Liệu đó có phải là định mệnh? - Chương 27: "Hợp tác vui vẻ."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Liệu đó có phải là định mệnh?


Chương 27: "Hợp tác vui vẻ."


“Dám chia tay với Như dễ thương, khả ái nhà ta à, anh ta chán sống rồi, để ta đi tìm anh ta tính sổ.” Ngọc Tuyền nghe vậy thì hùng hùng hổ hổ xắn tay áo lên như thật muốn đánh lộn đến nơi rồi, đang định xông ra cửa.

Thúy Nguyên vội ngăn lại “Đánh cũng được thôi ta ủng hộ hai tay hai chân, vấn đề là mi biết hắn ta ở đâu à?”

“Đúng thế, Tuyền để hỏi Như đã nào.” Như Băng vỗ vỗ lưng cho Thanh Như an ủi cũng lên tiếng.

Ngọc Tuyền gãi gãi đầu.

“Hức… Hức… Là ta nói chia tay trước, anh ta bắt cá hai tay, bọn họ… Bọn họ còn ở chung với nhau nữa… Hức.” Thanh Như thút thít nói.

“Thật là quá đáng, trên đời sao lại có người như vậy chứ, đúng là không bằng cầm thú mà, Như cho ta địa chỉ, ta phải đánh chết hắn.” Ngọc Tuyền cất giọng giận giữ.

Như Băng với Thúy Nguyên cũng nhìn Thanh Như chờ nàng nói ra địa chỉ ánh mắt như muốn nói quyết kiếm bằng được hắn ta rồi đánh cho nhừ tử.

“Tụi mi bình tĩnh chút, đừng đánh hắn làm bẩn tay bọn mi làm gì, ta cũng cảm thấy may mắn khi sớm phát hiện bộ mặt thật của anh ta, giấu cũng thật kĩ, ta chỉ hơi khó chịu một chút thôi, khóc xong cũng sẽ không việc gì nữa, cách trả thù tốt nhất là không quan tâm tới hắn ta nữa là được, nếu lại kiếm anh ta tính sổ nghĩa là ta còn để tâm, bọn mi yên tâm ta cũng không quá yếu đuối như vậy, chỉ là những đứa siêng học như bọn mi lại có thể cúp học vì ta nên cảm động quá mới khóc to vậy thôi nha.” Thanh Như nín khóc nói.

Thấy Thanh Như còn có tâm trí đùa mình như vậy ba nàng cũng biết Thanh Như thật sự không sao nên cũng cảm thấy an tâm hơn.

“Không sao thì tốt rồi, nếu khó chịu thì đi ăn là cách tốt nhất.” Ngọc Tuyền cất giọng vui vẻ.

“Này mi chỉ biết có ăn thôi à, đúng là heo mà.” Thúy Nguyên liếc liếc Ngọc Tuyền.

“Không lẽ bọn mi không phải à, đều cùng một chuồng thôi nhé.” 

Tiêp sau đó là một cười vang.

“Đi ăn xong qua chợ đêm dạo một vòng không?” Ngọc Tuyền.

“Ý hay đấy.” Thúy Nguyên.

“Được đó.” Thanh Như.

“Đi chợ đêm thì ta không đi được rồi, khoảng 4 giờ ta có hẹn nam thần kí hợp đồng a.” Như Băng.

“Ù ôi, hẹn gặp nhau à.” Thanh Như huých huých vai Như Băng.

“Ôi ôi cái gì, ta đi kí hợp đồng mà.”

Ngọc Tuyền nói vào, “Chậc… Ta có cảm giác Băng nhà ta sắp thoát kiếp FA rồi nha.”

“Nếu ôm được đùi nam thần rồi thì đừng có bỏ rơi tụi này nhe.” Thúy Nguyên.

“Bọn mi thật là… Không định đi ăn à?”

“Đi thôi, đi thôi…”

***

Như Băng liếc nhìn tòa nhà trước mặt, không ngờ nàng còn có thể quay lại đây lần hai.

Như Băng bước vào tòa nhà, đi tới khu vực tiếp tân.

“Anh ơi, cho em gặp Tổng giám đốc ạ.”

Cậu tiếp tân ngước mắt nhìn lên, thấy là một cô gái khá xinh đẹp, làm ở vị trí này cậu ta cũng gặp rất nhiều người phụ nữ khác nhau tới tìm Tổng giám đốc nhà mình, nên cũng không quá bất ngờ, cậu ta nở nụ cười nghề nghiệp, hỏi theo quy định, “Em có hẹn trước không?”

“Dạ có ạ.”

Cậu ta khá ngạc nhiên, thật là có hẹn a.

Cậu tiếp tân nào đó bắt đầu suy nghĩ bâng quơ, không lẽ Tổng giám đốc thật là có bạn gái sao, còn hẹn người ta tới công ty, không phải là đang muốn công khai đấy chứ? Đúng là tin động trời nha.

Như Băng thấy người trước mặt đang nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái nhưng không nói gì, vội gọi, “Anh ơi?”

“À… Đợi tôi liên hệ phía trên xác nhận, em đợi một lát nhé.”

“Vâng.”

“Em đi tới phía trước sẽ thấy thang máy, rồi ấn tầng cao nhất nhé.”

“Cảm ơn ạ.”

“Không có gì.”

Như Băng quay đầu đi một lúc thì nghe thấy tiếng xì xào to nhỏ phía sau, nàng dừng lại vội quay đầu nhìn.

Mọi thứ lại trở về im lặng.

Như Băng chả hiểu gì, quay đầu bước tiếp.

Tới tầng cao nhất, thang máy kêu “ting” một tiếng rồi từ từ mở ra.

Một người thanh niên khác bất chợt xuất hiện, “Chào cô, cô là Như Băng phải không?”

“Đúng ạ.”

“Tôi là trợ lý Tổng giám đốc, mời đi theo lối này.”

“À, vâng.”

Đi xuyên qua một hành lang dài.

Như Băng không hiểu tại sao ánh mắt mấy người trong đây nhìn nàng có chút kì quái, ừ… Tầng này cũng toàn đàn ông con trai nha.

Đi tới trước cửa phòng với bảng hiệu “Phòng Tổng giám đốc” người trợ lý dừng lại, “Tới rồi, Tổng giám đốc đang trong phòng nghiên cứu, em vô chờ một lát nhé, tôi có việc đi trước.”

“Vâng, phiền anh rồi, anh cứ bận việc của mình đi.”

Như Băng nhìn người trợ lý rời đi, đẩy cửa phòng trước mặt bước vào.

Phòng này khá là rộng, chính giữa đặt bàn làm việc, bên tay trái gần cửa kính sát đất là bàn tiếp khách, bên tay phải là hai dãy kệ đặc khá nhiều sách, Như Băng bước về phía đó nhìn lướt qua, ừ… Đa số là các loại sách về kinh tế và thảo dược, nhìn một hồi nàng tiến về phía bàn tiếp khách ngồi xuống.

Một lát sau, cửa bị đẩy ra, “Xin lỗi đã bắt em chờ.”

“Không sao ạ, em cũng mới tới.” Như Băng bỏ tập tạp chí trên tay xuống, nhìn người trước mặt.

Trình Thiên tiến về phía bàn làm việc, kéo hộc tủ ra, lấy ra một xấp giấy, rồi quay lại bàn tiếp khách ngồi xuống.

“Đây là hợp đồng bản giấy, em xem kĩ lại rồi kí tên.” Trình Thiên cầm xấp giấy đưa qua.

Như Băng cầm lấy, nhìn sơ qua một lượt, thấy ổn rồi, nàng đặt bút kí tên xuống.

“Xong rồi ạ.”

“Đây là chìa khóa nhà và bộ máy cảm ứng ra vào cổng, em cầm lấy đi.”

“Dạ.”

Trình Thiên bất chợt đứng lên, đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”

Như Băng cũng đứng lên bắt lấy tay anh, “Hợp tác vui vẻ ạ.”

Rổi cả hai đòng loạt bỏ tay xuống.

“Vậy, hợp đồng đã có hiệu lực rồi, hôm nay bắt làm phải không ạ?”

“Ừ, nếu em không bận.”

“Vậy em phải bắt đầu công việc rồi, chào đàn anh ạ.”

“Chào em, đi đường cẩn thận.”

Như Băng gật đầu, bước nhanh ra cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN