Dương Thanh Hà tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Cô ngã lăn xuống giường, lảo đảo chạy vào phòng tắm nôn mửa nhưng chỉ ói ra ít nước chua.
Triệu Liệt Húc ngủ không sâu giấc, tiếng động nhỏ này làm anh tỉnh lại.
Dương Thanh Hà nằm nhoài bên cạnh bồn cầu, không ngừng nôn ói đến mức hai mắt đỏ ngầu. Triệu Liệt Húc vừa giúp cô xoa lưng, vừa cầm ly nước lọc để cô súc miệng.
Đêm qua, sau khi trở về từ đồn cảnh sát, hai người đã phân tích rất nhiều, gần như thức trắng cả đêm.
“Lại nằm mơ à?” Triệu Liệt Húc vén tóc cô sang một bên, vẻ mặt nặng nề nhìn cô.
Dương Thanh Hà nhấn nút xả nước, đóng nắp bồn cầu rồi yếu ớt ngồi lên trên, hai tay ôm đầu.
Cô đáp: “Mơ thấy Dương Thủ Thành cầm dao đuổi theo em.”
Giọng của cô hơi khàn, như thể vẫn chưa thoát ra khỏi ác mộng.
Triệu Liệt Húc nhẹ nhàng vu0t ve khuôn mặt của cô, giọng bình tĩnh và đầy nội lực: “Không phải hôm qua đã nói rồi sao, em đừng lo. Thương lượng với bên cục xong xuôi sẽ cử cảnh sát tới bí mật bảo vệ em. Từ sau vụ án kia anh chưa từng hỏi câu nào, tuy nhiên sau khi công tác về anh đã nghe ngóng được một vài thông tin. Hình như đã có một vài manh mối, tuy nhiên anh nghĩ cái khó tìm ở đây là bằng chứng. Có điều, một chút manh mối nhỏ cũng có khả năng chính là chìa khóa để giải quyết vụ án. Trong khoảng thời gian này, em phải đặc biệt chú ý, nếu có điều gì khác thường phải nói với anh bất cứ lúc nào.”
Dương Thanh Hà gật đầu.
Triệu Liệt Húc ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô hai cái rồi bế người vào phòng ngủ.
Anh nói: “Sẽ không có lần thứ hai đâu. Giấc mơ chỉ là giấc mơ, có anh ở đây rồi mà?”
Anh đắp kín chăn cho cô, kéo cô vào lòng mình: “Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi.”
Đầu óc Dương Thanh Hà cứ không yên, nửa tỉnh nửa mê cả đêm, sau đầu nặng trĩu. Nét mặt cô căng thẳng, cho dù đang dựa vào lòng anh mà vẫn cứng ngắc.
Vấn đề ở đây không phải là việc Dương Thủ Thành muốn uy hiếp cô mà là mục đích sau cùng của hung thủ.
Nó như một nhánh cây, mọi thứ ở trước mặt chỉ là những phân nhánh của cành chính.
Không ai biết được cuối cùng sẽ thế nào, cũng không ai biết mục đích thực sự của hung thủ là gì. Mà chính bởi vì không thể đoán trước được nên sợ hãi, vì sợ hãi mới sinh bất an.
Dương Thanh Hà mở mắt ra, lập tức trông thấy khuôn mặt tuấn tú và cân đối của anh. Gương mặt anh xưa nay không phải là kiểu nho nhã, làn da có phần thô ráp, lông mày lưỡi mác đầy khí thế. Đôi mắt hẹp và sâu cùng với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng toát lên vẻ kiên nghị, cứng rắn.
Cô nhớ lại dáng vẻ khi lần đầu gặp anh vào sáu năm trước. Lúc đó anh trẻ hơn bây giờ, là một chàng thanh niên hai mươi bốn tuổi tràn đầy nhiệt huyết, chững chạc mà lại hơi ngang tàng.
Cô còn tưởng hẳn anh là người lạnh lùng và cao ngạo cho đến khi tiếp xúc, mới phát hiện anh rất ấm áp. Mặc dù trông anh có vẻ thờ ơ chẳng màng gì cả, nhưng mà mỗi một cử chỉ đều bộc lộ sự chín chắn. Anh biết mình nên làm gì, biết mình nên trở thành một người như thế nào. Cả tính cách lẫn tính tự chủ đều rất tốt, bình thường lúc cô cố tình gây sự hay ăn nói linh tinh, anh cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Đến giờ, cô vẫn bị nụ cười đó mê hoặc.
Khi anh cười, thoạt nhìn hững hờ song đôi mắt đen thẳm lại chăm chú nhìn cô như đang nghiêm túc lắng nghe. Sau đó cảm thấy buồn cười hoặc chẳng biết đáp thế nào nên cong môi mỉm cười cho qua chuyện, dịu dàng và nhẫn nại.
Trong sáu năm nay, mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau ấy, Dương Thanh Hà cứ luôn bất giác bật cười.
Cô duỗi tay, lần theo từng đường nét trên mặt anh.
Đèn trong phòng ngủ tối om, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tí tách, hình như đêm qua trời đã mưa to.
Triệu Liệt Húc nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn: “Không ngủ được?”
Dương Thanh Hà không miêu tả được cảm xúc hiện tại thành lời. Từ tối hôm đó, sau khi anh kể với cô mọi chuyện, mặc dù trong lòng nặng nề và luôn sống trong nỗi lo sợ nhưng ít nhất bên ngoài trông cô vẫn bình thản. Chỉ có điều, trước khi mưa bão tới sẽ luôn có vài dấu hiệu, cũng giống như việc Dương Thủ Thành đã ra tù và đến tìm cô.
Cô mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang bắt đầu.
Không, nó đã bắt đầu ngay từ giây phút cô về nước, nhưng đó chỉ mới là phần mở màn.
Dương Thanh Hà tìm một tư thế thoải mái hơn, dựa vào l0ng nguc của anh, cô nói: “Nếu như chúng ta thực sự tiến vào cái bẫy này, chỉ có hai khả năng. Một là trở thành con mồi bị bắt trong bẫy, hai là bước một bước tới cửa rồi đứng ngay bên cạnh bờ vực. Từ đầu đến cuối, em vẫn chẳng thể hiểu nổi hung thủ rốt cuộc muốn làm gì. Hắn tìm đến anh bởi vì chuyện hai mươi hai năm trước, nhưng lúc ấy, anh chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, hắn muốn đạt được thứ gì? Giết chị gái của anh rồi lại thả anh ra, bây giờ thì quay về tìm anh, hắn đang muốn xem xem kết quả thế nào sao?”
Hầu hết suy nghĩ của người rối loạn nhân cách đều có một điểm xuất phát. Vì chuyện nào đó nên họ dần dần bị ảnh hưởng, tâm lý bắt đầu méo mó. Mọi sự bất thường không thể tự dưng mà có, ai ai cũng có suy nghĩ riêng kể cả những người mắc bệnh tâm thần, họ vẫn sở hữu những h4m muốn và ý nghĩ riêng. Thế giới của người bình thường là một thế giới, và thế giới của họ cũng là một thế giới khác, do không thể nào hiểu được nó nên mới gọi là bệnh.
Triệu Liệt Húc: “Hắn không hề sợ sệt khi giết người, chị gái anh chắc không phải là người đầu tiên mà hắn giết, có thể là thứ hai, giống như vật thí nghiệm của hắn. Hắn vô cùng hưng phấn, từ từ trở nên điềm tĩnh. Ngoài việc giết người, hắn bắt đầu khát khao một vài thứ khác. Hắn từng trải qua tuổi thơ đầy đau thương và bất hạnh, bị phụ nữ lớn tuổi ngược đãi. Hắn hẳn đã cảm thấy rất cô độc nên cần một số người đồng cảm với mình, cùng nhau lật đổ xã hội này.”
“Ý anh là ngoại trừ những người chết mà chúng ta biết được hiện giờ, vẫn còn có nạn nhân khác?”
“Đúng vậy.”
Dương Thanh Hà ngồi dậy khỏi giường, nhìn anh: “Nếu lời anh nói là đúng, vậy thì hắn đang muốn… tạo ra một kẻ giống mình sao?”
Mặc dù đây chỉ là giả thuyết nhưng Triệu Liệt Húc cho là như vậy. Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu anh đêm qua.
Trong thế giới của mình, hung thủ không có bạn đồng hành và cảm thấy cô đơn, hoặc là hắn muốn thêm nhiều người trở nên giống mình, vì thế hung thủ mới nói sau lưng Nguyễn Lệ Chi rằng hắn thất vọng về anh.
Triệu Liệt Húc ôm gối chèn sau gáy: “Em nghĩ kỹ lại xem, ở Mỹ Chu Khôn không có gì khác thường sao?”
“Anh vẫn còn nghi ngờ ông ta?”
“Ông ta là người khả nghi nhất.”
Dương Thanh Hà nghĩ ngợi một lúc: “Em thật sự không tiếp xúc nhiều với ông ta, nếu như chúng ta không phân tích nhiều như vậy thì em sẽ không hoài nghi ông ta đâu. Cảnh sát phụ trách vụ án này có biết những gì anh vừa nói không?”
Triệu Liệt Húc trả lời: “Bên cục đã mời một người lập hồ sơ nổi tiếng, anh nghĩ chắc họ cũng đã phân tích đến đó rồi.”
Đám Trần Ký gần đây bận bịu tối mặt, nếu như anh đoán không sai thì cảnh sát hẳn đã tập trung vào Chu Khôn. Bây giờ đang tìm chứng cứ, có lẽ họ đã tiến hành theo dõi Chu Khôn suốt hai mươi bốn giờ.
Có điều sau cùng, cũng vẫn kém hơn một chút.
Hung thủ hành động rất cẩn thận, chưa tới bước cuối cùng thì sẽ không dễ dàng để người khác nắm được nhược điểm.
……
Trời tạnh mưa lúc rạng sáng, sau đó hai người vẫn không ngủ. Dương Thanh Hà nói hai câu về vụ án rồi lại ép bản thân không nghĩ tới nữa, cho nên cô nhắc đến các loại bánh với hương vị khác nhau.
Triệu Liệt Húc bị cô chọc cười, lúc đưa cô đi học đã tiện tay mua hai cái bánh nướng ở quầy bán đồ ăn sáng cho cô.
Dặn dò cô vài câu xong, anh lái xe tới đồn cảnh sát.
Mới bước được một chân vào đồn thì đã có tin tức, nói rằng phát hiện thi thể một người đàn ông trên đường Giang Tâm.
Người báo án là công nhân nữ sống gần đó, sáng sớm dậy đi làm, đi ngang qua ngõ hẻm ấy thì thấy một người đàn ông nằm đó. Người phụ nữ bèn bước lại gần nhìn kỹ, phát hiện cả người đẫm máu.
Con hẻm tỏa ra mùi ẩm mốc và mục nát, mặt đất thì trơn láng, đôi mắt của người chết trợn to, hình như đã cố vật lộn.
Tiểu Trương: “Trên cánh tay, bắp đùi của nạn nhân có nhiều chỗ bị gãy xương. Công cụ hành hung là gậy gỗ chất đống ở đây. Hung thủ hành hung xong đã vứt gậy xuống đất rồi bỏ đi. Tuy nhiên, theo phán đoán ban đầu của pháp y, nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết là do trúng độc kali xyanua.”
Tiểu Trương vừa tóm tắt vừa theo sau Triệu Liệt Húc nhanh chóng bước vào con hẻm.
“Kali xyanua?”
“Bình thường, sau khi hấp thụ 0,1 đến 0,2 gam thì bất tỉnh, tim bị tê liệt, các cơ quan suy kiệt và sẽ tử vong trong vòng một tiếng đồng hồ.” Tiểu Trương nói: “Kali xyanua là một loại thuốc được kiểm soát, thông thường thì không mua được nó. Một số hàng hóa đang lưu thông trên thị trường chủ yếu là hàng giả, cũng có thể xảy ra trường hợp là đã dùng kali xyanua tự sát nhưng trước khi chết, nạn nhân đã say rượu, hơn nữa còn ở nơi công cộng, thế nên giống một vụ giết người hơn.”
Triệu Liệt Húc kéo dải ngăn cách, bước vào.
Tiểu Trương tiếp tục: “Danh tính của người chết đang được xác minh, sẽ sớm…”
“Không cần đâu.” Ngay khi nhìn thấy người đó, Triệu Liệt Húc lập tức ngắt lời: “Người chết là Dương Thủ Thành, sinh năm 1976, quê ở Hoài Thành. Sáng hôm qua, ông ta vừa mãn hạn tù.”
Chết rồi, thế mà Dương Thủ Thành chết thật rồi.
Nét mặt của Triệu Liệt Húc đanh lại, nhìn lướt qua vết thương của nạn nhân, hỏi: “Có tìm thấy dấu vết đặc biệt nào không?”
Pháp y lắc đầu: “Chờ tới khi quay lại, kiểm tra cụ thể thì chắc sẽ có thể phán đoán được thời điểm người chết bị tiêm kali xyanua. Trước mắt, dựa vào mức độ gãy xương, có thể áng đại khái rằng hung thủ phải là một người đàn ông trưởng thành nhưng sức lực không khỏe lắm, vóc dáng bên ngoài hẳn là hơi gầy.”
Tiểu Trương: “Trên gậy gỗ và mặt đất đều không để lại bất kỳ dấu vết nào. Một là vì mưa to, hai là hung thủ đã chuẩn bị kỹ càng.”
“Thời gian tử vong thì sao?”
“Khoảng hai giờ sáng.”
Triệu Liệt Húc điều tra một vòng hiện trường, nơi đây hẻo lánh và lạc hậu, xung quanh không có camera giám sát, thậm chí còn chẳng có được mấy ngọn đèn đường.
Tiểu Trương hỏi: “Bởi vì người chết vừa mới ra tù sao? Có khi nào trước khi vào tù, ông ta đã xích mích với ai đó nên lúc được thả ra ngoài lập tức bị thủ tiêu luôn không?”
Đúng là đã từng có vụ án như vậy, logic bình thường sẽ đi theo hướng này.
Thành thật mà nói, Dương Thủ Thành quả thực đã xâm phạm một người, có lẽ trên thế giới này người muốn giết ông ta nhất chỉ có mình Thanh Hà.
Triệu Liệt Húc đứng từ xa nhìn Dương Thủ Thành bị khiêng trên cáng rồi được nhân viên y tế nhấc lên xe, phủ một tấm vải trắng.
Hôm qua Dương Thủ Thành vừa mới theo dõi Thanh Hà, không lâu sau đó đến tối thì bị sát hại. Chuyện này quá trùng hợp.
Nếu như việc mượn tay Dương Thủ Thành gi3t ch3t Thanh Hà là để kích động anh, vậy thì tại sao bây giờ hung thủ lại giết Dương Thủ Thành?
HẾT CHƯƠNG 62
___________
– —–oOo——