Liệu Anh Còn Nhớ? - Quyển 1 - Chương 1: Chiến tranh giữa các vì sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Liệu Anh Còn Nhớ?


Quyển 1 - Chương 1: Chiến tranh giữa các vì sao


Author: Lục Lạc Nhi

Beta – or: Mèo Suni

Trước mắt cô là một không gian trắng xóa, xung quanh không có lấy một đồ vật nào, là một vùng trống rỗng. Bỗng nhiên một giọng nói máy móc vang lên, giống như âm thanh của một đài phát thanh đã cũ.

[Chào mừng người sửa chữa tiến vào hệ thống sửa chữa Thế giới. Mời người sửa chữa ngồi xuống thiết bị, tiến hành xác minh thân phận.]

Không gian bắt đầu biến đổi, dần dần cô có thể nhìn thấy cấu trúc của nơi này, là một gian phòng rộng lớn, mang theo hơi thở của thiết kế Châu Âu ở đầu thế kỷ 18. Phía trên bức tường bao quanh căn phòng, có vô số rèm nhung màu đỏ được thả xuống chia thành nhiều khu vực nhỏ, giống như đang che giấu một bí mật nào đó phía sau.

Chính giữa căn phòng có một bộ bàn ghế bọc da tinh xảo, cô thầm nghĩ có lẽ đây chính là thiết bị mà giọng nói kia muốn nhắc đến. Từ tốn bước lại gần chiếc bàn, nhìn quanh một lượt xác định không còn thứ gì khác trong căn phòng ngoài bộ bàn ghế này, cô mới ngồi xuống ghế. Khi bàn tay của cô chạm vào đầu khắc hoa văn nơi tay cầm, bỗng nhiên có một luồng sáng lóe lên trong tích tắc, hình như là cơ chế quét sinh học nhận diện thân phận.

Không để cô phải chờ lâu, giọng nói kia lại vang lên lần nữa, lần này không còn mang theo tiếng vang khó chịu của một chiếc đài cũ, mà được thay thế bằng chất giọng tông nữ ngọt ngào. Kèm theo đó là màn hình trong suốt lơ lửng giữa không trung đang bắt đầu xuất hiện những ký tự trước mặt cô.

[ Xác minh thân phận người sửa chữa số hiệu: 9106. Tiến hành kiểm tra thông tin trước khi nhận nhiệm vụ: Có hay không?]

Cô nhìn màn hình hiển thị chọn có, màn hình chuyển từ trạng thái chờ sang tiến hành tải dữ liệu liên quan, trong tích tắc trước mắt cô đã hiện ra từng dãy số.

[Người sửa chữa: 9106

Cấp độ hoàn thành nhiệm vụ: 0%

Cáp độ thất bại nhiệm vụ: 0%

Cấp độ khảo sát: Người sửa chữa sơ cấp B (Đề cử trung cấp B)

Kỹ năng hiện tại: Không có

Đặc quyền đạt được: Không có.

Điểm tích lũy cá nhân: 0

Điểm thưởng: 0

Điểm phạt: 0]

Cô chớp mắt vài cái, số liệu trống không thế này, ngoài cái cấp độ khảo sát do cô vượt qua các bài kiểm tra mà đạt được ra thì cái gì cũng không có. Đây là ý muốn cô bắt đầu sửa chữa các thế giới từ con số không sao? Đúng là không hề đơn giản một chút nào, nếu ai cũng có thể trở thành người sửa chữa thế giới không phải cô đã không cần vất vả thi cử như thế sao. Thở dài một tiếng, cô đưa ra yêu cầu cho hệ thống sửa chữa Thế giới: “Tiến hành chọn nhiệm vụ.’’

[Xác nhận tiến hành chọn nhiệm vụ: Đề cử hay tự do?]

Vừa mới bắt đầu nhận nhiệm vụ đầu tiên, cô e rằng mình không có đủ kinh nghiệm, lỡ như tùy hứng chọn sai thì sao? Chẳng phải sẽ rất mất mặt ư, còn có khả năng sẽ khiến thế giới cần sửa chữa bị phá hủy mất, tốt nhất vẫn nên kham khảo đề cử của hệ thống: “Đề cử.’’ Màn hình lại bắt đầu lóe sáng, xử lý rất nhanh mệnh lệnh cô đưa ra, sau khi chọn lọc thông tin cần thiết, hệ thống sửa chữa đưa ra ba lựa chọn.

[Căn cứ vào số liệu của người sửa chữa 9106, có ba nhiệm vụ phù hợp với yêu cầu:

+ Thế giới 1: Chiến tranh giữa các vì sao.

+ Thế giới 2: Trái tim của Owen.

+ Thế giới 3: Thần thoại Lashan.]

“Cả ba thế giới đều có độ khó tương đương chứ? Xác xuất hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới nào cao nhất’’ Cô nhướng mày quan sát tên ba thế giới mà hệ thống đã lựa chọn, chúng đều rất xa lạ với cô. Hệ thống sửa chữa nhanh chóng trả lời.

[Cả ba thế giới đều có độ khó tương đương. Xác xuất thành công dựa vào bản thân người sửa chữa, không thể tính toán thông số chính xác. Mời người sửa chữa 9106 tiến hành lựa chọn nhiệm vụ đầu tiên.]

Cô lại đảo mắt một lượt qua ba cái tên lấp lánh trên màn hình, chọn đại thế giới đầu tiên.

[ Xác nhận người sửa chữa 9106 chọn lựa thế giới “Chiến tranh giữa các vì sao’’. 

Vui lòng tiếp thu cốt truyện của thế giới:

Công chúa Mộc Lan Ly Châu và thiếu tướng Tần Trọng của Đế quốc Lani là thanh mai trúc mã. Nhưng sĩ quan chấp chính của Liên bang Amory, Lăng Cảnh Bình người đàn ông ưu tú nhất Liên bang Amory cũng phải lòng công chúa. 

Trong một lần ghé thăm hành tinh mẹ của Đế quốc Lani, sĩ quan chấp chính Lăng Cảnh Bình vì gen thú không ổn định nên đã bộc phát bạo tính, biến thành dã thú tấn công con người. Ly Châu là người đã tìm thấy Lăng Cảnh Bình và giúp anh ta trở lại hình dáng con người. Sau khi được Ly Châu cứu, Lăng Cảnh Bình bị thu hút bởi tính cách thẳng thắn và bản lĩnh của Ly Châu.

Ngày cưới của công chúa Ly Châu và thiếu tướng Tần Trọng, Lăng Cảnh Bình tự tay giết chết thiếu tướng trước mặt công chúa. Khiến Ly Châu chịu đả kích nặng nề, bộc phát sức mạnh tinh thần mang tính hủy diệt, không ai có thể chạy thoát kể cả Lăng Cảnh Bình. Vì tranh đoạt Ly Châu mà Lăng Cảnh Bình khiến hành tinh mẹ của Đế quốc Lani gặp phải hiểm họa diệt vong, kéo theo hệ lụy là sự sụp đổ của các hành tinh trong vũ trụ thiên hà GBH87. Thế giới “Chiến tranh giữa các vì sao’’ chính thức bị hủy diệt.

Nhiệm vụ của người sửa chữa 9106: Ngăn cản thế giới bị hủy diệt

Đánh giá độ khó: Cấp C.

Điểm thưởng hoàn thành: 3000 điểm.

Bắt đầu đếm ngược thời gian tiến vào thế giới nhiệm vụ. Chúc người sửa chữa 9106 thành công! 

3, 2, 1 Dịch chuyển.]

***

Hiện tại thế giới đã bước sang thời kỳ Tinh tế, trên toàn cõi vũ trụ GBH87 đều tham gia vào thời kỳ Tinh tế này. Nền khoa học kỹ thuật đã phát triển vô cùng rực rỡ, nhưng lại đánh mất đi bản sắc ban đầu của nhân loại. Nhân loại dần dần tự đào thải chính mình, thay thế bằng những người máy vô tri vô giác, ngay cả gene của họ cũng bị lai tạp và sửa chữa với các giống loài khác.

Trong vũ trụ GBH87 này bao gồm rất nhiều chủng tộc: người bán thú, thú nhân, người thuần chủng, người máy nhân tạo, bán robot,…Càng ngày sự bất ổn trong gene lai tạp càng dần hiện rõ, một khi bạo phát gene đột biến ắt hẳn sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng khó lường. Hơn hết không chỉ làm hại đến bản thân người bạo phát mà còn có thể gây hại đến những người xung quanh.

Giá trị vũ lực ở thế giới này cũng chia làm hai loại: Sức mạnh tinh thần và sức mạnh vũ trang. Sức mạnh tinh thần là bẩm sinh bản thể đã có hoặc gặp biến cố bất ngờ mà xuất hiện sức mạnh này. Tuy nhiên rất hiếm người nào có được sức mạnh tinh thần, là tỷ lệ 1/1.000.000, xác suất sinh ra là người mang sức mạnh tinh thần cao nhất có lẽ rơi vào gia đình các hoàng tộc trong vũ trụ GBH87. 

Sức mạnh vũ trang lại hoàn toàn ngược lại, có thể tự mình luyện tập và rèn luyện thân thể để nâng cao thể năng của mình. Sức mạnh vũ trang càng lớn, nguy cơ bạo phát gene đột biến càng cao, nhưng khi đạt được đến sức mạnh vũ trang nhất định, sẽ có được khả năng khắc chế phần đột biến trong cơ thể mình.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, thì đã tiến vào thế giới “Chiến tranh giữa các vì sao’’ Cô lắc đầu, hơi choáng váng một chút vì lượng thông tin khổng lồ mà cô vừa nhận được. Hiện tại cô chính là công chúa út của Đế quốc Lani, em gái của Ly Châu, Mộc Lan Tử Khuynh. 

Cuộc đời của Tử Khuynh trước đây quả thật rất bí ẩn, giống như sống dưới cái bóng quá lớn của anh chị, khiến người ta quên mất Đế quốc Lani còn có một cô công chúa nữa. Nhưng lại là đứa con khiến quốc vương yêu quý nhất, thậm chí đã định sẵn cô sẽ trở thành nữ hoàng tiếp theo của Lani. Dù Tử Khuynh không có sức mạnh vũ trang cường đại, thể năng cũng chỉ ở mức F và bỏ qua việc phía trên cô còn rất nhiều người ưu tú khác.

Được yêu thương chiều chuộng, Mộc Lan Tử Khuynh chính là dạng công chúa điển hình, muốn thứ gì thì nhất định phải có được nó. Cả người cô yêu cũng không ngoại lệ, cẩu huyết ở chỗ giữa ngàn vạn binh lính tinh anh của vũ trụ thiên hà GBH87, cô lại đi yêu thiếu tướng Tần Trọng. 

Tình yêu làm con người ta mờ mắt, không chỉ thiết kế hãm hại chị ruột Ly Châu, mà còn góp không ít công sức phá hoại tình cảm giữa hai người bọn họ. Sau cùng còn giúp Lăng Cảnh Bình vượt qua được các trạm kiểm soát an ninh nghiêm ngặt, lọt vào đám cưới bí mật diễn ra sâu trong cung điện Lani. Người gián tiếp khiến Ly Châu bộc phát sức mạnh tinh thần làm thế giới bị hủy diệt, không phải là Mộc Lan Tử Khuynh hay sao.

Tử Khuynh mỉm cười tự giễu, quả thật là một nữ phụ mẫu mực, đến việc phá hủy cp chính cũng làm rất tận tâm. Không những hại chết người mình yêu, mà còn phá hủy luôn thế giới mình đang sống, giết chết nhiều người như thế, cô ta không sợ chết cũng không yên ư? 

Nhưng vào thì cũng đã vào rồi, người cô đang mắng bây giờ chính là bản thân cô. Tử Khuynh cau mày, muốn thế giới không hủy diệt, chỉ cần ngăn chặn hai kẻ đầu sỏ âm mưu chia rẻ nam nữ chính là được. Một người là cô, kẻ kia thì lại là boss phản diện hàng đầu Lăng Cảnh Bình.

Cô bước đến chiếc gương đặt ở cuối phòng, muốn nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của mình ra sao. Dung mạo phản chiếu trong gương lại khiến cô sững sờ. Làn da, mái tóc, đều mang một màu trắng tinh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như vừa được tạc. Lọn tóc dày xoăn nhẹ trải dọc theo bờ vai, thân hình mảnh mai đến mức Tử Khuynh có cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng đã đủ cuốn bay. Cô nhướng mày một chút, người con gái xinh đẹp trong gương sẽ lập tức nhướng mày với cô. 

Duy chỉ có đôi mắt màu xanh biếc như đại dương là khác biệt, “Dung mạo khuynh thành họa lên giấy, nghiêng lòng say đắm đấng quân vương’’.Tử Khuynh đưa tay sờ lên đôi mắt của mình, dưới ánh sáng trong phòng, dường như đôi mắt kia đang lấp lánh, hệt như tinh tú giữa bầu trời đêm. 

Tử Khuynh không thể tin được trên đời lại có một người đẹp đến thế, hoàn toàn thoát khỏi những đánh giá vẻ đẹp về nhân loại, tinh khiết như thể một nàng tiên. “Mộc Lan Tử Khuynh! Xem như cái tên này đặt không nhầm người.’’ 

Diện mạo bên ngoài tốt như vậy, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, quả thật cô sẽ rất xấu hổ. Sau khi đã trấn định trở lại, Tử Khuynh mới bắt đầu suy tính bước tiếp theo, hiện tại Lăng Cảnh Bình và Ly Châu còn chưa gặp nhau, cô vẫn còn thời gian. 

Trong lúc cô trầm tư, thì thiết bị liên lạc đặt ở cửa đã vang lên thông báo: “Công chúa, tôi là nữ quan Eulalia, đã đến giờ xuất phát trở lại Leem, tôi đến để hộ tống ngài đến nơi trung chuyển.’’ Tử Khuynh nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, nữ quan tên Eulalia là cận vệ trung thành của Ly Châu. 

Cả đường đi cô không nói chuyện chỉ im lặng nhìn về phía trước, nếu Eulaia ở đây thì đồng nghĩa với việc hiện tại cô đang ở căn cứ quân sự của Hợp chủng đa sắc tộc Selima, một trong những khối quân sự lớn nhất thiên hà GBH87. Đế quốc Lani cũng tham gia vào khối quân sự Selima, nó bao gồm rất nhiều quốc gia lớn và nhỏ, đa số họ đều là chủng tộc nhân loại và người máy. 

Việc cô xuất hiện tại căn cứ Selima cũng phải nhờ vào người chị tài giỏi của cô, hiện tại là phó giám quan khu III của Selima, trực tiếp điều hành khu III dưới quyền thiếu thướng Tần Trọng. Cô đến đây dưới danh nghĩa thăm Ly Châu, nhưng thực chất là để tiếp cận Tần Trọng, nhưng ngoài dự đoán của cô, Tần Trọng rất bận rộn hoàn toàn không có thời gian để cùng cô chơi trò tình cảm. 

Từ khi cô đến căn cứ khu III, người luôn ở bên chăm sóc trò chuyện với cô thực chất chỉ có Ly Châu. Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở căn cứ, theo giao hẹn với quốc vương Lani cô phải trở về hành tinh mẹ Leem. Theo diễn biến, lần này Ly Châu cũng sẽ trở về Leem dưới sự nài nỉ của cô, bởi vì Tử Khuynh ghen tị việc Ly Châu luôn được ở bên Tần Trọng.

Ly Châu yêu thương Tử Khuynh như vậy nhất định sẽ đồng ý trở về Leem với cô, sau đó cuộc gặp gỡ giữa Ly Châu và Lăng Cảnh Bình sẽ diễn ra. Tử Khuynh tràn ngập hy vọng, chỉ cần cô không nài ép Ly Châu sẽ không về Leem lúc này, vậy cô sẽ tranh thủ được chút thời gian. 

Eulalia nhanh chóng dẫn cô cảng không gian của khu III, vừa bước xuống xe trung chuyển, Tử Khuynh đã nhìn thấy người chị trong truyền thuyết của mình. Ly Châu mặc trên người bộ quân phục màu xám, mái tóc đen được buộc rất cao, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt toát lên vẻ nghiêm nghị. Chiếc mũ đội lệch trên đầu có in biểu tượng của Selima, bên cạnh là huy hiệu hoàng gia Lani. Những người lính sau lưng Ly Châu đều mặc tương tự, duy chỉ có số hiệu cánh sao trên cầu vai là không giống. 

Cho dù dung mạo xinh đẹp, nhưng khí thế quân nhân đã áp đảo sự mềm mại của một thiếu nữ nên có. Khiến người khác khi đối diện với Ly Châu đã hoàn toàn quên mất thân phận nữ giới của cô, mà chỉ tập trung vào thân phận giám quan khu III của Ly Châu. Chính loại khí chất đặc biệt này đã thu hút Lăng Cảnh Bình sao? Đúng rồi, anh ta chính là sĩ quan chấp chính được cả liên bang Amory kính trọng, những cô gái bình thường chắc chắn không có sức hấp dẫn với anh ta.

Tử Khuynh có chút hít thở không thông, người con gái này có chỗ nào giống cô kia chứ? Hai chị em nhà này thật sự cùng huyết thống ư? Một đen một trắng, một nhu hòa một kiên cường, đứng bên cạnh nhau chính là một tổng thể đối lập hoàn hảo, ông trời cũng thật khéo trêu đùa. Nhưng rồi cô lại tự mắng bản thân mình, mẹ của cô và Ly Châu là hai người khác nhau, dù hai người có là chị em đi nữa, di truyền cũng không thể giống hoàn toàn.

Ly Châu bước về phía cô, rút chiếc khăn tay từ trong túi áo lau đi những giọt mồ hôi trên trán Tử Khuynh, hành động với cô thì rất dịu dàng nhưng ánh mắt dành cho Eulalia thì trái ngược. Tử Khuynh thầm đổ mồ hôi, người chị này đang trách Eulalia không quan tâm cô chu đáo. Eulalia không dám chậm trễ vội vàng đáp: “Thưa giám quan, tình trạng của công chúa vẫn luôn rất tốt.’’ Tử Khuynh đồng cảm nhìn Eulalia, không phải do cô ấy chăm sóc không tốt, mà do cô vừa nhìn thấy Ly Châu đã căng thẳng, không rùng mình không được.

Ly Châu không biết suy nghĩ của cô, thấy cô nhìn Eulalia như thế, cũng tự động cho rằng cô không muốn mình trách phạt Eulalia. Em gái cô là người thế nào Ly Châu luôn hiểu rõ, thiếu nữ dịu dàng lương thiện như Tử Khuynh. Một chút cũng không muốn người xung quanh chịu thiệt thòi, đó cũng là điều khiến Ly Châu luôn lo lắng về Tử Khuynh. Nếu thật sự bị lừa, có khi Tử Khuynh còn đếm tiền thay người bán, Ly Châu thầm nghĩ phải bảo vệ Tử Khuynh tốt hơn, không thể để cô chịu ấm ức được.

Tử Khuynh không biết hành động nhỏ của mình trong mắt Ly Châu lại được quy thành tính cách lương thiện. Nhìn mồ hôi càng lúc càng nhiều, động tác của Ly Châu lại nhanh hơn, chân mày cũng cau chặt lại: “Nếu em thấy mệt thì từ từ trở về cũng được, phía phụ vương chị sẽ giải thích.’’ Tử Khuynh nào dám ở lại lâu hơn, căn cứ Selima này không phải nơi để chơi đùa, dù Ly Châu có là giám quan đi nữa thì việc cô ở lại đây quá lâu sẽ dẫn đến phiền phức cho Ly Châu. 

Hơn nữa lần này quốc vương Lani gọi cô về cũng là có nguyên nhân, dòng năng lượng ở Leem đang dần mất đi sự cân bằng vốn có. Năng lượng thuần khiết ở Leem chính là biểu tượng cho mạch sống hoàng gia của Đế quốc Lani, chỉ có người tại nhiệm hoặc người được lựa chọn kế thừa ngai vàng mới có thể tiếp cận được nó. Dòng năng lượng bất ổn, chứng tỏ có điều gì đó không tốt sắp xảy ra với hoàng gia, điều này khiến quốc vương vô cùng lo lắng. Nếu không với sự dung túng của ông đối với Tử Khuynh, sẽ không giữa chừng triệu tập cô về hành tinh Leem như thế.

Tử Khuynh cố gắng đè nén cảm giác khó thở, mỉm cười với Ly Châu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô: “Em không sao cả, nếu bây giờ em không trở về Leem, có khi phụ hoàng sẽ dẫn cả quân đội đến đây cưỡng chế em về cũng nên. Khí hậu ở khu III đúng là không hợp với em, chỉ cần trở về Leem em sẽ tốt hơn thôi. Ngay khi trở về, em sẽ lập tức liên lạc với chị, được không?’’

Nhìn thấy sự kiên quyết trong đôi mắt của em gái, Ly Châu không còn cách nào khác phải để Tử Khuynh trở về. Cô lấy một chiếc nhẫn bạc đơn giản đeo vào ngón tay trỏ của Tử Khuynh: “Thiết bị liên lạc của em đây, nhớ là khi trở về phải thông báo với chị ngay.’’ Nhận ra thiết bị liên lạc của mình, Tử Khuynh vui vẻ hơn hẳn, sống trong thời đại Tinh tế đâu đâu cũng là công nghệ hiện đại. Thiết bị liên lạc tùy thân giống như chiếc chìa khóa vạn năng kết nối với tất cả cánh cửa dẫn ra ngoài. 

Mỗi thiết bị như thế chỉ được kích hoạt bằng gene của chủ thể, nhận diện chính xác chủ nhân thiết bị. Nó biểu thị thân phận, dùng để liên lạc, trao đổi, tìm kiếm thông tin giữa mạng lưới không giới hạn của thiên hà GBH87. Có thể nói, nếu đi ra ngoài mà không mang theo thiết bị liên lạc, bạn sẽ hoàn toàn bị cô lập trong thế giới rộng lớn này. 

Khi Tử Khuynh đến căn cứ khu III Selima, cô đã giao thiết bị liên lạc của mình cho Ly Châu, không phải Ly Châu không tin tưởng Tử Khuynh, mà đây là nguyên tắc đảm bảo an ninh quân sự của căn cứ, bất kỳ ai cũng không thể vi phạm. Bây giờ, Tử Khuynh sắp rời khỏi đây, đương nhiên Ly Châu cũng sẽ tự động trả lại cho Tử Khuynh thiết bị liên lạc tùy thân.

Ly Châu lưu luyến nhìn Tử Khuynh bước lên phi thuyền, cô vẫn nắm tay Tử Khuynh rất chặt: “Tử Khuynh em có chắc là không cần chị đưa em về Leem không?’’ Tử Khuynh trừng mắt với Ly Châu, giọng điệu có chút không vui: “Ly Châu, em không yếu ớt đến mức tự mình trở về nhà cũng không được.’’ Sau đó lại lập tức vỗ về chị gái: “Yên tâm, yên tâm, Leem chỉ cách nơi này 8 vạn năm ánh sáng. Chậm nhất là chiều ngày kia em đã ở Leem rồi. Nếu chị còn giữ nữa, thì không biết đến bao giờ em mới về được đấy.’’

Biết không giữ được Tử Khuynh, Ly Châu bèn buông tay cô, trước khi cánh cửa phi thuyền đóng lại, Tử Khuynh nhìn thấy Ly Châu đã xoay đầu nói gì đó với Eulalia bên cạnh. Nhưng vì âm thanh quá nhỏ khiến cô không thể nghe được gì, Tử Khuynh cũng không bận tâm, dù sao thì Ly Châu sẽ không hại cô. Những người hộ tống cô trở về hành tinh mẹ đều là người của Đế quốc Lani, ngoài ra còn có ba phi thuyền chiến đấu của căn cứ khu III đi theo bảo vệ, nghe chỉ huy phi thuyền thông báo cô không khỏi cảm thán sự chu đáo của Ly Châu.

Trước khi phi thuyền tiến vào khu vực nhảy quang siêu tốc, chỉ huy phi thuyền đã khuyên Tử Khuynh: “Công chúa, khi thực hiện bước nhảy quang siêu tốc nhất định phi thuyền sẽ chịu vài tác động nhỏ. Chúng tôi đều được huấn luyện để đối phó với tình huống này, còn với ngài thì e rằng không ổn. Lần trước công chúa đến căn cứ khu III, để đảm bảo an toàn sức khỏe của ngài. Chúng tôi đã phải sử dụng đến can thiệp y tế gây mê tạm thời để ngài ngủ trong suốt bước nhảy quang siêu tốc. Lần này ngài có muốn can thiệp y tế hay không?’’

Tử Khuynh định gật đầu, thể năng của cô chỉ đạt ở mức F ngay cả sức mạnh tinh thần cũng không có, làm sao có thể giống như bọn họ đã được rèn luyện. Cách nhẹ nhàng nhất chính là tự mình ngủ một giấc khi mở mắt ra đã về nhà, khiến họ không lo lắng vừa làm cô dễ chịu. Nhưng trước khi cô kịp đồng ý, thì chiếc nhẫn trên tay cô đã vang lên một chuỗi âm thanh vui tai. Có người đang gọi cho cô, không phải là Ly Châu đó chứ, cô còn vừa rời khỏi chị gái chưa được nửa ngày.

Đến khi cô nâng thiết bị liên lạc lên thì mới phát hiện đó không phải Ly Châu, một dãy số lạ đập vào mắt cô. Tử Khuynh vốn không muốn kết nối, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại trượt tay nhấn vào nút đồng ý liên lạc. Ngay lập tức bên kia đã hiển thị thông báo kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo phần nhiều ý vị trêu đùa: “Mộc Lan Tử Khuynh, đừng nói với tôi là em định ngủ một giấc đến khi trở về Leem đấy nhé.’’

Vừa nghe thấy giọng nói ấy, cô thoáng giật mình, vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô tạm thời không nhớ ra được là ai. Người bên kia dường như không vui, có tiếng bàn tay gõ lên bàn một cách thiếu nhẫn nại: “Cả giọng nói của tôi em cũng đã quên mất. Tử Khuynh, em chết chắc rồi, mau bảo chỉ huy phi thuyền của em mở cửa, tôi muốn trực tiếp xử lý em.’’ 

Vị chỉ huy được nhắc đến nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, âm thầm lắc đầu với cô, nhưng Tử Khuynh lại lơ đãng nói: “Không nghe anh ta nói gì sao, mở cửa khoang tiếp dẫn đi, tôi cũng muốn xem thử anh ta xử lý tôi thế nào.’’ Với ký ức ban đầu của cô, người này có chút thân thuộc, trực giác nói cho cô biết anh ta sẽ không hại cô. Người bên kia nghe thấy thế rất hài lòng, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, cả tiếng động quần áo ma sát cũng vang lên rõ ràng. Trước khi ngắt kết nối, anh ta nói: “Gặp lại sớm thôi.’’

Tử Khuynh có chút trông đợi đứng ở cửa khoang tiếp dẫn chờ người nói muốn xử lý cô. Cửa tiếp nối bên ngoài được mở ra, ngay lập tức đã nhận được tín hiệu yêu cầu xâm nhập. Tử Khuynh nhấn nút đồng ý, phía ngoài cửa xuất hiện năm người mặc đồ du hành vũ trụ. Sau lưng họ có đeo động cơ chuyên biệt, chỉ cần điều khiển nút bấm là có thể dễ dàng di chuyển trong không gian. Chỉ huy phía sau Tử Khuynh có chút căng thẳng, cảnh vệ bên cạnh anh ta cũng rất căng thẳng, ngộ ngỡ là kẻ xấu thì biết phải làm sao?

Cô buồn cười nhìn họ, hình như họ đã quên mất ba chiến thuyền của căn cứ Selima đang hộ tống cô rồi. Nếu thật sự có kẻ xấu muốn tấn công bọn họ, chắc chắn ba chiếc phi thuyền kia sẽ là kẻ đầu tiên không tha cho bọn chúng. Chứ đừng nói là để chúng quang minh chính đại đặt chân lên phi thuyền của cô thế này. Bằng chứng là tín hiệu liên lạc với ba chiếc thuyền kia vẫn trong tình trạng ổn định, không hề có dấu vết bị phá mạch truyền.

Cửa tiếp nối dần đóng lại, đón năm người kia đứng vững trên sàn khoang, đợi không khí lấp đầy khoang tiếp nối bọn họ mới cởi đồ du hành ra. Lúc này cửa khoang tiếp dẫn cũng được mở, Tử Khuynh bước qua cánh cửa đến chỗ bọn họ, bất chấp việc chỉ huy phi thuyền đã giữ lấy cô. Người đầu tiên cởi mũ bảo hộ xuống rất gần chỗ cô, vừa nhìn thấy Tử Khuynh bước đến đã ném chiếc mũ cho thuộc hạ đằng sau, hiên ngang đứng trước mặt Tử Khuynh: “Đồ vô lương tâm, mới ba năm không gặp em đã quên tôi rồi.’’

Tử Khuynh không ngờ rằng người trực tiếp chỉ huy ba chiến thuyền hộ tống cô trở về Leem là anh, thiếu niên anh tuấn cao hơn cô hai cái đầu, khiến cô chỉ có thể ngước lên mới có thể nhìn thấy anh. “Tần Ngôn, anh làm gì ở đây?’’ Tử Khuynh có chút kinh ngạc, Tần Ngôn em trai của Tần Trọng, cũng là một trong mười thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Hợp chủng đa sắc tộc Selima, còn là người đứng đầu căn cứ khu VII. Giờ này không phải anh đang giống như Tần Trọng, bận rộn thao luyện tân binh ở căn cứ ư? Sao còn có thời gian chạy đến đây tham gia đoàn hộ tống mà Ly Châu đã sắp xếp cho cô kia chứ.

Nhìn thấy biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt cô gái nhỏ, Tần Ngôn không thể không phì cười, anh búng nhẹ lên trán cô một cái: “Đừng làm cái đầu nhỏ của mình rối tung nữa, lần này tôi đến Leem có việc. Hộ tống em trở về chỉ là tiện đường thôi, không cần tự mình đa tình.’’ Tử Khuynh ôm lấy cái trán vừa bị Tần Ngôn chà đạp, lùi về phía sau bảo vệ bản thân mình: “Nếu anh còn dám hành hung tôi, tôi sẽ gọi điện cho anh trai anh, tố cáo với anh bắt nạt dân lành.’’

Ý cười dần lan lên đáy mắt, Tần Ngôn vẫn không hề chùn bước nắm lấy tay Tử Khuynh kéo vào bên trong phi thuyền: “Được rồi, là tôi bắt nạt em. Ai bảo chỉ vài năm không gặp, em đã không nhận ra tôi rồi.’’ Tử Khuynh nghiến răng oán hận, bây giờ cô mới mười sáu tuổi, tức là lần cuối gặp anh vào năm cô mười ba. Trong suốt ba năm không một tin nhắn chào hỏi, kể cả tin tức về anh Tử Khuynh cũng không biết, muốn cô nhớ rõ một người dường như đã biến mất thật sự rất khó. 

Tần Trọng và Ly Châu là thanh mai trúc mã, phía sau lưng họ nhất định sẽ có hai cái đuôi suốt ngày lẽo đẽo theo sau, chính là Tần Ngôn và Tử Khuynh. Có thể là cùng cảnh ngộ làm kỳ đà, nên Tử Khuynh và Tần Ngôn nhanh chóng thân thiết với nhau hơn bình thường. Dù không gặp mặt cũng sẽ liên lạc thư từ qua lại, mãi đến ba năm trước, Tần Ngôn mất tích không một lời báo trước. Kể cả Tần Trọng cũng không thể cho Tử Khuynh một câu trả lời thích đáng, hại Tử Khuynh buồn bã một thời gian dài. 

Tần Ngôn sắp xếp thuộc hạ tiếp quản việc điều khiển phi thuyền, còn bản thân anh thì đích thân kiểm tra các số liệu của con tàu. Sau khi xác nhận mọi thứ đã ổn thỏa, anh chú ý đến ánh mắt không vui của Tử Khuynh bên cạnh, Tần Ngôn thở dài một tiếng: “Có thể nói chuyện riêng được không?’’ Nhìn vẻ mặt thành khẩn của anh như thế, Tử Khuynh gật đầu, hai người họ tiến vào khoang nghỉ ngơi của cô, tránh xa những người còn lại.

Tử Khuynh thả người xuống chiếc ghế đặt gần cửa sổ, ánh mắt như muốn nói: “Có chuyện gì thì nói mau đi.’’ Tần Ngôn không để cô ngồi lâu, anh bước đến kéo cô đứng dậy, từ tốn đáp lời cô: “Trong vòng mười phút nữa bước nhảy quang siêu tốc sẽ được thiết lập, em hãy làm theo lời tôi nói. Nếu không lát nữa mà bất tỉnh thì không thể mách chị Ly Châu là tôi bảo vệ em không chu đáo được.’’ 

Tần Ngôn thực hiện một loạt các động tác duỗi người, vươn vai, hít thở với cường độ chậm để Tử Khuynh làm theo. Tử Khuynh vừa làm theo anh, vừa cảm thấy mình thật ngu ngốc, cứ như con rối để mặc anh chơi đùa. Sau khi Tử Khuynh đã thực hiện xong bài chuẩn bị cơ bản, Tần Ngôn để cô ngồi trên thảm điều tiết hơi thở chuẩn bị cho bước nhảy quang siêu tốc. 

Mười phút trôi qua rất nhanh, tín hiệu thông báo đến thiết bị liên lạc của Tần Ngôn sáng lên, anh vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: “Lần đầu đối mặt với áp lực không gian ở cường độ cao, bản thân sẽ rất khó chịu. Nhưng chỉ cần em vượt qua được, chắc chắn sẽ không sao, những lần sau cũng không còn phải e ngại nữa. Đừng quá phụ thuộc vào thuốc ngủ, em không muốn cả đời khi muốn di chuyển đi đâu đó đều trong tình trạng mơ hồ không rõ ràng chứ?’’

Anh ngồi xếp bằng bên cạnh Tử Khuynh, đôi mắt như chim ưng canh chừng mọi hành động của cô, ngay lúc cô định mở miệng hỏi anh về chuyện ba năm trước. Thì phi thuyền chợt rung lên từng đợt, bước nhảy quang siêu tốc đã bắt đầu, Tử Khuynh không thể nói chuyện, cả cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹt. Cô ôm lấy cổ của mình hít thở khó khăn, bên tai ù đi không thể nghe được rõ ràng, chỉ có thể cảm thấy cơ thể rơi vào một vòng tay rắn chắc. Giọng nói của anh vang lên, mạnh mẽ và đầy dứt khoát: “Đừng quên điều tôi dạy, hít thở, phải hít thở, từ từ chậm rãi thôi.’’

Tần Ngôn để đầu cô tựa vào lồng ngực của mình, Tử Khuynh giống như người chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh. Cả cơ thể vô lực chỉ có thể để Tần Ngôn ôm, nhịp thở của anh rất bình ổn, ngay cả tiếng tim đập cũng rất chậm rãi. Tử Khuynh dựa vào chuyển động hô hấp của anh mà bất giác làm theo, lồng ngực hít thở lên xuống. Còn chút khó khăn nhưng đã dần dần lấy lại nhịp điệu ban đầu. Anh thở cô thở, anh hít vào cô hít vào, trong thoáng chốc ngay cả tốc độ tim đập cũng đồng nhịp.

Ba mươi giây nhảy siêu tốc nói thì nhanh nhưng với cô thì rất dài, quang siêu tốc vừa dừng lại, cô đã đẩy Tần Ngôn ra. Khổ sở ho khan, cổ họng đắng ngắt, mùi vị khó chịu lấp đầy khoang miệng. Tử Khuynh cố gắng chống đỡ thân thể không để bản thân mình quá mức chật vật, nhưng với thể năng cấp F của cô hiện tại muốn không chật vật cũng không được. Trong lòng Tử Khuynh thầm than, trước mắt cô cần phải nâng cao thể năng của mình lên trước mới có thể nói đến chuyện tiếp cận Lăng Cảnh Bình. Nếu không chỉ bằng mấy bước nhảy siêu tốc này đã có thể khiến cô nằm bẹp không đứng dậy nổi chứ đừng nói là Lăng Cảnh Bình hóa thành dã thú biến dị.

Tần Ngôn vỗ nhẹ lưng cô để cô thở dễ dàng hơn một chút, vì xoay lưng nên cô không thể thấy được, ánh sáng phát ra từ tay anh truyền vào cơ thể cô. Dần dần đẩy lùi cơn choáng váng khó chịu, suốt cả quá trình nhảy quang siêu tốc, anh vẫn luôn làm như vậy. Chẳng qua cô không hề nhận ra, Tần Ngôn là người có cả sức mạnh vũ trang và sức mạnh tinh thần. Đến khi cô có thể tỉnh táo để nói chuyện, câu đầu tiên cô hỏi lại là: “Ba năm qua anh đã đi đâu?’’

Tần Ngôn bế cô lên giường, đặt cô nằm ngay ngắn trên gối, anh ngồi trên mặt đất tựa lưng vào giường đối mặt với cô: “Tuyệt mật.’’ Ba năm trước anh bỏ đi không nói một lời, thật ra đối với chuyện này cô đã có suy đoán. Trong vòng ba năm ngắn ngủi, anh từ vị trí tân binh đã trở thành thiếu tướng chỉ huy căn cứ khu VII, để đạt được danh vọng như thế không biết anh đã phải bỏ ra những gì. 

Cô có chút đau đầu, trong cốt truyện không đề cập nhiều đến mối quan hệ của Tần Ngôn và Tử Khuynh. Nhưng cô biết đây đối với Tần Ngôn, Tử Khuynh còn hơn cả một người bạn lớn lên thưở bé, nếu không anh đã không phản bội lại Tần Trọng giúp cô gài bẫy Ly Châu. Tử Khuynh gác tay lên trán, che đi ánh mắt phức tạp của mình: “Vất vả rồi, sau ba năm chỉ có thể nghe tin tức anh trở thành chỉ huy căn cứ khu VII từ miệng Ly Châu. Tôi cũng hiểu được năm đó anh rời đi không thể giải thích là có lý do. Tôi không giận, chẳng qua hơi khó chịu một chút, lễ nhận chức của bạn tốt lại không thể tham dự để chúc mừng.’’

Tần Ngôn không ngờ rằng Tử Khuynh đã biết, nghe lời cô nói rất khó chịu vì không thể tham gia lễ nhận chức của anh, không hiểu sao Tần Ngôn lại buột miệng đáp: “Vẫn chưa tổ chức.’’ Tử Khuynh hạ tay xuống, xoay người nhìn thẳng vào mắt anh: “Hả?’’ Tần Ngôn nuốt nước miếng, không ngờ cô bé ngày nào còn đùa giỡn với anh đã lớn mau đến vậy. Trước mặt anh bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, dù cơ thể còn chưa phát triển hết nhưng chỉ qua một vài năm nữa thôi. Có lẽ Tử Khuynh còn vượt xa cả Ly Châu, người được mệnh danh là mỹ nhân đẹp nhất thiên hà GBH87 này. 

“Ban hành công văn nội bộ, lễ nhận chức vẫn chưa được tổ chức.’’ Anh khó nhọc trả lời cô, dời ánh mắt sang chỗ khác tránh để nhìn thấy cơ thể mềm mại của Tử Khuynh. Làm sao Tử Khuynh có thể không cảm nhận được sự bối rối của Tần Ngôn đây? Cô khẽ cười, cố tình vươn người dậy, nửa nằm nửa ngồi áp sát vào Tần Ngôn, hơi thở của cô phả sau tai anh, nhẹ giọng nói: “Nhất định tôi sẽ tham gia.’’

Tần Ngôn như bị điện giật, cả cơ thể thoáng run run, theo bản năng muốn đẩy Tử Khuynh ra, nhưng anh lại quên mất thể trạng của mình và cô khác xa nhau. Trước khi anh kịp nhận ra tình huống hiện tại, thì cánh tay đã vung lên đẩy Tử Khuynh vào sát vách khoang: “Rầm!’’ Khuôn mặt Tử Khuynh tái nhợt, cô hít một hơi sâu, cơn đau như kéo nát truyền đến từ sau lưng khiến cô kinh ngạc. Thì ra đây chính là chênh lệch thật sự của thể năng cấp F và cấp A ư? Tần Ngôn chỉ dùng sức một chút cô đã trở thành thế này, Tử Khuynh không dám cử động tùy tiện, chỉ có thể giữ cơ thể mình cố định một chỗ.

Khi Tần Ngôn ý thức được việc mình đã làm thì tất cả đã muộn, anh đã quên mất sức mạnh mình nắm giữ, hoàn toàn quá sức chịu đựng của một cô bé như Tử Khuynh. Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô hiện tại, Tần Ngôn vô cùng sợ hãi, anh đã làm gì cô thế này. Tần Ngôn vội vàng chạm vào Tử Khuynh, muốn xem xét vết thương của cô. Nhưng cử động của anh khiến cô e ngại, Tử Khuynh nhịn đau quát khẽ, ngăn cản thành công bàn tay của anh: “Tần Ngôn, đừng chạm vào tôi.’’

Sự tổn thương tràn ngập trong đôi mắt Tần Ngôn, Tử Khuynh sợ anh, cô không muốn anh chạm vào mình. Anh chính là quái vật, khi cơ thể bộc phát sức mạnh tinh thần đến nay, anh luôn rơi vào tình trạng khó kiểm soát sức mạnh của mình. Vì sợ làm tổn thương đến những người xung quanh, anh lựa chọn cách rời xa bọn họ, tự mình học cách kiềm chế sức mạnh. Nay vừa gặp lại anh đã khiến cô sợ hãi, Tần Ngôn rất quan tâm đến ánh mắt của Tử Khuynh dành cho mình, một chút cũng không muốn cô xa lánh anh. Tần Ngôn thành khẩn nhìn Tử Khuynh, bàn tay cuộn thành quyền nổi đầy gân xanh, vẻ khổ sở hiện rõ trên mặt: “Tử Khuynh, đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm em đau.’’

Giờ phút này cô thật sự muốn tìm thứ gì đó ném vào mặt con hàng bại não này, anh là bác sĩ ư, có biết khám bệnh cứu người không? Khiến cô bị thương còn không mau gọi bác sĩ trên phi thuyền đến. Ở đây lo lắng cô sẽ sợ hãi mà tránh xa anh, anh không nghĩ được gì ngoài chuyện đó sao? Bị thương là do cô tự chuốc lấy, nếu cô không nổi lên ý định trêu anh cũng không bị Tần Ngôn đẩy ra thế này. Tử Khuynh bị chọc cho tức giận, không thèm để ý đến anh nữa, dùng thiết bị liên lạc của mình kết nối với phi đoàn trên thuyền: “Cho bác sĩ đến đây, hình như tôi bị gãy xương rồi.’’ 

Sau đó vớ lấy chiếc gối ngay tầm tay ném vào Tần Ngôn: “Anh bị úng nước à, tôi bị thương anh không gọi bác sĩ, chạm vào tôi làm gì?’’ Chạm phải vết thương, Tử Khuynh đau đến nghiến răng, cô trừng mắt với tên đầu sỏ. Nhìn biểu hiện của cô, Tần Ngôn chắc chắn Tử Khuynh không hề giận anh, Tần Ngôn vô cùng vui mừng, anh vươn tay nhẹ nhàng giữ lấy cơ thể cô, không để cô nhúc nhích nữa: “Là tôi sai, tôi sai rồi. Em đừng cử động, đợi bác sĩ đến khám xong muốn đánh tôi thế nào cũng được.’’

Trước ánh mắt kỳ dị của chỉ huy phi thuyền và thuộc hạ của mình, Tần Ngôn chỉ biết cúi đầu yên lặng, giống như không để tâm đến bọn họ. Sự tập trung của anh đều hướng vào khoang nghỉ ngơi của Tử Khuynh, thời gian chậm chạp nhích từng chút một. Đến khi anh sắp không chịu nổi mà xông vào thì cửa khoang mở ra, một nữ bác sĩ trẻ tuổi xuất hiện. Cô khẽ đẩy gọng kính điện tử lên, liếc nhìn anh một cái, rồi tập trung vào các số liệu vừa thu được hiển thị trên thiết bị liên lạc tùy thân. 

Khi cô đến gần anh, cô ném cho anh một câu: “Công chúa là người bình thường, tốt nhất là cậu nên thu lại sức mạnh của mình khi ở cùng cô ấy. Tôi mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng Tử Khuynh bị thương vì cậu. Chuyện này tạm thời tôi sẽ không báo cáo với giám quan Ly Châu, công chúa không muốn cậu bị giám quan la rầy.’’

Tần Ngôn gật đầu với bác sĩ, có phần cảm kích cô ấy, người trong phi thuyền phần lớn đều là thuộc hạ thân tín mà Ly Châu cử theo bảo vệ Tử Khuynh. Việc Tử Khuynh bị thương muốn giấu Ly Châu là điều vô cùng khó khăn, nhưng Tử Khuynh lại không muốn việc này bị truyền đến tai Ly Châu, cô không giận anh còn ra sức bảo vệ anh nữa. “Tình hình của cô ấy thế nào?’’ Tần Ngôn liếc mắt nhìn qua bảng đánh giá phân tích của bác sĩ, hàng chân mày cau chặt, tại sao những chỉ sổ này lại kém đến thế. Nếu so với việc được lựa chọn làm người thừa kế Lani, Tử Khuynh quả thật rất yếu ớt.

“May là cậu chỉ dùng 1/10 sức lực, công chúa chỉ bị trật khớp mà thôi, tôi đã băng bó cố định rồi. Đợi đến khi trở về Leem sẽ để cô ấy điều trị trong buồng điều dưỡng, trong vòng một ngày sẽ trở lại bình thường. Chẳng qua những vết bầm sẽ khó tan hơn một chút, có lẽ cần một tuần mới mờ hẳn được.’’ Nữ bác sĩ tạt thẳng từng gáo nước lạnh vào người Tần Ngôn. Cô ấy không hề e ngại thân phận thiếu tướng căn cứ khu VII của Tần Ngôn, điều cô quan tâm chỉ có việc anh chính là người đã khiến công chúa của họ bị thương.

Nhận được câu trả lời mình muốn, Tần Ngôn cũng không chấp nhặt thái độ không tốt của nữ bác sĩ, anh bước ngang qua cô định vào phòng. Nhưng chỉ huy phi thuyền đã kịp ngăn anh lại: “Thiếu tướng, xin ngài dừng bước. Khoang nghỉ ngơi của công chúa không phải ai cũng có thể tùy tiện vào.’’ Với Tử Khuynh anh còn có sự kiên nhẫn, nhưng đối với vị chỉ huy tận tụy này anh lại có cảm giác không thích hợp. Tần Ngôn nhìn bàn tay đang cản mình lại, đôi mắt đẹp nheo lại đầy nguy hiểm, trước khi anh kịp xuống tay loại bỏ ‘chướng ngại vật’ thì một giọng nói vang lên cắt ngang hành động của anh.

“Mới làm tôi bị thương, giờ lại muốn làm quân sĩ của tôi bị thương. Anh có sở thích cuồng bạo lực ư?’’ Cửa khoang đã mở ra từ lúc nào, Tử Khuynh ngồi trên giường trừng mắt với anh. Tần Ngôn không để tâm đến tên chỉ huy kia nữa, đẩy thẳng người ta sang một bên, bước vào phòng rồi khóa cửa lại. Anh nhanh chóng tiến lại gần cô, chăm chú quan sát Tử Khuynh từ trên xuống dưới: “Em cảm thấy thế nào?’’ Tử Khuynh nhún vai, tay nghề của bác sĩ kia rất tốt, bây giờ cô không còn thấy đau nữa. 

