Liệu đó có phải là định mệnh? - Chương 5: Về nhà ngoại (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Liệu đó có phải là định mệnh?


Chương 5: Về nhà ngoại (2)


Sau khi trả tiền xe taxi Như Băng đi về phía bên tay phải, nàng ta vừa đi vừa lẩm bẩm “Nếu mình nhìn không lầm thì người lái chiếc xe đen hồi nãy không phải là nam thần sao? Không lẽ nam thần cũng ở vùng này a?”

Lầm bầm một hồi nàng ngước nhìn lên thì đã nhìn thấy ngôi nhà nhỏ màu trắng của ông bà Ngoại ngay trước mặt. Sở dĩ Như Băng bảo bác tài dừng ở ngã ba, vì muốn tạo bất ngờ cho ông bà Ngoại, khu này khá yên tĩnh nên khi có tiếng xe thì rất dễ bị phát hiện.

“Ông bà Ngoại.” Như Băng vừa gọi to vừa mở cửa ra cười tít mắt, làm cho hai người trong nhà khá là bất ngờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô cháu gái đã lâu không gặp. Ông Ngoại nàng ngước nhìn lên, trên tay còn cầm xấp báo đọc dở đang ngồi trên ghế sofa, khi thấy đúng thật là đứa cháu gái yêu quý, thì ông vội đặt lại  báo xuống bàn, dang hai tay ra, cất giọng yêu thương: “Băng à, mau lại đây với ông Ngoại.”

Như Băng chạy lại sà vào lòng ông, ông Ngoại một tay ôm cô, một tay sờ đầu cô.

Bà Ngoại đang ở trong bếp cũng nhìn thấy, khuôn mặt nở nụ cười phúc hậu nói với hai ông cháu: “Chắc Như Băng nhà ta cũng mệt rồi, vừa hay Ngoại cũng sắp làm xong bữa sáng rồi, hai ông cháu mau rửa tay rồi vô ăn sáng.”

“Hoan hô, bà Ngoại là tốt nhất.”

“Còn ta thì sao?” Ông Ngoại nàng giả vờ giận dỗi.

“Cả hai người đều tốt nhất.” Như Băng nói rồi cất giọng cười tinh nghịch.

“Con bé này… Vẫn rất giống lúc còn nhỏ.” Ông Ngoại sờ sờ đầu nàng, nói trìu mến.

“Ông Ngoại rửa tay đi, con vô giúp bà Ngoại đây.”

“Ngoan.”

Như Băng lại chạy vội vào nhà bếp. Từ nhỏ nàng đã rất biết cách khiến ngừơi khác cảm thấy vui vẻ. Nàng lại là cô cháu gái duy nhất, ông bà Ngoại nàng vì thế lại càng cưng chiều nàng hơn, nhờ có nàng mà ngôi nhà cũng tràn đầy sinh khí.

***

Trên bàn ăn.

Đồ ăn trên bàn khá là bắt mắt, nào là bánh bao hấp, trứng ốp la, chè đậu xanh, sữa tươi, bánh mì sữa chiên. Mới xuống xe đã cảm thấy khá đói nhìn bàn thức ăn thơm nức này lại càng đói hơn, sau khi mời ông bà Ngoại xong nàng đã không kiềm chế nổi mà ăn như hổ đói.

“Đồ ăn của bà Ngoại là nhất.” Vừa ăn vừa cất giọng nói hơi ngọng nghịu vì trong miệng nàng đang nhét đầy đồ ăn.

Bà Ngoại nàng nhìn thấy vậy, vội nói: “Ăn từ từ thôi, có ai dành của con đâu.”

“Dạ. Hai người cũng ăn đi.”

“Ừ.” Ông bà Ngoại mỉm cười nhìn cô.

“À, con được nghỉ hai ngày, nên sang thăm hai người, sáng thứ ba con sẽ về lại trường ạ.” Sau khi nuốt xong đồ ăn Như Băng nói tiếp.

“Ừ… Con tới đây hai già này cũng rất vui rồi.” Ông Ngoại.

“Cháu bà càng lớn lại càng xinh đẹp rồi.” Bà Ngoại.

“Ngoại đừng chọc con nữa…”

Cả ba người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.

***

Ngôi biệt thự trắng bên kia khu rừng.

“Bố, con ăn xong rồi, con xin phép lên phòng trước.” Trình Thiên cất giọng tôn kính.

“Được rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Bà vú đã dọn dẹp phòng con rồi đó.” Trình Phong.

“Dạ.” Trình Thiên kéo nhẹ ghế bước ra rồi đi lên tầng.

***

Tối hôm đó,

Tiếng côn trùng kêu rít rít không ngừng xung quanh khu nhà. Trong căn phòng một màu trắng tinh. chính giữa phòng đặt một chiếc giường rộng chứa được cả 5 người lớn. Đối diện giường là chiếc tivi màn hình phẳng 32inch được gắn lên tường. Phía bên trái chiếc giường đặt một bộ salon trắng ngà, trên bàn có để một chai rượu vang đỏ. Nhìn ra xa, một chàng thanh niên đang dựa vào lan can bên ngoài căn phòng, trên người mặt áo choàng tắm màu trắng, khuôn mặt được ánh trăng chiếu rọi như đang phát sáng, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng hơi ướt, vầng trán cao rộng, mày kiếm đen rậm, mắt phượng màu hổ phách lấp lánh như các vì tinh tú, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Bên tay phải đang cầm một ly rượu đỏ đưa lên miệng vừa uống vừa như đang suy nghĩ điều gì. Tay trái cầm chiếc điện thoại giơ lên ấn một dãy số. Bên kia rất nhanh chóng bắt máy.

“Mình định ở lại thêm một ngày.”

“…”

“Muốn nghiên cứu thêm một chút.”

“…”

“Ừ… Sáng thứ ba sẽ vào lại.”

Sau khi cúp máy, Trình Thiên lại nhìn ngắm màn đêm u tối.

***

Trong một căn phòng nhỏ khác trông khá giản dị, một chiếc giường nhỏ màu trắng, bên trái chiếc giường là một cái tủ màu xanh đựng quần áo, bên phải đặt một bàn học nhỏ trên đó có để một chiếc laptop với một bức hình gia đình có ông bà Ngoại, bố mẹ và Như Băng khi còn bé,… Kế bên là ban công có vài chậu cây cảnh nho nhỏ được xếp ngăn nắp theo hàng, đây đều là những loại cây khi còn nhỏ Như Băng rất thích nên ông Ngoại nàng đã đặc biệt thiết kế ra các chậu cây nhỏ trông khá dễ thương này cho nàng, để khi nào nàng tới chơi thì có thể nhìn ngắm thỏa thích.

Trên giường, một thiếu nữ mặt chiếc đầm ngủ màu trắng đang nằm sấp trên đó, hai chân thon dài trắng nõn đang đung đưa qua lại, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo gần như trong suốt, mày lá liễu thon dài, mắt to tròn linh động, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, mái tóc được búi cao có lác đác vài sợi tóc con rủ xuống trên cần cổ cao cao trông khá lười biếng lại nhuốm vài phần quýên rũ. Hai tay nàng ta đang chống lên gối, tay trái thì nâng cằm, tay phải đang cầm điện thoại để bên tai vừa nói vừa cười khá là vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN