Liệu đó có phải là định mệnh? - Chương 13: Tham quan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Liệu đó có phải là định mệnh?


Chương 13: Tham quan


Phòng Tổng giám đốc bị người bên ngoài gõ gõ vài tiếng xem như thông báo, rồi cánh cửa được đẩy ra. Hoàng Ngôn nhìn sang thân hình đang ngồi trên ghế tiếp khách, trên tay đang cầm cuốn sách về các loại thuốc quí nào đó, mắt không hề lơ đãng một giây, người nào đó lại liếc nhìn hộp đồ ăn trên bàn rồi mở to mắt tiến về phía đó.

“Cậu đã ăn hết chỗ này?” Hoàng Ngôn cầm hộp cơm lên, ngó nghiêng, rồi lại lật xuôi lật ngược, thật không còn dù chỉ là một hột cơm.

“Ừ.” Ánh mắt Trình Thiên vẫn không rời khỏi cuốn sách.

“Này, không phải cậu khá kén chọn đồ ăn sao?” Hoàng Ngôn cất giọng không thể tin.

“Cũng không tệ, ăn một lần là khó quên.” Trình Thiên vẫn dán mắt vào cuốn sách trên tay, đúng là rất ngon nếu đã ăn một miếng thật sẽ không ngừng lại được.

Thật là ngon vậy sao, ta đây cũng muốn nếm thử a. “Hừ… À hiệu trưởng có gửi lời mời đến cậu, hình như là về tân sinh viên gì đó, thầy ấy cũng không nói rõ, nói là gặp cậu sẽ nói rõ hơn.”

“Ừ, khi nào?” Trình Thiên nói, tay lật sách sang trang khác.

Hoàng Ngôn cũng khá quen với câu nói cụt ngủn của người nào đó. “Tám giờ sáng mai đó.”

Hoàng Ngôn để hộp cơm lại trên bàn tiếp khách, rồi ngồi xuống tiện thể rót một tách trà uống cạn, “Này, cậu lại phát hiện ra giống cây quý nào à?” 

Lần nào cậu ta về quê cũng đều có thu hoạch không nhỏ chắc lần này cũng không ngoại lệ, loại cây mà cậu bạn này nhắm tới cũng không phải loại bình thường, không khoa trương chứ thật cũng gây chấn động cả ngành thực vật học và dược học nha, nếu không cũng không có sự thành công hôm nay.

“Là cây chàm mèo.” Trình Thiên để sách lại trên bàn, thấy chén trà đã cạn nên với tay cầm lấy ấm trà rồi rót đầy tách uống trà.

“Mình cũng nghe nói về loại cây này rồi, không phải chỉ để chữa những căn bệnh thông thường sao?” Hoàng Ngôn nói, có phát hiện gì mới sao? Thật là tò mò a.

“Trong lá của loài này có chứa indirubin, chúng ta có thể tổng hợp và tinh chế ra indiburin-3″-oxim từ nó.” Trình Thiên cất giọng có vài phần hứng thú.

“Indiburin – 3″ – oxim.” Hoàng Ngôn mở to mắt, không biết bản thân có nghe lầm không. “Hợp chất này không phải có tác dụng đặc trị bệnh ung thư bạch cầu dòng tủy và lympho hay sao?”

“Đúng vậy.”

“Mình có đang nằm mơ không? Đúng là tin động trời.”

***

“Ta về rồi đây.” 

Vẫn là không thấy người đâu mà giọng nói đã vang xa khắp mọi ngõ ngách trong khu ký túc xá nữ rồi. Các bạn hàng xóm thân yêu hình như cũng đã quá quen thuộc với chất giọng này vì thế cũng chả có ai tò mò mà ló đầu ra nữa.

“Yeah… Đồ ăn thân yêu, ta tới đây.” Thanh Như ánh mắt sáng rỡ, vừa chạy ra mở cửa vừa reo lên đầy vui vẻ. Hai nàng còn lại cũng nối đuôi theo sau.

Mở cửa ra, Thanh Như giành lấy túi đồ ăn trên tay Như Băng rồi mở ra xem, “Ồ! Thật hấp dẫn quá đi.” Hai nàng theo sau cũng túm tụm lại ngó vào túi đồ ăn, cảm thán, “Trông ngon quá à!”

“Này, tụi mi cũng nên quan tâm tới người đã vượt ngàn sông vạn núi là ta đây chứ, nếu không có ta đây thì tụi mi cũng không có lộc ăn rồi. Ta thật là khổ quá mà.” Như Băng cất giọng giả vờ bất mãn do mấy nàng cùng phòng này lại chỉ biết tới ăn mà có thể lơ nàng đi như vậy.

“A… Ngồi xuống ghế đi, có mệt hay không? Có bị say xe hay không?” Thanh Như một tay xách túi đồ ăn, một tay dắt Như Băng ngồi xuống ghế, hỏi thăm “ân cần”.

“Có mỏi vai không, để ta xoa bóp nha.” Thúy Nguyên vừa nói vừa bóp bả vai Như Băng.

Ngọc Tuyền cầm ly nước chạy lại. “Như Băng yêu quí, uống nước này.”

“Vậy còn được.” Như Băng cầm ly nước, nhàn nhã uống, thật có cảm giác hưởng thụ.

“Đúng rồi, trưa nay ta còn có tiết học, tạm tha cho tụi mi.” Như Băng nói xong vội để ly nước lên bàn, đứng dậy đi đến bên giường mình bỏ sách vở vào cặp, sau khi xong xuôi, cô nàng mang balo lên vai.

“Tụi mi ăn đi, ta lên trường đây, tạm biệt.”

“Bye bye.” Ba nàng còn lại đồng thanh.

“Này, món này là món yêu thích của ta đừng có giành…”

“Của mi nhiều như vậy, đừng lấy của ta chứ…”

“Trời, ngon quá đi…”

***

“Các em nghỉ giải lao, hai mươi phút sau quay lại bài học.” Thầy giảng viên nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lớp học bắt đầu ồn ào, lớp trưởng đứng dậy bước lên bục giảng cầm micro lên.

“Các bạn cho xin ít phút để mình thông báo.” Giọng nam lớp trưởng vang lên.

Lớp học yên tĩnh một chút, có một vài bạn học định ra ngoài cũng dừng lại rồi ngồi xuống.

Thấy lớp học đã yên tĩnh, lớp trưởng nói tiếp.

“Đây là thông tin do phòng công tác sinh viên đưa xuống, những bạn có thành tích tốt trong đợt tuyển sinh năm nay, nhà trường sẽ tổ chức cuộc tham quan đến các công ty có máy móc tiên tiến trong việc xử lý chất thải, việc này sẽ giúp các bạn định hướng chuyên ngành trong tương lai…”

“Thú vị đó.” 

“Hay đấy.”

Cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Này lớp trưởng, có giới hạn số người không?”  Một nam sinh viên nói to.

“Đúng đó.”

“Mấy người được đi vậy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN