũng sẽ đối xử với cô ấy như thế này sao?”

“Ừ.” Một lúc lâu sau, anh mới đáp lại như vậy.

Dương Thanh Hà ngắt lời anh “Nhưng cũng không có ai khác, chỉ có mình em.”

Triệu Liệt Húc nhướng mắt, một tay cầm vô lăng, một tay tựa lên trên cửa sổ xe, im lặng không nói.

Giọng hát của Trương Quốc Vinh trầm lắng mà dịu dàng.

“Tương lai dù là ngàn vì sao đêm lấp lánh

Tỏa sáng hơn cả ánh trăng tối nay

Cũng không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ đêm này

Cũng không thể khiến em hạnh phúc hơn giây phút này.”

HẾT CHƯƠNG 6

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN