Liêu Vương Phi
Chương 4: Lời nói lạnh lùng tàn khốc
Triêu bạn y, mộ bạn y,
Mộ mộ triêu triêu phán mạc ly.
Thủy lưu tống vũ cấp.
Nhật lạc tây. diệp lạc tây,
Trúc ngoại linh tâm tiếu mạo mê.
Kim thời thị quy kỳ
*********************
Tần Lạc Y cố nén đau xót trong lòng, bàn tay cũng trở nên có chút run rẩy, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, trong lòng cũng không có cách nào khác thì tính sao đây? Nàng có thể làm sao?
Nhẹ nhàng cầm lấy quần áo tượng trưng cho vương tộc hoàng thất được đặt ở một bên, bắt đầu thực hiện, đầu ngón tay giống như đã dính đầy hơi thở của nam tử kia, loại hơi thở ấm áp, quen thuộc làm nàng muốn khóc, đây chính là loại ấm áp nàng phải dựa vào để có thể đi vào giấc ngủ.
Nàng cố gắng che đi những giọt nước mắt chực trào, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác, toàn bộ quá trình nàng đều cúi đầu, không muốn nhìn, cũng không thể nhìn ánh mắt mập mờ của hắn dành cho nữ tử khác.
Bởi vì, bây giờ bản thân nàng cũng không hiểu rõ Đông Lâm Vương!
Da Luật Ngạn Thác vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trong đôi mắt như hầm băng nhìn Tần Lạc Y đang cúi đầu, một cỗ khí lạnh ngày càng lớn lên, khiến lồng ngực hắn phập phồng liên tục, có thể thấy rõ hắn đang ẩn nhẫn sự tức giận.
Cầm Cơ đứng ở một bên kinh ngạc, nàng là một nử tử vô cùng thông minh, sao lại không có khả năng cảm nhận không được tâm tư của Vương Thượng căn bản là không hề ở trên người mình? Ánh mắt của Vương thượng chỉ luôn nhìn theo một người, mà nàng vĩnh viễn không có khả năng trở thành người có thể khiến cho ánh mắt Vương thượng dõi theo đó.
Khi Vương thượng ngày ngày đêm đêm sủng hạnh mình, mỗi khi thỏa thích hắn lại thấp giọng khàn khàn gọi ra một cái tên —— Đó chính là Y nhi!
Đúng vậy, chỉ có nử tử trước mắt này, mới có khả năng thâu tóm toàn bộ tâm tư của Vương thượng.
Nghĩ tới đây, đôi mắt đẹp dần dần trở nên ảm đạm!
Tần Lạc Y, ngươi có biết bản thân mình có bao nhiêu may mắn hay không? Ngươi có biết trong phủ có bao nhiêu nử nhân bằng lòng phục tùng Vương thượng không, chỉ cần Vương thượng mở miệng, nữ nhân sẽ tự động nhào tới bên cạnh người.
“Cạch——Bang——“
Một tiếng nổ lớn vang lên, nhanh chóng kéo Cầm Cơ trở về thực tại, đồng thời cũng làm Tần Lạc Y đang cúi đầu phải kinh hãi, trong giây lát nàng ngẩng đầu lên.
Bình hoa đã bị bàn tay của Da Luật Ngạn Thác nghiền nát, mỗi một mãnh vỡ dường như đều mang theo tiếng nỉ non, khiến tình cảm sâu kín trong lòng Tần Lạc Y vỡ vụn, ánh sáng trong mắt cũng có chút hỗn loạn
Đôi mắt như nước của Tần Lạc Y tựa như dòng suối trong trên núi, càng giống như hoa lan tỏa ra ánh sáng kiên cường giữa u cốc, nàng cứ như thế nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nổi giận.
Da Luật Ngạn Thác giơ tay ra, nắm chặt lấy cằm của Tần Lạc Y đưa lên, khiến nàng phải nhìn thẳng vào hai mắt của mình, giọng điệu cũng lạnh lẽo khác thường:
“Tần Lạc Y, lẽ nào việc ngươi thay quần áo cho bản vương là ủy khuất lắm sao?”
Hắn vô cùng chán ghét sự đau lòng và yêu thương của mình đối với nàng, hắn cố tình tỏ ra lạnh lùng, mục đích là muốn đánh tan sự nguội lạnh và âm u tĩnh mịch trong đôi mắt của nàng.
Lông mày Tần Lạc Y hơi đông cứng, nàng biết nếu như mình phản kháng thì chỉ càng tăng thêm dục vọng chinh phục của hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Giọng điệu tuy nhẹ, nhưng lại giống như khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, không hề có độ ấm.
Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng híp lại, hắn vung tay lên, ném y phục nàng đang cầm trong tay xuống đất, sau đó dùng giọng nói tàn khốc ra lệnh:
“Nhặt lên, thay quần áo cho bản vương.!”
“Vương thượng! Không nên làm khó Tần cô nương nữa!”
Cầm Cơ ngượng ngùng đi về phía trước, nhẹ nhàng kéo tay Da Luật Ngạn Thác nói, giọng nói như hoa cúc, vô cùng thanh lịch và tao nhã.
Tần Lạc Y nhìn Cầm Cơ, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.
Ánh mắt u ám của Da Luật Ngạn Thác bỗng chuyển hướng sang Cầm Cơ, quan sát nàng một lúc, sau đó lại dời mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo cánh tay mình.
Đôi mắt rõ ràng tối sấm lại!
Cầm Cơ lập tức buông tay ra, vội vàng cuối đầu xuống.
Da Luật Ngạn Thác nhìn thấy sự trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Tần Lạc Y, lạnh lùng cười.
Lập tức, bàn tay hắn mạnh mẽ ôm chầm thân thể như không có xương của Cầm Cơ, nhẹ nhàng nói với nàng:
“Nàng không muốn bản vương làm khó Tần Lạc Y, chẳng lẽ muốn bản vương làm khó nàng hay sao?
Trong lòng Cầm Cơ khẽ run rẩy, lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt cự kỳ đau khổ làm rung động lòng người:
“Vương thượng, Cơ thiếp không dám nhiều lời nữa, xin Vương thượng đừng tức giận!”
Da Luật Ngạn Thác nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tần Lạc Y, ngay sau đó, bàn tay tàn nhẫn nắm nơi đẫy đà trước ngực của Cầm Cơ, cố ý lớn tiếng nói:
“Cơ thiếp hiểu lầm rồi, bản vương sẽ nghiêm khắc trừng phạt nàng ở….!”
Sắc mặt Cầm Cơ đỏ lên, nàng điềm đạm nói: “Vương thượng, người thật xấu quá!
Da Luật Ngạn Thác cười ha ha, nhưng lạnh lùng trong mắt không hề giảm chút nào, hắn cố tình không chú ý đến thân thể khẽ run của Tần Lạc Y.
Sau khi cười, hắn tức giận nhìn Tần Lạc Y:
“Thế nào? Ngươi còn không mau nhặt quần áo lên?”
Trong lòng Tần Lạc Y đã bị những lời nói mập mờ đâm đến chết lặng, nàng ngơ ngẩn khom người, chuẩn bị nhặt từng mảnh áo quần trên mặt đất.
Không nói một lời nào, chỉ là lặng lẽ mà làm những chuyện Da Luật Ngạn Thác phân phó.
Nàng thuận theo quá mức và không nói gì càng khiến cho Da Luật Ngạn Thác tràn đầy lửa giận, hắn tiến đến từng bước, tàn nhẫn kéo Tần Lạc Y, lời nói đầy sức mạnh khiến người ta sợ hãi:
“Tần Lạc Y, ngươi đừng tưởng rằng bản vương không biết suy nghĩ trong lòng ngươi, ngươi cho là thuận theo như vậy sẽ khiến bản vương thả Tang Trọng Dương? Quả thực là mơ mộng hão huyền!”
Tần Lạc Y không tranh luận, cũng không nổi giận, nàng lại một lần nữa khom người nhặt quần áo lên, nhẹ giọng mà không kém phần lạnh lùng lên tiếng:
“Mời Vương thượng giơ tay lên…”
Nàng cầm áo mở rộng ra, chuẩn bị giúp hắn mặc quần áo.
Ngón tay thon dài của Tần Lạc Y mang theo sức lực nhẹ nhàng, ôn nhu dừng ở huyệt đạo sau đầu của Da Luật Ngạn Thác, lực đạo vừa phải, khiến tâm tình của hắn vô cùng thư thái.
Da Luật Ngạn Thác nhắm mắt lại , tham lam hưởng thụ hương thơm từ ống tay áo Tần Lạc Y tỏa ra, hắn phát hiện mình bị mùi hương này hấp dẫn. Tần Lạc Y – nữ tử này giống như mê dược khiến hắn bị mê hoặc.
“Ở đây có đau không?” Tần Lạc Y ấn vào một huyệt đạo, nhẹ nhàng nói. Thanh âm tựa như nước suối chảy vào sâu trong lòng Da Luật Ngạn Thác.
“Không” Da Luật Ngạn Thác dịu dàng nói.
Tần Lạc Y mỉm cười.
“Hai mạch nhâm đốc của ngươi đã được đả thông. Huyệt đạo thông máu cũng sẽ lưu thông nhanh hơn, như vậy thân thể cũng sẽ rất khỏe mạnh.”
Da Luật Ngạn Thác khẽ cười : “Ý của Y nhi ta sẽ sống rất thọ?”
Tâm Tần Lạc Y run lên, may mắn là Da Luật Ngạn Thác đã nhắm mắt lại nên không nhìn thấy được biểu tình của nàng lúc này.
“Chỉ cần ngươi cố gắng tu thân dưỡng tính thì sẽ được trường thọ” nàng cúi đầu nói.
Da Luật Ngạn Thác đột nhiên bắt lấy tay của Tần Lạc Y ở sau đầu, sau đó mở mắt, xoay người nhìn nàng.
“Ngươi … ngươi làm gì vậy?” Tần Lạc Y cả kinh, nàng khiếp sợ hỏi, không phải hắn đã phát hiện ra điều gì chứ?
Thân thể to lớn lấn đến gần nàng, nụ cười bên môi như có như không, trong đôi mắt thâm thúy càng ngày càng u ám.
“Y nhi, nàng có nguyện ý cả đời ở bên cạnh ta không?” Câu hỏi dịu dàng như thế khiến cho Tần Lạc Y rung động vô cùng.
“Cả đời?” nàng thì thào hỏi ngược lại, trong lòng cho tới bây giờ vẫn chưa chuẩn bị để đối mặt với vấn đề này, vậy mà hôm nay thoáng cái phải đối mặt, nàng lại không biết phải làm như thế nào.
“Đúng, không chỉ cả đời này mà còn kiếp sau nữa, ta muốn Tần Lạc Y nàng đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta.” Da Luật Ngạn Thác nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng, dịu dàng hôn lên.
Đôi mắt tràn ngập thâm tình khiến tim Tần Lạc Y như ngừng đập.
Nàng ngây ngẩn cả người, đôi môi hồng nhuận cũng vì tâm tình mãnh liệt mà run rẩy nhếch lên, nàng không nhúc nhích nhìn Da Luật Ngạn Thác, từ trong đôi mắt sâu thẳm của hắn nàng có thể thấy được bóng dáng của mình.
Da Luật Ngạn Thác mím môi, bên môi khẽ nở nụ cười cưng chiều, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của nàng lên, đôi môi nóng bỏng áp lên môi Tần Lạc Y.
Môi nàng chính là mỹ vị khiến hắn lưu luyến, không muốn rời, cả một đời không bao giờ muốn buông ra.
Những lời này của mình không biết có hù dọa nàng không? Hắn đối với nàng là thuận theo theo tự nhiên. Nếu đổi lại là nữ nhân khác, hắn nhất định sẽ không có tính kiên nhẫn chờ đợi như vậy.
Gần đây hắn luôn thích chinh phục và xâm lược, thế nhưng Tần Lạc Y lại khiến hắn phải sinh ra khát vọng về tình cảm. Hắn sợ mình điên cuồng sẽ hù sợ nàng. Hắn sợ mình cường ngạng sẽ khiến nàng bị thương. Đó là lý do vì sao hắn cẩn thận dè dặt như thế.
Khóe môi Tần Lạc Y khẽ giật giật. Đôi môi bị Da Luật Ngạn Thác kịch liệt quyến luyến, trấn an. Tần Lạc Y giơ tay lên đầu, tùy ý để hắn ôm vào ngực.
Tim mình sao lại đập mạnh mẽ như vậy? Tại sao lại có chút đau đớn? Vì sao lúc này lại tham luyến hơi thở của hắn?
Nụ hôn này mang theo hơi thở điên cuồng và dũng mãnh nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy an toàn.
Màn đêm bắt đầu dày đặc, lúc này đã gần tới canh hai. Tần Lạc Y thức dậy, nhẹ nhàng đem bàn tay Da Luật Ngạn Thác đang ôm chặt mình nhấc ra.
Bây giờ đã tới lúc hành động, nếu không Tang đại ca bọn họ nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy ra ngân châm đã sớm chuẩn bị, dưới ánh nến, ngân châm phát ra ánh sáng lạnh lùng.
Tần Lạc Y đi tới bên cạnh Da Luật Ngạn Thác nhẹ giọng gọi: “Thác, Thác!”
Da Luật Ngạn Thác không hề lên tiếng trả lời, hai mắt hắn nhắm chặt cho thấy hắn đã ngủ say. Lúc nãy xoa bóp cho hắn nàng đã ấn vào huyệt đạo để khiến hắn ngủ say.
Tay cầm ngân châm giơ lên, nhưng đồng thời cũng run rẩy không ngừng.
Chỉ cần một châm, chỉ một châm thôi, nhất định sẽ kết thúc tính mạng của hắn, kết thúc tính mạng của nam tử đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, kết thúc kẻ đã cuồng vọng nhốt cha nuôi uy hiếp tính mạng người, kết thúc sinh mệnh của nam nhân đối xử cực kỳ ôn nhu với nàng…
Nàng cau mày, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, nhìn ngũ quan cương nghị của hắn, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt. Đây sẽ là lần cuối cùng nàng nhìn khuôn mặt họa thủy này.
Nếu như không có thù nước hận nhà, nếu như hắn không phải là Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác của nước Khiết Đan, nếu như nàng không phải Tần Lạc Y của nước Bột Hải thì bọn họ cũng sẽ không phải khổ cực như bây giờ, mà nàng có lẽ sẽ yêu nam tử này?
Tần Lạc Y cười khổ, tại thời điểm này, cuối cùng nàng đã thừa nhận lòng của mình. Đúng vậy, trái tim của nàng đã sớm bị nam nhân này bắt được, không phải sao?
Ngón tay run rẩy đè lại huyệt đạo của hắn, Tần Lạc Y cố nén nước mắt rơi xuống.
“Thác, xin lỗi… Vì cha nuôi, ta chỉ có thể làm như vậy… Kiếp sau, kiếp sau chỉ mong ta và chàng không có hận thù!”
Tần Lạc Y cảm thấy mình sắp hít thở không thông, nàng tìm thấy tử huyệt của Da Luật Ngạn Thác, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên, lúc này nàng còn có thể cảm nhận được mạch đập vững vàng của hắn, tựa như đang thể hiện rõ sự uy mãnh và cường tráng của chủ nhân nó.
Ngón tay dần dần thay đổi phương hướng. Thác, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ với nhau, ta và chàng vĩnh viễn là người của hai thế giới, chẳng qua là ngẫu nhiên quen biết nhau. Tất cả đều đã qua rồi, bụi trở về với bụi, đất về với đất. Người đi người ở lại, mọi thứ đều đã là trời định, không thể thay đổi được gì nữa.
Trong chốc lát, ngân châm rơi xuống, nàng chủ động cúi người hôn lên môi của Da Luật Ngạn Thác, cuối cùng cũng đã cảm nhận hương vị quen thuộc này, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống mặt Da Luật Ngạn Thác…
Tâm như vỡ ra… đau đớn vô cùng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!