“Thật sự không giận tôi chứ?’’ Anh thở nhẹ một hơi, ngồi xuống giường, đầu ngón tay nghịch những lọn tóc xinh đẹp của cô. Tử Khuynh thật sự không biết làm gì với anh, hình như anh chỉ để ý đến mỗi việc này, cô không thể không xác nhận: “Là tôi trêu chọc anh trước, bị thương cũng là do tôi tự chuốc lấy thôi.’’ Tần Ngôn biết cô không giận anh, nhưng anh vẫn muốn cô tự mình nói ra, nếu không anh sợ anh sẽ tự dày vò bản thân đến chết mất.

“Tử Khuynh, các chỉ số sức khỏe của em rất thấp.’’ Tần Ngôn nói với cô, trong giọng điệu ẩn giấu một sự lo lắng không nhỏ. Tử Khuynh nghịch máy tính đa chiều trong tay, lướt qua vài mục tin đáng chú ý, trả lời anh: “Tôi không có sức mạnh tinh thần, cũng không có giá trị vũ trang, thể năng chỉ ở mức F. Với anh chỉ số đó rất thấp, nhưng thực tế thì rất bình thường.’’ Cô dần chấp nhận thực tại, trong thế giới sức mạnh là điều quyết định tất cả này, cô chính là một con số 0 tròn trĩnh.

“Muốn nâng cao thể năng không?’’ Tần Ngôn hỏi cô, anh đã nghe việc Tử Khuynh được quốc vương Lani chọn làm người thừa kế từ anh trai mình. Anh biết cô có rất nhiều anh chị, mà những người đó đều đặc biệt xuất sắc. Không nói đâu xa, Ly Châu chính là một ví dụ điển hình nhất, một cô gái trẻ tuổi đã trở thành giám quan khu III của Selima là điều không đơn giản. Giá trị sức mạnh của Ly Châu đến đâu anh không rõ, chỉ biết rằng nếu Ly Châu và anh giao chiến, chưa chắc anh đã chiếm được thế thượng phong. 

May mắn cho Tử Khuynh là Ly Châu và các anh em của cô không hề có tham vọng với ngai vàng ở Lani, điều khiến họ thực sự quan tâm chính là cuộc sống do mình lựa chọn. Vì thế mối lo về xung đột nội bộ sẽ không xảy ra, chỉ có những thế lực bên ngoài hoàng thất Lani, các phe phái quý tộc và những khối quân sự trong thiên hà GBH87 là đáng để mắt đến. Ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có, anh thực sự lo lắng vị trí kế thừa kia đang ngoài sức của cô.

“Mọi người đều không dạy tôi, cả phụ vương cũng không tán đồng việc tôi luyện tập. Ngài đã không muốn, còn ai dám làm thầy huấn luyện tôi chứ?’’ Tử Khuynh vừa nhận được quyền truy cập thư viện của Liên bang Amory, vài thao tác trên màn hình cô đã kiếm được thứ mình muốn tìm. Tiểu sử của sĩ quan chấp chính Liên bang Amory, từ lúc anh ta lọt lòng đến khi nhận chức đều có đầy đủ ở đây, ngay cả sở thích ăn uống của anh cũng không thiếu một thứ gì. 

Tần Ngôn lướt mắt qua màn hình đa chiều, chân mày cau lại, tại sao Tử Khuynh lại đột nhiên có hứng thú với tên này. “Nhưng nếu anh chịu dạy, tôi sẽ học. Còn việc phụ vương phản đối, chỉ cần người không biết là được.’’ Tử Khuynh đẩy máy tính sang một bên, cô tưởng rằng sẽ kiếm được thứ gì đó hữu ích, nhưng kết quả đã khiến cô thất vọng rồi. “Tôi sẽ rất nghiêm khắc đấy, em có chắc là muốn tôi đích thân dạy không?’’ Anh biết lý do tại sao quốc vương Lani lại không để Tử Khuynh nâng thể năng của mình. Tất cả đều có liên quan đến mẹ của Tử Khuynh, một trong những người có sức mạnh tinh thần lớn nhất lịch sử được ghi nhận ở thiên hà này.

“Anh không dạy, ai sẽ dạy?’’ Ý cô muốn nói là, nếu anh không dám dạy, còn ai dám dạy đây? Tần Ngôn mỉm cười với cô, hai người giao hẹn một lượt, anh dạy cô nâng cao thể năng, cô tìm một lý do giữ anh lại Leem. Tử Khuynh nâng má hỏi anh: “Liên quan đến nhiệm vụ của anh ở Lani sao?’’ Tần Ngôn gật đầu nhưng anh không thể nói chi tiết nhiệm vụ với cô được, Tử Khuynh không cần biết nhiều như thế, chỉ khiến cô sợ hãi mà thôi.

Việc Tần Ngôn muốn đối với cô không có gì khó cả, quốc vương Lani vốn rất thích anh em nhà họ Tần, nếu không Tần Trọng có thể dễ dàng bắt được trái tim Ly Châu vậy sao? Chỉ cần cô lên tiếng, chắc canh quốc vương sẽ để Tần Ngôn ở lại Leem vô thời hạn. Theo diễn biến câu chuyện có lẽ Lăng Cảnh Bình đang ở hành tinh mẹ Leem, còn việc anh đến đó làm gì thì cô không biết. Người có sức mạnh vũ trang ở mức S như Lăng Cảnh Bình lại dễ dàng bộc phát hóa thú lại khiến cô vô cùng tò mò. 

Một thiếu tướng của Selima lại dùng phải lợi dụng thân phận bạn bè của mình để ở lại Leem một cách danh chính ngôn thuận. Tử Khuynh nghĩ nếu không vì nhiệm vụ lần này, có lẽ Tần Ngôn sẽ không xuất hiện trước mặt Tử Khuynh sớm như thế. Vậy sự kiện hóa thú kia có liên quan đến Tần Ngôn hay không? Cô hoàn toàn không thể biết được, nhưng trực giác lại mách bảo cô rằng, không nên để Tần Ngôn và Lăng Cảnh Bình ở quá gần nhau. 

“Tôi không cần biết nhiệm vụ của anh là gì, nhưng nếu anh khiến Đế quốc Lani gặp nguy hiểm, nhất định tôi sẽ giết chết anh.’’ Tử Khuynh nói những lời uy hiếp không mang chút sức mạnh. Anh đảo mắt một vòng, quả thật không gây hại gì đến Đế quốc Lani cả, anh chỉ muốn thăm dò thực lực của người kia mà thôi. Sau khi suy xét đủ đường, anh trịnh trọng thề với cô: “Tôi thề sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây ảnh hưởng xấu đến Đế quốc Lani.’’

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN