Liều Thuốc Độc Mang Tên Tình Ái
Chương 9
Buổi trưa cái ngày tròn hai năm Trục và Lộc qua lại với nhau. Dung Dung trở về từ lớp piano ở cung thiếu niên, cô bé nói với Hoa, mẹ ơi, con vừa thấy bố và người đàn bà kia cùng nhau đi vào khách sạn Hoa Kỳ. Hoa đang nấu cơm, toàn thân run rẩy. Chị gọi điện cho Hồng. Hồng trầm mặc hồi lâu, rồi anh nói với Hoa bằng một giọng già nua không hề hợp với tuổi của anh, chúng ta nên tự mình đến xem đi. Hồng cũng như Hoa, đều chỉ muốn một cái đáp án, để kết thúc tất cả đi, hai người họ đã héo mòn cả người rồi.
Hồng cùng Hoa đi tới khách sạn Hoa Kỳ. Trên đường đi họ đều không nói câu nào, mà còn có thể nói gì được đây? Sợ hãi, giằng xé, đấu tranh trong lòng họ, không có bút mực nào tả cho đủ. Cô bé trưởng thành sớm Dung Dung cũng bình tĩnh như người lớn, mới mười tuổi mà còn biết nói lời an ủi Hoa: “Mẹ à, mẹ đừng lo, phải mạnh mẽ lên, lát nữa con giết ả đàn bà không biết xấu hổ kia cho mẹ.” Hoa sợ ngây người, con gái mình từ lúc nào lại tiêu cực về tinh thần và cả thể xác đến vậy? Mà chị lúc này chỉ muốn bắt kẻ thông dâm nên cứ đi thẳng vào trong.
Ở quầy lễ tân của khách sạn, Hồng đã dùng một chút tiểu xảo để hỏi được số phòng của Lộc. Đứng trước cửa phòng, đôi tay đang ôm Dung Dung của Hoa cứ run lên không ngừng. Hồng thở hắt một hơi, bấm chuông, nói là phục vụ phòng đến tặng rượu vang đỏ miễn phí. Lộc chỉ quấn một chiếc khăn tắm ra mở cửa, Hồng không thèm nhìn anh một cái, đi thẳng vào trong, bước theo sau là Hoa và Dung Dung. Lộc đứng ở cửa ngây như khúc gỗ. Hồng và Hoa đã chứng kiến một cơn ác mộng, cơn ác mộng không biết bao lần họ mường tượng đến đã hiện ra chân thực tàn khốc như vậy trước mắt họ. Trục trần trụi nằm ngửa trên giường, có lẽ là quá mệt mỏi, cô đã ngủ thiếp đi. Đôi gò bồng đảo trước ngực còn phập phồng đỏ ửng. Đôi mắt Hồng đỏ ngầu, phải nhắm lại. Miệng lưỡi không ngừng mấp máy, nhưng mãi không thốt nên lời.
Hoa che miệng, kêu lên thành tiếng, kêu Dung Dung đừng nhìn, Dung Dung đừng nhìn. Đột nhiên, Dung Dung nhào tới, nhanh như chớp lấy từ trong túi xách ra một con dao gọt trái cây. Khuôn mặt trẻ thơ nhỏ bé vặn vẹo, cô bé nước mắt giàn giụa gào thét: “Tôi giết bà, tôi giết bà, mụ đàn bà xấu xa, mụ đàn bà hư hỏng!”
Ngay khi con dao của Dung Dung sắp sửa đâm xuống, Trục đã tỉnh lại. Cô kêu lên kinh hãi, theo phản xạ giơ chân đá ngã Dung Dung. Lúc này Hồng mới kịp phản ứng, muốn giành lại con dao của Dung Dung. Nhưng bàn tay Dung Dung nhỏ bé mà như đã gắn chặt với con dao, gỡ thế nào cũng không buông ra được. Dung Dung khóc lóc, kêu gào.
Hoa ngây người, ánh mắt chị vẫn không thể tin được nhìn trân trân vào Trục với cơ thể trần trụi. Trục nhìn tình cảnh rối ren trong phòng, cũng quên trên người mình vẫn chưa mặc quần áo, quỳ trên giường không biết làm sao. Trục giương mắt dùng chiêu bài vô tội nhìn.
Lộc cũng đã chạy vào, thử làm cho thần trí Dung Dung bình tĩnh lại, giành con dao khỏi tay Dung Dung. Anh không giằng ra được, tức giận, vung tay cho Dung Dung một bạt tai. Đây là lần đầu tiên anh đánh Dung Dung, vì một người đàn bà khác, ngay trước mặt một người đàn bà khác. Hoa nhào tới, hung hăng cào cấu Lộc. Lộc không tránh né, khăn tắm trên người tuột rơi xuống đất, lộ ra thân mình khỏe đẹp mà đáng ghê tởm của anh. Hoa nhìn Trục trần trụi, lại nhìn Lộc trần trụi, rồi chạy như điên về phía toilet, nôn mửa không ngừng.
Trục nhìn Hồng cầu cứu, nghĩ rằng Hồng có thể mãi mãi đứng bên cạnh cô. Nhưng mà Hồng cũng đi theo vào trong giây phút ấy, không đón lấy ánh mắt cô. Hồng sợ nhìn cô thêm một cái, cũng sẽ không kiềm chế được mà giết chết người đàn bà mình từng âu yếm này. Trục đứng lên, bước xuống đất xiêu xiêu vẹo vẹo, nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất luống cuống mặc vào.
Có lẽ khóc lóc đã mệt, Dung Dung bỗng nín, cô bé buông lỏng tay, con dao trượt khỏi bàn tay bé nhỏ. Bàn tay nhỏ của em đã rơm rớm máu. Lộc vội vàng bước đến, nhặt con dao lên cất kỹ, nói với Dung Dung: “Con yêu, con chảy máu rồi, bố đi lấy thuốc cho con nhé?”
Dung Dung ngẩng đầu, chỉ vào Lộc bi phẫn hét lên: “Ông tránh ra, ông tránh ra, cút đến chỗ mụ đàn bà kia đi, tôi không muốn ông làm bố tôi, tôi không cần!” Toàn thân Lộc cứng đờ. Dung Dung nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển từng hồi. Hồng dỗ dành cô bé: “Ngoan nào, đừng kích động, Dung Dung nghe lời nào, chú lấy nước cho cháu nhé. Uống ngụm nước rồi sẽ dễ chịu hơn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!