Liêu Vương Phi
Chương 1: Cuộc sống trong Lâu Trất Hiên
Vi quân si, thương quân cười
Hồng nhan dễ dàng trôi qua, giang hồ thúc người lão
Tiêu kiếm vô tình vi tình não, cũng phong thứ cho tuyết khắp giang lâu
Diệp Phiêu Linh, phong hoa tổn thương
Phủ đầy bụi cựu (ký) ức, chân trời xa xăm người không lão
Lam nữ Băng Ngưng ngàn tịch mộng
(Xin phép được giữ nguyên convert của bài thơ này)
Lậu Trất hiên là nơi ở của những hạ nhân thấp kém nhất trong Đông Lâm Vương phủ, khung cảnh nơi ấy cũng giống như tên, không có cửa sổ xa hoa, không có giường ấm đệm êm, càng không có lư hương ấm áp. Chỉ có sự lạnh lẽo, trong trẻo cùng cảm giác tuyệt vọng khi bị giam cầm.
Đây cũng không phải nơi bọn nha hoàn thích đến, bởi vì những nha hoàn còn có địa vị cao hơn những người ở chỗ này, chỉ cần đã bước vào Lâu Trất Hiên thì sẽ không có bất kì quyền loại nào, mà bọn nha hoàn cũng sẽ coi những người ở nơi này như ôn thần.
Người bên trong Lậu Trất hiên đã được định sẵn là “Nô “, mà đã là “Nô ” thì làm gì còn tôn nghiêm.
Mà lúc này chủ nhân Lâu Trất Hiên chính là… Tần Lạc Y!
Tuy rằng nàng chỉ mặc quần áo vải thô, nhưng cũng không che lấp được dung nhan xinh đẹp lạnh lùng.
Gió lạnh từ ngoài của sổ thổi vào, nàng theo bản năng co người lại, đôi tay mảnh khảnh vòng qua thân mình để làm cơ thể ấm áp hơn, mỗi một lần nàng thở ra đều có thể thấy được những làn khói trắng, trên mặt nàng vẫn luôn trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại không hề nhìn thấy một chút ai oán.
Thật ra,khi Da Luật Ngạn Thác đem nàng quay về vương phủ này, nàng đã có thể đoán được số phận sau này của mình, nhưng điều làm nàng lo lắng là lại gây rắc rối cho Tang đại ca, huynh ấy hiện tại có lẽ đã bị giam vào ngục.
“Nha đầu thối tha, tại sao còn chưa ra?” Bên ngoài Lậu Trất Hiên truyền đến tiếng nói bén nhọn của một nữ tử. Ngay sau đó,cửa phòng bị đấy mạnh ra.
“Ngươi…các ngươi…” Tần Lạc Y có chút kinh ngạc, vừa ngẩng đầu lên nàng đã thấy quản gia Lạp Cô và mấy tiểu nha hoàn.
Mà trong đó có một tiểu nha hoàn tay chống eo, la hét với nàng:
“Nha đầu thối tha, ngươi cho rằng mình còn là nữ nhân của vương thượng sao? Hiện tại ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô lệ mà thôi,còn không ra làm việc?”
“Thanh Điệt!” Lạp Cô nhíu mày, nhẹ giọng quát khẽ.
Tiểu nha hoàn kiêu ngạo không dám nói nữa, chỉ tức giận nhìn Tần Lạc Y.
“Lạp Cô…” Tần Lạc Y đầy nghi hoặc nhìn nàng.
Tuy rằng hai người không tiếp xúc nhiều nhưng nhìn vào mắt Lạp Cô,Tần Lạc Y có thể thấy được bà là một người thành thật chất phác.
Lạp Cô nhẹ nhàng phất tay, giải thích nghi hoặc của nàng:
“Tần nha đầu, hiện tại ngươi đã ở trong Lậu Trất hHiên này thì tất cả mọi việc đều phải làm theo qui củ của vương phủ!”
Nói tới đây, trong lòng nàng thoáng qua chút không đành lòng, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có biết qui củ trong Lậu Trất Hiên này không?”
Tần Lạc Y mờ mịt lắc đầu, trong Lậu Trất Hiên này còn có qui củ sao? Là cái gì mà vẻ mặt của Lạp Cô hơi là lạ.
Lạp Cô khẽ thở dài, nha đầu đáng yêu như vậy nhưng nàng không có cách nào giúp được.
“Mọi người khi đã vào Lậu Trất hiên, mỗi ngày đều phải rời giường vào canh ba, để chuẩn bị trước khi bọn nha hoàn khác rời giường, hơn nữa việc mà nha hoàn khác làm không xong, thì ngươi phải giúp hoàn thành.”
Tần Lạc Y nhẹ nhàng gật đầu, tuy là nàng chưa từng làm việc nặng nhọc, nhưng nàng nghĩ mình có thể vượt qua.
Lạp Cô nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của Tần Lạc Y, nàng thật sự không hiểu vì sao Vương thượng lại đưa một nữ hài tử đơn thuần như vậy đến Lậu Trất Hiên, lúc trước sửa chữa lại Tây Sương biệt uyển không phải là vì nữ tử trước mắt này sao?
Ôi, thật sự là chuyện đời khó đoán trước, tình cảm nam nữ lại càng khó đoán, tuy nhiên nàng biết rõ Vương thượng chính là chủ động sửa chữa Tây Sương biệt uyển, chỉ là vì nữ nhân này.
Lạp Cô tiến lên vài bước,nói tiếp: “Thật ra,công việc của ngươi cũng không phải chỉ có thế, ngươi còn phải…”
Nàng không biết nên mở miệng như thế nào.
Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta còn phải làm gì nữa?”
Lạp Cô khó khăn mở miệng nói:”Bất cứ nữ nhân nào vào Lậu Trất Hiên, đều phải phục vụ vô điều kiện các vị khách của vương phủ!”
“Cái gì? Lạp Cô, như vậy là sao?” Tần Lạc Y kinh sợ, bất an trong lòng dần dần tăng thêm.
“Aizzz…” Lạp Cô nhìn thấy bộ dáng nàng thanh khiết như vậy, cũng không biết nên giải thích như thế nào nữa.
“Hừ! Còn giả bộ thanh thuần cái gì? Đã sớm là người của Vương thượng, mà còn không biết việc này sao? Nói thẳng ra là, hiện tại ngươi chính là công cụ để cho những người đó hưởng lạc, người ta muồn thì người phải phục tùng, không thể phản kháng!”
Cả thể xác và tinh thần của Tần Lạc Y đều run rẩy, gần như xụi lơ trên mặt đất, cái gì? Để những nam nhân khác…hưởng lạc?
Không!Không!
Nàng lập tức hiểu được hàm ý của những lời này! Nếu thật sự như vậy thì nàng có khác nào kĩ nữ thanh lâu!
Khuôn mặt nhỏ bé của nàng bắt đầu trở nên tái nhợt, trong nháy mắt máu toàn thân trở nên đông cứng, đôi tay nhỏ bé tinh tế run lên nhè nhẹ, nếu thật sự phải như vậy, nàng tình nguyện….. chết!
“Lạp Cô, nàng ta đang nói đùa, đây không phải sự thật phải không?”
Giọng nói của Tần Lạc Y chất chứa nước mắt, nàng bước lên kéo ống tay áo Lạp Cô cầu cứu, thanh âm đã sớm trở nên nghẹn ngào.
Lạp Cô không biết làm thế nào ngoài việc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Đây là số mệnh của những người ở Lậu Trất Hiên, không thể thay đổi được, trừ phi…Vương thượng thay đổi!”
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Tần Lạc Y mạnh mẽ run rẩy, dựa vào cạnh cửa, không còn sức mà trượt thân mình xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!