Liệu Anh Còn Nhớ? - Quyển 1 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Liệu Anh Còn Nhớ?


Quyển 1 - Chương 5


Author: Lục Lạc Nhi

Beta – or: Mèo Suni

“Người đó là ai?’’ Châu Bảo Bảo thật sự không hiểu được, thời gian cô ở bên Lăng Cảnh Bình vẫn chưa đủ ư? Với Lăng Cảnh Bình, mối quan hệ giữa hai người chỉ là một vụ làm ăn buôn bán. Nhưng với cô thì khác, Châu Bảo Bảo đặt nhiều tâm tư vào Lăng Cảnh Bình như thế, hoàn toàn không muốn kết cục này xảy ra. Lăng Cảnh Bình nhận ra sự khác thường trong giọng điệu của Châu Bảo Bảo, anh đưa mắt nhìn cô gái: “Cô sẽ sớm biết thôi.’’ 

Châu Bảo Bảo rất muốn hỏi, cô chờ đợi anh đã lâu, chấp nhận trở thành một trong những nhân tình bên cạnh anh, chẳng lẽ anh chưa từng để mắt đến cô ư? “Nói đi.’’ Lăng Cảnh Bình nhìn ra sự khó tin trong mắt Châu Bảo Bảo, anh không muốn mọi chuyện nhập nhằng. “Em thì sao, ngài chưa từng nghĩ đến em ư?’’ Châu Bảo Bảo rất muốn nổi điên, người đàn ông này sao có thể lạnh lùng đến thế. Lăng Cảnh Bình dập tắt ngọn lửa trên tay, anh nghiêng đầu quan sát Châu Bảo Bảo. Cô gái này đã theo anh nhiều năm, nếu nói không có tình cảm chính là nói dối. Nhưng Lăng Cảnh Bình từng cho cô lựa chọn, là Châu Bảo Bảo đã không chọn anh.

“Địa vị ở Châu gia quan trọng hay ở bên cạnh ta quan trọng hơn? Châu Bảo Bảo, cô không quên mình đã trả lời như thế nào chứ? Và ta đã trao cho cô những gì cô yêu cầu.’’ Lời nói của Lăng Cảnh Bình khiến cô gái thức tỉnh, trong quá khứ mà cô đã quên kia. Lăng Cảnh Bình từng hỏi cô như thế, khi đó cô đã nghĩ, với những giá trị mà cô có anh sẽ không dễ dàng rời bỏ cô. Châu Bảo Bảo đã rất tự tin mà trả lời, ở bên cạnh anh thì cô mới có đủ quyền lực để làm mọi việc mình muốn.

Châu Bảo Bảo mỉm cười tự giễu, chính bản thân cô đã lựa chọn, còn tư cách gì hỏi anh có từng bận tâm đến cô hay không. Giấu đi sự mất mát nơi đáy mắt, Châu Bảo Bảo trở lại là cô gái mà Lăng Cảnh Bình quen thuộc, nhanh chóng chuyển đề tài: “Coi như em tùy hứng một chút vậy. Nếu không có việc gì em đi trước đây.’’ Châu Bảo Bảo đứng dậy, cầm lấy túi xách định rời đi, nhưng Lăng Cảnh Bình đã nói: “Bây giờ cô có thời gian không?’’

Châu Bảo Bảo xoay người nhìn lại, nhướng mày hỏi anh: “Ngài định mời em ăn trưa sao?’’ Lăng Cảnh Bình lắc đầu, những ngón tay gõ vào thành ghế: “Nếu cô không phiền, đưa Eirian ra ngoài đi dạo một lát.’’ Nghe Lăng Cảnh Bình nhắc đến Tử Khuynh, bản năng làm mẹ trong Châu Bảo Bảo trỗi dậy, cô nhìn Lăng Cảnh Bình bằng ánh mắt cảnh giác: “Ngài đừng có ý đồ với điện hạ, cô ấy chỉ mới 16 tuổi.’’ 

Đối với Châu Bảo Bảo mà nói, sự kính trọng mà cô dành cho Tử Khuynh không khác những người dân bình thường là bao. Cô là người thú, sự phân biệt chủng tộc kia luôn là điều khiến cô tự ti về xuất thân của mình. Khi nghe Thái Thành thông báo, cô được chọn để đưa hình ảnh của Tử Khuynh đến gần hơn với công chúng, Châu Bảo Bảo đã rất vui mừng. Trong mắt Châu Bảo Bảo, vị công chúa nhân loại kia chính là biểu tượng cho sự thừa nhận mà bấy lâu nay người thú luôn khao khát có được.

Lăng Cảnh Bình phì cười: “Ta đã nói mình không phải kẻ biến thái. Eirian đang làm bài ở tầng trên.’’ Lăng Cảnh Bình dẫn đường cho Châu Bảo Bảo, dù cô đã làm tình nhân của anh nhiều năm, nhưng chưa lần nào cô có dịp quan sát cận cảnh dinh thự của anh thế này. Hai người nhanh chóng lên lầu, tiến về phía phòng làm việc của Lăng Cảnh Bình, binh sĩ bên ngoài nghiêm người chào hai người họ, rồi báo cáo với anh: “Ngài chấp chính, công chúa cảm thấy đau đầu. Chúng tôi đã cho bác sĩ đến kiểm tra, không có gì đáng ngại. Nhưng theo lời khuyên của chuyên gia, nên để công chúa ra ngoài nhiều hơn, như thế sẽ khiến tình trạng của điện hạ được cải thiện.’’

Châu Bảo Bảo đứng cạnh Lăng Cảnh Bình, không nhịn được trừng mắt với anh: “Đừng nói với em, cả ngày ngài chỉ nhốt điện hạ trong dinh thự nhé.’’ Lăng Cảnh Bình không trả lời Châu Bảo Bảo, anh ra hiệu cho binh sĩ lui ra rồi mở cửa phòng, khi hai người bước vào đã nhìn thấy Tử Khuynh. Cô gái trẻ đứng trước cửa kính sát đất, quay lưng về phía họ, trên chiếc bàn của cô có một tách trà đang uống dở, hương thơm nhàn nhạt phảng phất trong không khí. 

“Eirian, xem ai đến thăm em này.’’ Lăng Cảnh Bình lên tiếng gọi, bước sang một bên nhường đường cho Châu Bảo Bảo. Tử Khuynh xoay người lại, nhìn người vừa đến một chút, giống như đang cố gắng nhớ lại: “Xin lỗi, cô là…?’’ Châu Bảo Bảo không lấy làm khó chịu, Tử Khuynh và cô chỉ gặp nhau một lần duy nhất, muốn Tử Khuynh có ấn tượng với cô là điều không thể. Châu Bảo Bảo hạ thấp người, nhún chân chào Tử Khuynh một cách tiêu chuẩn: “Điện hạ, chúng ta đã từng gặp nhau ở lễ tiếp đón. Tôi là Châu Bảo Bảo, một trong những người được chọn để chào mừng ngài.’’

Tử Khuynh à một tiếng, rồi nhanh chóng nở nụ cười thân thiện với cô gái trước mặt: “Châu tiểu thư, không cần phải trịnh trọng như thế đâu.’’ Châu Bảo Bảo lại gần Tử Khuynh, thân mật nắm lấy tay cô: “Điện hạ đừng gọi tôi là Châu tiểu thư, nghe xa lạ quá. Ngài cứ gọi tôi là Bảo Bảo như mọi người là được.’’ Tử Khuynh không hiểu nhìn cô gái tỏ ra quá mức thân thiết với mình trước mặt, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lăng Cảnh Bình. Nhưng Lăng Cảnh Bình lại ra hiệu với Tử Khuynh: “Bảo Bảo luôn như thế, em cứ tùy ý đi.’’

Nhận được tín hiệu từ Lăng Cảnh Bình, Tử Khuynh cũng không gồng người lên nữa, vỗ nhẹ lên tay Châu Bảo Bảo: “Vậy tôi gọi cô là Bảo Bảo, cô cứ gọi tôi là Tử Khuynh.’’ Hai mắt Châu Bảo Bảo như lấp lánh, thành công lôi kéo Tử Khuynh: “Thật sao, tôi có thể gọi ngài là Tử Khuynh à…’’ Nhưng khi nghe được tiếng ho của người đàn ông sau lưng, Châu Bảo Bảo ngay lập tức sửa lại, kèm với cái liếc mắt dành cho anh: “Nhưng tôi nghĩ vẫn nên gọi điện hạ bằng cái tên Eirian thì hơn. Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài, tôi không muốn lôi kéo sự chú ý không cần thiết. Bây giờ khắp cả Liên minh Amory, cái tên Tử Khuynh đã trở nên hết sức thu hút đấy, thưa điện hạ.’’

Tử Khuynh mơ hồ nghe Châu Bảo Bảo nói, cái gì mà rất thu hút, cũng chỉ là một cái tên thôi mà? Nhìn biểu hiện của Tử Khuynh lúc này, Châu Bảo Bảo lại một lần nữa trêu chọc Lăng Cảnh Bình: “Xem ra ngài chấp chính đã bảo vệ điện hạ quá mức rồi. Ngay cả tin tức ngoài kia cũng không nói cho điện hạ biết.’’ Nghe Châu Bảo Bảo nói thế Lăng Cảnh Bình ho khan, anh bước đến bàn làm việc của mình, giả vờ bận rộn không chú ý đến hai cô gái: “Được rồi, ta phải làm việc.’’ Trước sự kinh ngạc của Tử Khuynh, Châu Bảo Bảo đã đẩy cô về phía cửa lúc nào không hay: “Điện hạ, chúng ta ra ngoài thôi. Đừng làm phiền ngài chấp chính làm việc nữa.’’

Cô níu lấy tay Châu Bảo Bảo, mở to mắt không thể tin được, anh mà cũng để cô ra ngoài một mình ư? Nhận ra sự do dự trong mắt Tử Khuynh, Châu Bảo Bảo chỉ hận không thể nghiền nát người đàn ông máu lạnh kia. Sao lại có thể đối xử với một cô bé như thế chứ? Với người khác thì thế nào cũng được, ít nhất bọn họ cũng đã quen với việc bị anh áp đặt. Nhưng đây là công chúa của Lani, sự thừa nhận mà bấy lâu nay Amory luôn tìm kiếm, vậy mà Lăng Cảnh Bình lại khiến cô bé sợ đến mức này. 

Đối diện với ánh mắt bốc hỏa của Châu Bảo Bảo, Lăng Cảnh Bình thật sự rất oan ức, từ khi Tử Khuynh đến Amory, mỗi điều Tử Khuynh yêu cầu, anh đều nhân nhượng bảy phần. Đó đã là một ngoại lệ chưa từng có đối với vị sĩ quan chấp chính nổi tiếng độc đoán của Liên minh Amory rồi. “Tôi đã sắp xếp người đi theo bảo vệ, em không cần lo lắng đâu Eirian.’’ Lăng Cảnh Bình lên tiếng như giúp Tử Khuynh bỏ đi sự nghi hoặc, cô không giằng co nữa mà ngoan ngoãn đi theo Châu Bảo Bảo.

Lúc ngồi trên xe di chuyển đến trung tâm thương mại, Tử Khuynh vẫn không thể hiểu nổi. Rốt cuộc thì mục đích của anh là gì, không chỉ để cô ra ngoài một mình, lại còn giao cô vào tay một người xa lạ. Ít nhất thì xa lạ với Tử Khuynh, cô có thể nhìn thấy sự ăn ý trong lời nói và hành động của hai người bọn họ. Nhìn Tử Khuynh trầm tư như thế, Châu Bảo Bảo có chút không tự nhiên, là người của công chúng, Châu Bảo Bảo đã quen được mọi người chú ý. Nay Tử Khuynh ngồi cạnh cô, nhưng lại không có lấy một phản ứng nào, khiến Châu Bảo Bảo cảm thấy thất bại.

Châu Bảo Bảo cố gắng gợi chuyện với Tử Khuynh: “Điện hạ người cảm thấy Amory như thế nào?’’ Dường như Tử Khuynh đã thoát ra khỏi những nghi vấn của mình, nghe Châu Bảo Bảo hỏi, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Rất khác so với Leem. Nếu nói Leem là hành tinh của những cánh rừng bạt ngàn, thì Amory lại là đế chế của công nghệ xây dựng đỉnh cao.’’ Châu Bảo Bảo mỉm cười khi Tử Khuynh trả lời cô, cuối cùng thì công chúa cũng đã chú ý đến cô rồi: “Tôi cũng nghe nói ở Leem có rất nhiều cây cối, các hình ảnh chụp từ ngoài vũ trụ có thể nhìn thấy màu xanh bao phủ hầu hết hành tinh. Được sinh ra ở một nơi như thế, là niềm mơ ước của tôi.’’ 

Ở nơi mà rừng nguyên sinh gần như đã tuyệt chủng như Amory, thì việc chặt phá cây xanh cũng là một trọng tội. Hình ảnh những cánh rừng bạt ngạt với hệ sinh thái đa dạng từ lâu chỉ còn là những ký ức trong quá khứ. Tử Khuynh nhận ra sự khao khát trong lời nói của Châu Bảo Bảo, cô không ngần ngại đưa ra lời đề nghị: “Nếu cô muốn đến Leem, tôi sẽ sắp xếp, bất cứ lúc nào cô đến Đế quốc Lani luôn chào đón cô.’’ Châu Bảo Bảo có được sự đảm bảo của Tử Khuynh, cô ta hào hứng hỏi Tử Khuynh rất nhiều câu, đa số đều liên quan đến Leem. Như biển có mùi vị như thế nào, thực vật làm sao sinh sống mà không cần ăn, tại sao cá không sống trên cạn,…

Tử Khuynh thật sự bị Châu Bảo Bảo xoay vòng vòng, ngay cả cách làm sao họ xuất hiện trong trung tâm chăm sóc sắc đẹp, Tử Khuynh cũng không hề biết. Người quản lý vừa nhìn thấy Châu Bảo Bảo đã niềm nở tiếp đón: “Ôi Bảo Bảo, nữ thần của tôi.’’ Châu Bảo Bảo nhận lấy cái ôm của anh ta mà không hề ngại ngùng, còn thân thiết hôn hai cái lên bờ má của anh thay lời chào hỏi: “Neil, hôm nay tôi không đặt lịch trước, sắp xếp giúp tôi.’’ Neil mỉm cười với Châu Bảo Bảo, đánh yêu một chút lên vai cô gái, dáng đi uyển chuyển như rắn nước: “Yên tâm, Bảo Bảo mà phải đặt lịch trước sao. Không cần, không cần! Nữ thần của tôi, hôm nay cô muốn làm gì nào.’’

Châu Bảo Bảo buông Neil ra, đẩy Tử Khuynh vẫn đứng sau lưng mình ra phía trước: “Không phải cho tôi, mà là cô ấy. Neil, anh chỉ được để các chuyên gia hàng đầu làm, cô ấy phải thật hoàn hảo.’’ Neil vừa nhìn thấy Tử Khuynh, cơ thể anh ta như đông cứng lại, đôi mắt mở to hết cỡ, miệng lắp bắp: “Ôi trời ơi…Bảo Bảo…Nữ thần ơi, thật là một kiệt tác mà. Mái tóc này, làn da này, cả màu mắt nữa… Mau nói cho tôi biết, là nhà chỉnh sửa nào đã tạo nên sự hoàn hảo này vậy.’’

Châu Bảo Bảo buồn cười vỗ lên vai Neil: “Bình tĩnh nào Neil. Cô ấy chưa từng trải qua một cuộc chỉnh sửa nào cả, tất cả đều là tự nhiên.’’ Neil run rẩy không tin vào mắt mình, anh ta liên lục hỏi lại: “Thật ư, Bảo Bảo, cô không lừa tôi chứ?’’ Neil là một người đồng tính, anh ta làm trong lĩnh vực chăm sóc sắc đẹp lâu như vậy cũng chưa từng thấy ai khác biệt như thế. Châu Bảo Bảo gật đầu với Neil, cô ta nhướng mày hỏi: “Anh tính đứng đây truy vấn cả ngày sao? Tôi không có nhiều thời gian đâu, lát nữa cứ để các chuyện gia cho ý kiến. Anh sẽ biết tôi có nói thật hay không.’’

Neil vội vàng gọi trợ lý giao lại mọi việc ở sảnh tiếp đón cho cô ta, rồi đích thân dẫn theo hai người tiến vào khu chăm sóc. Những cảnh vệ do Lăng Cảnh Bình sắp xếp cũng đi theo bọn họ, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, không làm ảnh hưởng đến sự riêng tư của Châu Bảo Bảo và Tử Khuynh. Lúc đi ngang qua các màn hình đa chiều được gắn lên tường, Tử Khuynh đã không khỏi sửng sốt. Những cô gái có mái tóc bạch kim và làn da trắng mịn xuất hiện nhan nhãn trong các quảng cáo đang được phát sóng, cùng với những câu khẩu hiệu kiểu như: “Vẻ đẹp tự nhiên của công chúa Lani, vẻ đẹp tiêu chuẩn của thời đại.’’

Châu Bảo Bảo nhận ra sự kinh ngạc trong mắt Tử Khuynh, cô cúi đầu nói khẽ: “Bây giờ thì điện hạ đã tin lời tôi nói chưa.’’ Tử Khuynh thật sự muốn nói, mọi người không cần phải như thế đâu. Nhưng Neil đã hắng giọng lôi kéo sự chú ý của Tử Khuynh: “Các quý cô, chúng ta bắt đầu từ liệu pháp làm sạch da nào.’’ Trong khi Tử Khuynh bối rối thì đã bị các nhân viên của Neil ‘hộ tống’ đi thay quần áo để chuẩn bị cho liệu pháp tẩy da chết, cảnh vệ cũng chia làm hai, một nửa đi theo Tử Khuynh. Neil đứng bên cạnh Châu Bảo Bảo tự tay điều chỉnh số liệu trên màn hình theo dõi, vừa chăm chú nhìn những chuyên gia sắc đẹp hàng đầu chăm sóc cho Tử Khuynh. 

Anh ta không thể không nở nụ cười hài lòng, nói nhỏ: “Nữ thần của tôi, số liệu cơ thể của cô ấy rất hoàn hảo. Chưa kể việc sở hữu vẻ ngoài tự nhiên như thế này, hoàn toàn phù hợp với xu hướng mới nhất hiện nay. E rằng nếu cô ấy có hứng thú với ngành giải trí, nữ thần của tôi, cô phải cảnh giác đấy.’’ Châu Bảo Bảo lặng lẽ mỉm cười, cô ta nhìn Tử Khuynh không chớp mắt: “Cô ấy không phải người tôi có thể chạm đến.’’

Neil khó hiểu nhìn Châu Bảo Bảo, bỗng nhiên anh ta nghĩ ra điều gì đó, sửng sốt đến mức hai tay buông thỏng khỏi bảng điều khiển: “Bảo Bảo, không phải cô ấy là…’’ Châu Bảo Bảo ném cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo, giọng nói không chút độ ấm vang lên: “Cẩn thận miệng lưỡi của anh, Neil, ngài chấp chính sẽ không tha cho người làm ngài ấy nổi giận đâu.’’ Neil vội vàng gật đầu, dán kín miệng không lên tiếng nữa, đôi mắt căng thẳng theo dõi quá trình làm đẹp của Tử Khuynh. Sợ rằng nếu có gì sai sót, chính anh ta sẽ là người trả giá cho sai lầm không phải của mình.

“Có thể gọi cô ấy là Eirian, là cái tên ngài chấp chính đã đặt. Rất hay phải không?’’ Châu Bảo Bảo làm sao không biết sự căng thẳng của Neil, nhưng cũng vì tin tưởng, Châu Bảo Bảo mới chọn trung tâm của Neil để đưa Tử Khuynh đến. Neil thầm lặp lại cái tên Châu Bảo Bảo vừa nhắc đến: “Eirian, xinh đẹp rực rỡ. Qủa thật rất thích hợp với cô ấy.’’ Châu Bảo Bảo gật đầu tán đồng, khi nghe Lăng Cảnh Bình lần đầu tiên gọi Tử Khuynh như vậy, cô đã có cùng suy nghĩ với Neil. 

“Neil, cô ấy ngủ rồi.’’ Châu Bảo Bảo chợt phát hiện ra Tử Khuynh ngủ gật khẽ đẩy Neil một cái, anh ta hiểu ý tiến lại gần nhỏ giọng nhắc nhở mọi người: “Mọi người nhẹ tay một chút, đừng làm cô ấy thức giấc là được. Tôi muốn khi cô ấy thức dậy, mọi thứ phải thật hoàn hảo.’’ Những chuyên gia nhanh chóng gật đầu, tay chân làm việc cũng tự giác nhẹ nhàng hơn. Neil trở lại bên cạnh Châu Bảo Bảo, nhìn thần sắc mệt mỏi trên mặt Tử Khuynh, anh ta nói: “Đến một nơi xa lạ, sống trong cảnh mọi thứ đều bủa vây lấy mình, chắc cô ấy đã rất mệt mỏi.’’ 

“Vì thế tôi mới đưa cô ấy đến chỗ anh, liệu pháp massage chỗ anh tôi đã thử qua. Có tác dụng làm giảm căng thẳng rất tốt.’’ Châu Bảo Bảo khoác vai bạn mình, cô tin Neil đủ thông minh để giữ kín mọi việc. Chưa cần cô xử lý, ắt hẳn Lăng Cảnh Bình sẽ giải quyết gọn gàng, riêng ở điều này thì cô không nghi ngờ hiệu suất làm việc của anh ta. “Nữ thần của tôi, có mười cái mạng tôi cũng không dám nói gì. Nhưng sau này cô phải cẩn thận, đừng tùy hứng dẫn cô ấy đến những chỗ thế này. Nếu muốn cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ cho người đến tận nhà làm cho cô ấy.’’

Châu Bảo Bảo bật cười, Neil đưa mắt nhìn cô, không bao lâu đã hiểu ra: “Là ngài chấp chính cho phép?’’ Ánh mắt của Châu Bảo Bảo như muốn nói: “Nếu không phải ngài ấy yêu cầu, anh nghĩ tôi có thể đưa Eirian ra ngoài sao?’’ Neil tự giễu cợt bản thân mình, ngay cả hình ảnh của Eirian trên sóng truyền hình còn bị ngài chấp chính yêu cầu cắt hết. Qủa thật không có sự cho phép của Lăng Cảnh Bình, ai sẽ mạo hiểm tiếp cận Eirian?

“Uống gì không? Chỗ tôi có một loại trà mới, nghe nói là hàng nhập khẩu từ Leem. Cô thử giúp tôi một chút, xem có thật không?’’ Neil ra hiệu cho một trợ lý pha trà, nhướng mày hỏi Châu Bảo Bảo. Cô gái gật đầu, tìm một chiếc ghế gần bảng điều khiển rồi ngồi xuống: “Loại hàng này đều có giá trên trời. Anh cũng chịu chi đấy chứ!’’ Neil thả người bên cạnh cô, đôi mắt kiểm tra những con số trên màn hình: “Được người khác biếu, lại không tiện từ chối.’’

Châu Bảo Bảo đón lấy tách trà từ tay trợ lý, mỉm cười nói lời cảm ơn, nhìn màu trà xanh mát bên trong chiếc tách, Châu Bảo Bảo không nỡ uống: “Ai vậy?’’ Neil nhấp một ngụm, điều chỉnh nhiệt độ ghế nằm của Tử Khuynh lên cao một chút rồi trả lời cô: “Hồ tiểu thư, con gái nghị viên phe bảo thủ.’’ Tách trà vừa đưa lên môi đã khựng lại, sự khó chịu thoáng qua nơi đáy mắt: “Hồ Tú Vân?’’

Tử Khuynh không biết mình ngủ trong bao lâu, khi cô vừa thức dậy, đã nhìn thấy Châu Bảo Bảo thư thái ngồi nghịch thiết bị liên lạc bên cạnh. Cô gái nhỏ xấu hổ vì sự vô ý của mình, Tử Khuynh nhanh chóng ngồi dậy: “Châu Bảo Bảo, thật xin lỗi…’’ Châu Bảo Bảo thấy cô đã tỉnh, vui vẻ đóng thiết bị liên lạc, vươn tay đỡ lấy cô. Không đợi Tử Khuynh nói, Châu Bảo Bảo đã đẩy cô về phía chiếc gương đối diện: “Nào, ngài đừng bận tâm. Bây giờ hãy nói cho tôi biết ngài cảm thấy thế nào?’’ Tử Khuynh mơ màng làm theo lời Châu Bảo Bảo nói, cô đưa mắt nhìn vào gương.

Có cái gì đó thay đổi ư, sao cô không phát hiện ra gì cả? Vẻ mặt mờ mịt của cô khiến nụ cười trên môi Châu Bảo Bảo gượng gạo. Hình như vị công chúa của cô còn đang mơ ngủ, không hề nhận ra những điều cô đang thấy. Mái tóc bạch kim không chỉ đơn giản là suôn mượt mà còn trơn bóng đến khó tin, từng sợi tóc được chăm chút bằng tinh dầu hoa hồng thượng hạng. Sau khi dùng liệu pháp tẩy tế bào chết bằng thảo mộc, làn da vốn đã trắng mịn, này càng mềm mại hơn trước. Liệu pháp massage khiến những mệt mỏi của Tử Khuynh biến mất, thay vào đó là vẻ rạng rõ tràn đầy sức sống.

Châu Bảo Bảo không miễn cưỡng Tử Khuynh nữa, cô nhìn đồng hồ một chút rồi hỏi Tử Khuynh: “Eirian, chắc ngài đã đói bụng rồi. Ở gần đây có một nhà hàng rất ngon, ngài có muốn ăn trưa ở đó không?’’ Tử Khuynh rất muốn nói thật ra cô chưa đói, nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của Châu Bảo Bảo, cô không nỡ từ chối. Chỉ có thể thở dài trong lòng, đồng ý đi ăn cùng với Châu Bảo Bảo, hai người rời khỏi trung tâm sắc đẹp, trên tay là các túi lớn túi nhỏ mà Neil đã chuẩn bị. Trước khi họ ra khỏi cửa, Neil còn nháy mắt với cô: “Thiên thần của tôi, nếu có thời gian rảnh, cứ nhờ Bảo Bảo đưa đến. Tôi nhất định sẽ làm ngài hài lòng.’’

Bảo Bảo cười như không cười, chào tạm biệt Neil, rồi đưa Tử Khuynh đi đến nhà hàng cô đã nhắc đến. Vừa đi hai cô gái vừa trò chuyện rất vui vẻ, Bảo Bảo rất giỏi trong việc gợi chuyện với Tử Khuynh. Khiến cô gái nhỏ luôn miệng cười, cảm giác xa cách cũng dần được rút ngắn lại. Nhà hàng này cách chỗ của Neil không xa, chỉ tầm mười phút đi bộ. Châu Bảo Bảo cố ý lựa một góc khuất gần cửa sổ hướng ra trục đường chính, cô nhìn vào thực đơn giới thiệu cho Tử Khuynh biết những món đặc sắc của nhà hàng.

“Eirian, ngài có thích ăn hải sản không? Hải sản ở đây là ngon nhất đấy.’’ Châu Bảo Bảo hào hứng chỉ vào một hàng dài những món ăn liên quan đến hải sản. Tử Khuynh đưa mắt nhìn theo ngón tay xinh đẹp kia, có chút hoa mắt. Chỉ có thể ra hiệu cho Châu Bảo Bảo cứ tùy ý, cô cũng không kén ăn. Được giao quyền lựa chọn, Châu Bảo Bảo càng phát huy sở trường của mình, gọi một bàn đầy thức ăn. Tử Khuynh nhìn những món ăn trên bàn, có cảm giác chưa ăn đã no rồi: “Bảo Bảo, nhiều món thế này, chúng ta ăn không hết đâu.’’ Cô thực sự rất hối hận vì để Châu Bảo Bảo một mình gọi món.

“Không sao, ăn không hết chúng ta có thể gói mang về. Như thế tôi cũng đỡ lo lắng việc tối nay nên ăn gì?’’ Châu Bảo Bảo hoàn toàn không có chút hình tượng của một minh tinh nổi tiếng, hai tay nhanh nhẹn xẻ thịt một con tôm hùm trong dĩa. Tử Khuynh cảm thấy thú vị, theo những gì cô nhớ, Châu Bảo Bảo này là một ngôi sao của giới truyền thông Amory. Người lăn lộn trọng ngành giải trí tôm tép trộn lẫn này, sao lại có những biểu hiện như thế trước mặt cô chứ?

Nếu như Mộc Lan Tử Khuynh là một nữ phụ điển hình, sống dai dẳng đến cuối truyện. Thì Châu Bảo Bảo lại là loại nữ phụ si tình đến chết, mà đối tượng si tình của cô ta lại chính là boss phản diện mặt lạnh hơn tiền. Tử Khuynh thở dài một tiếng, nhấc thìa bạc múc một muỗng súp cua: ‘‘Hôm nay rất cảm ơn cô. Dù là tự nguyện hay bị ép buộc, cô cũng đã dành thời gian ở bên cạnh tôi thế này khiến tôi rất cảm kích.’’

Vì lời nói của Tử Khuynh mà động tác của Châu Bảo Bảo dựng lại đột ngột, cô ngẩng đầu lên nhìn Tử Khuynh, cười khẽ: ‘‘Điện hạ, ngài thật đáng yêu.’’ Tử Khuynh cũng bị cô ta chọc cười, bầu không khí giữa hai cô gái trở nên hòa hợp. Bữa ăn trưa đáng lý ra có thể kết thúc một cách vui vẻ, nếu không có sự xuất hiện của một người. Mà theo đánh giá của Tử Khuynh, cô gái này chính là kiểu nữ phụ hay tìm đường chết, thích xen vào chuyện của người khác nhất trên đời. 

Hồ Tú Vân từ tầng trên của nhà hàng đi xuống, định bước ra cửa thì một dáng người quen thuộc đã khiến cô ta chú ý. Ở một góc yên tĩnh khuất sau quầy pha chế, có hai cô gái trẻ vừa chuyện trò vừa thưởng thức buổi trưa rất vui vẻ. Hồ Tú Vân nheo mắt đầy nguy hiểm, bỏ qua sự khuyên ngăn của người đi cùng, sải bước đến gần hai cô gái kia. Nhưng mọi việc không đơn giản như cô ta đã nghĩ, Hồ Tú Vân còn chưa tiếp cận được thì đã bị binh sĩ ngăn lại.

Bản tính nóng nảy trong người cô ta bộc phát, không kiên kỵ dùng gót giày nhọn đạp lên chân người lính vừa cản mình: ‘‘Còn dám cản tôi sao? Các người có biết tôi là ai không?’’ Hồ Tú Vân dám phách lối như thế, chính là vì cô ta nhận ra huy hiệu trên áo binh sĩ, là người dưới trướng của Lăng Cảnh Bình. Với thân phận của mình, Hồ Tú Vân chắc chắn bọn họ sẽ lùi bước không dám ngăn cản cô nữa. Nhưng cô ta đã nhầm, mệnh lệnh Lăng Cảnh Bình đưa ra rất rõ ràng, ngoại trừ những người được Châu tiểu thư cho phép, bất kỳ ai cũng không được phép đến gần Tử Khuynh.

Người lính kia nhanh chóng tránh đi, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ nhường đường cho cô ta. Đội cảnh vệ lập tức tập trung sau lưng người lính, sống lưng thẳng tắp che khuất tầm nhìn của cô ta. Hồ Tú Vân tức giận đến mức nghiến răng, cô ta thô bạo đẩy cảnh vệ, muốn len qua người họ để vào trong. Châu Bảo Bảo đang kể cho Tử Khuynh nghe về những tập tục của người thú, lại bị tiếng ồn ào bên ngoài cắt ngang. Giọng điệu không được vui cho lắm: ‘‘Chuyện gì thế?’’ Tử Khuynh cũng tò mò nhìn ra ngoài qua vai Châu Bảo Bảo.

Hồ Tú Vân nghe thấy giọng nói của Châu Bảo Bảo, thì càng chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô ta lớn giọng: ‘‘Châu Bảo Bảo, nghe nói cô vừa từ trường quay về đã lập tức đến dinh thự quan chấp chính. Giờ này không phục vụ ngài ấy chu đáo, mà lại có thời gian tán gẫu ở đây thế này.’’ Những lời nói của Hồ Tú Vân rất khó nghe, khiến cả binh lính cũng phải cau mày. 

Nhưng Châu Bảo Bảo lại rất bình tĩnh, ý cười trên môi càng đậm: ‘‘Hóa ra là Hồ tiểu thư. Tôi cũng thật có vinh hạnh, được người như tiểu thư chú ý đến từng hành động nhỏ nhặt. Cả việc tôi có phục vụ ngài chấp chính chu đáo hay không tiểu thư cũng biết. Nếu không phải là Hồ tiểu thư, chắc tôi lại nghĩ cô là kẻ thích trốn dưới gầm giường nhà người khác tọc mạch chuyện không đâu.’’

Tử Khuynh ho khan vài tiếng, che giấu sự kích động của mình, nếu không phải sợ chọc giận vị Hồ tiểu thư kia thì cô đã cười thành tiếng rồi. Đội cảnh vệ nghe lời đáp trả của Châu Bảo Bảo, khóe miệng cũng co giật, Tử Khuynh nghĩ chắc họ cũng giống cô, đang khổ sở kiềm nén. Hồ Tú Vân bị nói mát, cơn tức giận đã bốc lên đỉnh đầu, cứ nghĩ đến đây sẽ dạy dỗ cho Châu Bảo Bảo một trận. Không ngờ chính bản thân cô ta lại chịu nhục, Hồ Tú Vân không cam lòng, định nhào đến chỗ Châu Bảo Bảo thì một bàn tay đã nhanh chóng giữ cô ta lại.

‘‘Chị! Gây chuyện thế đủ chưa? Nếu để cha biết được, ngay cả em cũng không giúp được chị đâu.’’ Người đàn ông vừa đến đã cau mày nhìn Hồ Tú Vân, anh ta chỉ dùng một tay là có thể khống chế được chị gái. Với sự bốc đồng của Hồ Tú Vân, Tử Khuynh không tin anh ta lại dễ dàng giữ được cô ta như thế. Hồ Tú Vân nhìn thấy em trai, lập tức rũ bỏ bộ dạng đanh đá, nủng nịu kéo tay anh ta: ‘‘Nolan! Em mau đòi lại công bằng cho chị. Chị chỉ muốn chào hỏi Châu tiểu thư một chút, thế nhưng bọn họ không để chị qua.’’

Biết không đụng đến Châu Bảo Bảo được, cô ta đành chuyển hướng sang đội cảnh vệ, Hồ Tú Vân nép người vào sát Nolan, âm thầm đắc ý. Nhưng Nolan là ai, sao anh ta lại không hiểu tính khí ‘tốt đẹp’ của chị mình được. Chỉ có thể muối mặt xin lỗi đội cảnh vệ: ‘‘Là chị tôi quá tùy hứng rồi.’’ Những người lính làm động tác chào với Nolan: ‘‘Công tước, ngài không cần bận tâm.’’ Nghe bọn họ nói thế, Nolan mới yên tâm kéo theo Hồ Tú Vân, trước khi đi Nolan quét mắt về phía Tử Khuynh một lượt. Nhưng cô gái không hề để ý đến anh, từ đầu đến cuối chỉ chuyên tâm nhịn cười.

Châu Bảo Bảo còn đang trông chờ Hồ Tú Vân sẽ làm loạn, để cô có cớ bắt chẹt Lăng Cảnh Bình muốn anh đền bù. Nhưng sự xuất hiện của Nolan đã phá vỡ ảo tưởng của cô gái, Châu Bảo Bảo hừ một tiếng không thèm để ý đến hai chị em nhà họ nữa, quay sang hỏi Tử Khuynh: ‘‘Eirian, ngài có muốn đi dạo một chút không. Tôi đã ăn no đến mức không thở nổi rồi.’’ Tử Khuynh cười khẽ, nhìn chiến tích trước mặt Châu Bảo Bảo, làm sao cô ấy có thể không no cho được: ‘‘Đi thôi, tôi cũng muốn tìm mua một vài thứ.’’

Tử Khuynh nhấc chiếc khăn ăn đặt lên bàn rồi đứng dậy, Châu Bảo Bảo ra hiệu cho nhân viên gói đồ ăn thừa giao cho binh sĩ cầm giúp, rồi mới chịu rời khỏi nhà hàng. Tử Khuynh thong thả dạo bước trên phố, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia, nhưng cô lại giả vờ như không biết. Ngay cả ngẩng đầu nhìn bộ dạng của anh ta cô cũng không làm, nhưng Tử Khuynh biết anh ta là ai. Công tước Nolan Hồ, là viện trưởng viện nghiên cứu gene của Amory, đồng thời là người phát minh ra thuốc ức chế gene đột biến. 

Là người của Liên minh Amory, nhưng bản thân Nolan lại có mối liên hệ thân thiết với thiếu tướng Tần Ngôn của Selima. Theo như suy đoán của Tử Khuynh, việc anh ta chú ý đến cô phần lớn là vì lời nhờ vả của Tần Ngôn. Người như Nolan cô không muốn động vào, càng không muốn dây dưa. Bỗng nhiên một cửa hàng bánh ngọt có thiết kế trang nhã lọt vào mắt Tử Khuynh khiến cô dừng lại. Châu Bảo Bảo đuổi kịp Tử Khuynh, nhìn cô ngẩn người ngắm những chiếc bánh xinh xắn bên trong thì kéo tay Tử Khuynh: ‘‘Eirian, chúng ta vào thôi.’’

Lúc Tử Khuynh ngồi trên xe trở về dinh thự, thì trong xe đã tràn ngập túi lớn túi nhỏ đủ mọi hình dáng màu sắc. Châu Bảo Bảo định đưa cô về, nhưng Tử Khuynh kiên quyết từ chối, cô không muốn làm phiền Châu Bảo Bảo nữa. Thấy Tử Khuynh như thế, Châu Bảo Bảo cũng không miễn cưỡng cô, trước khi chia tay còn lưu lại số máy của cô vào thiết bị liên lạc. Tử Khuynh ôm hộp bánh ngọt vừa mua được, những chiếc bánh mang hương vị trà xanh thơm mát khiến cô nhớ đến Leem. Không biết phụ vương có khỏe không, Ly Châu bây giờ thế nào, và Tần Ngôn đang làm gì. 

Tử Khuynh chìm đắm trong những suy nghĩ của mình mà không hề nhận ra chiếc xe đã dừng trước dinh thự. Cho đến khi người bên ngoài hết kiên nhẫn, gõ nhẹ vào cửa sổ mới khiến cô giật mình. Thái Thành đưa tay mở cửa xe, làm động tác mời, Tử Khuynh bước xuống tiến vào dinh thự. Nhìn tòa nhà rộng lớn phía trước, tâm trạng thoải mái vừa có được đã biến mất không còn dấu vết. Thái Thành nhanh chóng đuổi theo cô, vừa đi anh vừa nói: ‘‘Điện hạ, ngài chấp chính đang đợi ngài.’’ 

Cô đi chậm lại nhường đường cho Thái Thành, anh ta nhanh chóng tiến lên trước dẫn đường cho cô. Đôi mắt hẹp dài đảo nhanh một cái: ‘‘Điện hạ, hôm nay có ai liên lạc với ngài không?’’ Lời nói của anh khiến Tử Khuynh suýt nữa làm rơi hộp bánh trên tay, bọn họ đã biết việc Tần Ngôn gọi cho cô. Cũng đúng, cô không nên ngạc nhiên như thế, chỉ cần Lăng Cảnh Bình muốn biết anh ta sẽ có cách để biết. ‘‘Điện hạ, những cuộc gọi không an toàn như thế, xin ngài đừng tiếp tục nữa.’’

Thái Thành nhắc nhở cô, khi nhận được tin tức từ bộ viễn thông, Lăng Cảnh Bình đã rất tức giận. Chỉ một câu đã thay đổi toàn bộ hệ thống kỹ thuật viên đảm trách mảng an ninh, việc mã hóa đường truyền từ thiết bị của Tử Khuynh càng bị thắt chặt. Tử Khuynh đưa mắt nhìn anh, không nhanh không chậm trả lời: “Tôi muốn liên lạc với ai, không đến lượt các người quản.’’ Cô bỏ lại Thái Thành sau lưng, đẩy cửa phòng làm việc của Lăng Cảnh Bình.

Lăng Cảnh Bình ngồi sau bàn làm việc, những chồng văn kiện đã được dọn sạch, những bức hình thay đổi liên tục trên màn hình đa chiều. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh không nhìn cô nhưng lại nói: “Lại đây!’’ Tử Khuynh đặt hộp bánh xuống bàn trà rồi tiến lại gần anh, Lăng Cảnh Bình chỉ vào màn hình rồi hỏi: “Là người em yêu ư?’’ Trên màn hình đa chiều, xuất hiện hình ảnh Tần Trọng lặng lẽ ngồi đọc sách, bên cạnh anh còn có Ly Châu đang tự mình chơi cờ. Tử Khuynh nhận ra bức hình này ngay lập tức, bởi vì cô chính là người chụp nó. Nói chính xác là do Mộc Lan Tử Khuynh của ba năm trước chụp, trước khi Tần Ngôn biến mất không một lý do. Nhưng làm sao anh có được nó?

Đột nhiên nhớ đến một việc, chiếc nhẫn bạc của cô đã bị Lăng Cảnh Bình lấy mất, anh vẫn chưa trả lại cho cô, Tử Khuynh tức giận: “Anh xâm phạm kho dữ liệu cá nhân của tôi.’’ Lăng Cảnh Bình không để ý đến cơn tức giận của cô, đôi mắt đen nheo lại đầy nguy hiểm, lặp lại câu hỏi của mình: “Hắn ta là người em yêu?’’ Tử Khuynh rùng mình, tại sao anh lại quan tâm đến việc này chứ? Còn không tiếc công sức phá vỡ hệ thống mã hóa kiên cố mà xâm nhập vào kho dữ liệu trong chiếc nhẫn. Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, xoay lưng định rời đi, nhưng vừa đi được vài bước, cả cơ thể cô đã bị kéo lại, ngã vào lồng ngực rắn chắc.

“Eirian, trả lời tôi.’’ Lăng Cảnh Bình siết chặt cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, Tử Khuynh cau mày vì đau, sức của cô không thể so với anh. Tử Khuynh cắn chặt răng không mở miệng, hành động của cô càng khiêu khích sự nhẫn nại của anh. “Rầm!’’ Hình ảnh Tần Trọng vỡ tan theo màn hình đa chiều nặng nề rơi xuống đất. Vụ nổ xảy ra rất gần cô, khiến Tử Khuynh giật mình, co người lại theo bản năng. Nhưng không một mảnh vụn nào có thể khiến Tử Khuynh bị thương, sức mạnh tinh thần của Lăng Cảnh Bình bao bọc xung quanh hai người ngăn cản mọi vật thể bay đến. 

Chỉ vì một câu trả lời đã khiến anh mất kiên nhẫn, nếu anh tức giận, có khi nào Lăng Cảnh Bình sẽ hóa thú lần nữa không? Tử Khuynh đập mạnh vào người anh: “Buông tôi ra. Lăng Cảnh Bình! Anh đừng quá đáng.’’ Lăng Cảnh Bình giữ chặt tay cô, ép cô vào bức tường phía sau, trong đôi mắt của anh tràn đầy sự chiếm hữu: “Em nói tôi quá đáng ư? Tôi chỉ muốn nghe em trả lời mà thôi. Phải hay không phải?’’ Tử Khuynh thở hổn hển, ánh mắt của anh khiến cô run sợ, Tử Khuynh cố giữ tỉnh táo, nên trả lời anh thế nào đây?

Theo như diễn biến cốt truyện, rất có thể cô đã thành công thay thế vị trí Ly Châu làm anh chú ý đến. Nếu thật như thế, với bản tính độc đoán của anh chỉ cần cô nói có, chắc chắn kết cục của Tần Trọng sẽ giống như cũ. Anh ta chết rồi, Ly Châu sẽ phát điên, thiên hà bị hủy diệt, nhiệm vụ của cô coi như thất bại. Nếu cô nói không, Lăng Cảnh Bình sẽ lùng sục Tần Ngôn khắp cả thiên hà, vì người gần gũi nhất với cô hiện tại chỉ có Tần Ngôn. Trả lời thế nào cũng không được, Tử Khuynh gấp đến mức đau đầu, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lăng Cảnh Bình: “Đã từng yêu.’’

Nhận được câu trả lời của Tử Khuynh, Lăng Cảnh Bình mới hài lòng thả cô ra, cả cơ thể mất điểm tựa, Tử Khuynh trượt xuống ngã ngồi. Lăng Cảnh Bình khom lưng quỳ trước mặt cô, nâng cằm Tử Khuynh, động tác của anh hết sức dịu dàng không hề thô bạo như lúc trước: “Tôi tin người thừa kế của Lani sẽ không ngu ngốc đến mức tranh giành một người đàn ông với chị mình.’’ 

Hóa ra Lăng Cảnh Bình đã biết trước, tại sao còn nổi giận ép cô phải trả lời? Tử Khuynh sửng sốt nhìn anh, Lăng Cảnh Bình vươn tay bế cô lên, vừa đi anh vừa nói: “Muốn chính miệng nghe em nói rằng đã từ bỏ. Nếu không tôi sẽ phải khiêu chiến với hắn ta, đấu với người có kỹ năng non kém, tôi cảm thấy nhục nhã hơn là vinh dự.’’

Cái gì mà quyết đấu, cái gì mà khiêu chiến? Trong lúc cô không ở đây, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tử Khuynh, Lăng Cảnh Bình mỉm cười: “Dọa em sợ rồi ư? Không cần phải sợ, dù trong bất kỳ tình huống nào, tôi sẽ không khiến em tổn thương nữa.’’ Là lời hứa của một quân nhân, anh chắc chắn sẽ thực hiện được, nhưng người nghe lại không có cùng mạch cảm xúc với anh. Lúc này, Tử Khuynh còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm những mảnh vỡ trên sàn.

“Hôm nay vui không?’’ Lăng Cảnh Bình đặt cô xuống sofa, bản thân anh lại ra lệnh cho robot giúp việc dọn dẹp tàn tích của mình. Tử Khuynh khinh thường nhìn anh: “Binh sĩ đi theo chúng tôi cả buổi không phải chỉ để làm cảnh chứ?’’ Anh mở hộp bánh cô đặt trên bàn, từ khi cô bước vào anh đã chú ý đến chiếc hộp cô ôm trên tay. Nhìn Tử Khuynh cẩn thận như thế, lúc nãy làm vỡ màn hình, anh còn tỉ mỉ khống chế lực vừa đủ, tính toán khu vực rơi chính xác, vì không muốn làm hỏng bánh của cô. 

Lăng Cảnh Bình nghe Tử Khuynh giễu cợt mình, ánh mắt nhìn cô như muốn nói: “Tôi vẫn muốn nghe em kể.’’ Tử Khuynh nghẹn lời, vừa lúc nãy còn điên cuồng ép buộc cô, bây giờ lại tỏ vẻ vô tội muốn nghe cô kể chuyện. Nhìn anh cầm một chiếc bánh cắn một miếng, Tử Khuynh không thể không đau lòng, cô còn chưa được ăn đấy: “Rất vui, Bảo Bảo cũng vô cùng chu đáo…’’ Vị trà xanh thơm mát tan nơi đầu lưỡi, Lăng Cảnh Bình hứng thú nghe cô nói, thỉnh thoảng lại nhướng mày trước những chuyện anh cho là thú vị. 

Ánh mắt của anh nhìn cô đầy khích lệ, muốn cô kể nhiều hơn một chút, không biết từ bao giờ Tử Khuynh đã thật sự bị anh dẫn dắt. Còn hào hứng kể lại cho anh nghe toàn bộ hành trình dạo chơi hôm nay của mình, đến khi Tử Khuynh nhận ra thì chiếc bánh cuối cùng đã bị anh ăn mất. Cô gái nhỏ giấu mặt vào đầu gối, nhỏ giọng nói: “Là thế đó, sau khi mua bánh xong thì chúng tôi trở về.’’ Bộ dạng tủi thân của cô khiến Lăng Cảnh Bình bật cười, anh dùng lưỡi liếm toàn bộ chỗ bánh dính trên miệng. Thật ra thứ anh muốn ăn không phải là bánh Tử Khuynh mang về, mà chính là bản thân cô.

“Được rồi, đừng như thế, chỉ là mấy chiếc bánh thôi mà, tôi sẽ cho người mang đến cho em.’’ Lăng Cảnh Bình xoa đầu cô, nhưng Tử Khuynh đã nghiêng người né tránh, đẩy bàn tay của anh ra: “Không cần.’’ Tử Khuynh càng tránh, Lăng Cảnh Bình càng áp sát, đến khi cô không còn chỗ trốn, chỉ có thể để mặc anh xoa đầu. “Hồ Tú Vân, Châu Bảo Bảo, họ từng là tình nhân của tôi. Hay nói đúng hơn, họ từng là ứng cử viên cho vị trí phu nhân quan chấp chính. Nhưng đến cuối cùng những thứ họ muốn lại không phải là những điều tôi có.’’ 

Tử Khuynh không ngờ anh lại nói với cô những điều đó, cô ngẩng phắt dậy: “Hóa ra họ đều là tình nhân của anh. Bảo sao Hồ tiểu thư lại ghét Bảo Bảo như thế, đều là vì tranh giành anh.’’ Tử Khuynh cố tình bỏ qua ẩn ý phía sau lời anh nói, tập trung vào việc mắng anh phong lưu. Lăng Cảnh Bình nhìn vẻ mặt đầy khinh bỉ của cô, ý cười trong mắt càng đậm: “Eirian, em hoàn toàn không hiểu.’’ 

Cô gái của anh không hiểu, dù anh có bao nhiêu nhân tình đi nữa, đã từng cân nhắc ai vào vị trí phu nhân. Nhưng Lăng Cảnh Bình chưa từng động lòng, không vì bản thân họ đặc sắc thì cũng vì gia thế phía sau họ đủ mạnh, họ mới có cơ hội trở thành tình nhân của anbh. Còn Tử Khuynh thì lại khác, lần đầu tiên anh gặp cô, không phải trong hình dạng con người. Lúc đó cô hoàn toàn có thể bỏ chạy, nhưng vì cứu Tần Ngôn, cô đã bất chấp tính mạng để mặc anh cắn cô. 

Khi máu của cô chạm vào lưỡi anh, Lăng Cảnh Bình đã thức tỉnh lý trí, trong đôi mắt của anh lúc ấy, cả thế giới máu tanh mơ hồ, chỉ có mình cô là rõ ràng. Anh gọi cô là Eirian, không chỉ mang ý tứ xinh đẹp, mà còn có ý nghĩa rực rỡ. Giống như sự xuất hiện của cô đêm đó, giữa bóng tối vô tận bao trùm, cô lại tỏa sáng rực rỡ xua tan bóng đêm trong anh.

Thái Thành luôn đứng bên ngoài cửa phòng, khi anh giải mã được khóa gene trên chiếc nhẫn bạc xâm nhập kho dữ liệu cá nhân của Tử Khuynh. Thái Thành đã rất lo lắng, những bức ảnh bên trong đa phần đều về một người, thiếu tướng của Selima, Tần Trọng. Một cô gái lưu giữ hình ảnh của một người đàn ông trong suốt nhiều năm như thế, không phải có vấn đề hay sao? Nhưng Lăng Cảnh Bình lại không tức giận như anh đã nghĩ, anh bình tĩnh xem đến bức ảnh cuối cùng: “Ly Châu yêu anh ta. Vì thế Eirian sẽ không làm chị gái tổn thương.’’

Nhưng lý trí mách bảo Thái Thành rằng, Lăng Cảnh Bình sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, và đúng như anh đã đoán, Lăng Cảnh Bình thực sự đã ghen. Việc giả vờ tức giận ép Tử Khuynh thừa nhận việc đã từ bỏ Tần Trọng không hoàn toàn là giả, sự chiếm hữu của Lăng Cảnh Bình rất cao, một khi đã nhận định Tử Khuynh sẽ không cho phép cô rời bỏ anh. Với tính khí này của Lăng Cảnh Bình, Thái Thành luôn lo rằng anh sẽ tự làm mình tổn thương. Khi anh nhìn biểu hiện của Tử Khuynh, Thái Thành mới an tâm phần nào, vị công chúa này rất thông minh nhưng lại vô cùng quật cường, khác hẳn với những nhân tình của Lăng Cảnh Bình. Tử Khuynh biết tiến, biết lùi đúng lúc, sẽ không ngu ngốc chạm vào giới hạn cuối cùng của Lăng Cảnh Bình.

Thái Thành rời đi, vừa đi anh vừa nhìn vào thiết bị liên lạc, kết nối nhanh chóng được mở, cô gái bên kia khiến anh cau mày: “Gris, vì sao lại chống lệnh Lăng Cảnh Bình?’’ Gris bận rộn với việc xử lý thông tin được đưa về liên tục từ các nguồn dữ liệu, vừa làm việc vừa trả lời anh: “Tình hình việc điều chế thuốc ức chế thế nào rồi?’’ Thái Thành lắc đầu với cô: “Lăng Cảnh Bình vẫn không đồng ý để Eirian tham gia.’’

Gris thở dài, những ngón tay vẫn không ngừng chuyển động trên các màn hình ảo: “Nếu tôi không trở về, ai sẽ là người thuyết phục ngài chấp chính? Là anh sao? Thái Thành, tôi không tin anh làm được.’’ Thái Thành không biết nên giải thích với Gris như thế nào, nhưng vị trí của Tử Khuynh trong lòng Lăng Cảnh Bình rất quan trọng. Sẽ không dễ dàng khiến Lăng Cảnh Bình chấp nhận hy sinh cô gái này vì công trình nghiên cứu thuốc ức chế đột biến đâu. “Gris! Có vẻ như Lăng Cảnh Bình đã chọn Eirian làm ‘bạn đời’.’’ Thái Thành khó khăn nói ra suy đoán của mình, đây chính là lý do anh ta không muốn Gris mạo hiểm. 

Thiết bị lưu trữ trong tay Gris rơi xuống, cô gái ngơ nhác nhìn bàn tay trống rỗng của mình. Hành động của cô khiến Thái Thành giật mình, anh ta khẽ gọi: “Gris! Gris! Cô làm sao vậy? Đó chỉ là suy đoán của tôi, còn chưa chắc chắn đâu.’’ Gris không để ý đến lời Thái Thành nói, cô cúi người nhặt thiết bị lên, khôi phục lại bộ dáng ban đầu, xoay mặt đối diện Thái Thành: “Đến cảng không gian đi, 30 phút nữa tàu hạ cánh.’’ Thái Thành ừ một tiếng rồi ngắt kết nối, cảm giác của Gris lúc này anh ta cũng có thể hiểu được. “Đến cảng không gian.’’ Thái Thành ra lệnh cho cảnh vệ lái xe, người lính nhanh chóng chuyển tay lái lao thẳng về phía cảng không gian.

Khi Thái Thành tắt kết nối, mọi sức lực của Gris biến mất, cô thả người xuống chiếc ghế sau lưng, đưa tay lên đỡ lấy đầu mình. Ngài chấp chính đã chọn được bạn đời rồi sao, người đó còn là vị công chúa nhân loại của Lani. Những người phụ nữ của Lăng Cảnh Bình cô đều biết, từ trước đến nay không ai trong bọn họ tạo được mối uy hiếp đến cô. Bởi vì hơn ai hết, Gris rất hiểu Lăng Cảnh Bình, những điều anh muốn ở bạn đời rất đơn giản, cô ấy chỉ có thể sống bên anh, yêu mình anh, đến chết cũng không được rời bỏ anh. Nhưng Châu Bảo Bảo hay Hồ Tú Vân đều không biết được điều đó, danh vọng và quyền lợi vẫn lớn hơn tình yêu họ dành cho Lăng Cảnh Bình.

Chỉ có mình cô, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi ngài, tại sao ngài lại không để tâm đến. Công trình điều chế thuốc ức chế quan trọng thế nào với người thú Amory, cô tin Lăng Cảnh Bình đều biết. Nhưng tại sao, Lăng Cảnh Bình lại bỏ qua hết những tín ngưỡng quân nhân của mình mà bảo vệ cô công chúa loài người kia. Không được, cô không thể để Lăng Cảnh Bình lún sâu vào con đường không có lối thoát này. Gris mở thiết bị liên lạc, nhanh chóng nối máy với người kia: “Tôi chấp nhận giao dịch của anh.’’ Người kia mỉm cười, nâng cao ly rượu trong tay: “Tiểu thư, cô đã lựa chọn rất đúng.’’

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN