Liêu Vương Phi
Chương 7: Dụ cung chí mạng (1)
(1) Dụ dỗ nhận tội, có thể gây chết người
Mắt Da Luật Ngạn Thác hơi híp lại, miệng nở nụ cười lạnh lẽo, hắn ném thân thể dơ bẩn kia lên chiếc ghế tinh xảo.
“Bổn vương cho rằng chỉ có Y Nhi bị dọa sợ mà thôi, tại sao Ninh phi cũng bị dọa vậy? Na Hi, không lẽ ngươi cũng đẩy chủ tử của mình xuống hồ sao?”
Ngoại trừ lạnh lẽo thì không nghe ra bất cứ cảm giác sóng to gió lớn gì từ giọng nói kia.
Nhưng Na Hi lại sợ đến nỗi muốn chết, nàng ta có cảm giác như đã thấy được tử thần trước mắt nên vội vàng dập đầu: “Không, không, Vương thượng, việc Tần cô nương bị rơi xuống nước không phải do nô tì làm!”
“Hừ! Chẳng lẽ chủ tử của ngươi lại tự mình đẩy Y Nhi xuống hồ sao?”
Da Luật Ngạn Thác đập mạnh tay lên mặt bàn, đôi mắt giá lạnh nhìn thẳng Ninh phi.
Thân thể Ninh phi khẽ run rẩy, lập tức nhào vào trong ngực Da Luật Ngạn Thác.
“Vương thượng, sao người có thể oan uổng thiếp thân như thế?”
Nói xong, nàng ta ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên như muốn chiếm được sự thông cảm.
“Sao lúc này Ninh phi lại nhát gan như vậy? Lúc trước phạm sai lầm, có khi nào bổn vương trừng phạt dù chỉ một chút?”
Da Luật Ngạn Thác nhếch môi, giọng nói cực kì ôn nhu lướt qua tai của nàng ta, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Chỉ trừng phạt ở phía dưới thôi!”
Nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn Ninh phi, một đôi mắt đen chứa đầy sắc thái không thể nắm bắt.
Thân thể Ninh phi mềm nhũn, hơi thở nam tính nồng đậm của hắn làm cho nàng ta mất đi ý thức và đề phòng.
Từ sau khi Tần Lạc Y vào phủ, Vương thượng chỉ ngủ tại phòng của mình, tất cả phi tần không một ai được hắn sủng hạnh, nhất là Ninh phi, trời sinh nàng ta có tính cách quyến rũ, làm sao có thể chịu đựng được sự cô đơn lạnh lẽo như thế.
Vì vậy khi bị Da Luật Ngạn Thác mê hoặc, nàng ta rất tự nhiên đem hai cánh tay như trắng như ngó sen quấn lên.
Nàng ta dùng đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên yết hầu của Da Luật Ngạn Thác, thân thể lại càng giống một con rắn uốn éo trên người Da Luật Ngạn Thác.
Nàng ta nhẹ nhàng thở gấp, trong mắt tràn đầy phục tùng đối với quyền uy của Da Luật Ngạn Thác, cái loại sùng bái này giống như là Đông Lâm Vương chính là người quản lí sự sống chết của tất cả mọi người.
“Thế nào? Mới thế mà đã không nhịn được rồi sao?”
Da Luật Ngạn Thác híp mắt, nhưng vẫn không che dấu được tia lạnh lùng lướt qua trong mắt, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tàn khốc.
Đáng tiếc, lúc này Ninh phi lại không chú ý đến biểu cảm của Vương thượng.
“Vương thượng, ngài thật là xấu, đã rất lâu không chịu nhìn Ninh nhi rồi, hôm nay lại còn vì nữ nhân người Hán kia mà trách mắng Ninh nhi!”
Ninh phi khẽ “ưm” một tiếng, giống như âm thanh của mèo.
Da Luật Ngạn Thác hơi đẩy nàng ta ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ thâm sâu khó dò: “Hóa ra Ninh phi lại ăn dấm chua (2) với Y Nhi?”
(2) Ăn dấm chua: Ghen tuông, ghen tị. Cái này chắc ai cũng biết :”>
Ninh phi thấy vẻ mặt của Da Luật Ngạn Thác đã khôi phục lại bộ dạng như trước kia thì tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng ta dính chặt thân thể cùa mình lên người hắn, nũng nịu nói:
“Ninh nhi nào dám, chỉ là từ khi nữ nhân người Hán kia vào phủ, Vương thượng liền không để ý tới Ninh nhi nữa!”
“Cho nên Ninh nhi liền làm một ít chuyện nhỏ để dạy dỗ Y Nhi?”
Da Luật Ngạn Thác mê hoặc Ninh phi, khẽ hỏi ở bên tai, trong mắt lại tràn ngập giá lạnh.
Không biết như thế nào mà Ninh phi cũng không nhìn thấy.
Ninh phi vì bị hơi thở của Da Luật Ngạn thác bao phủ nên đã sớm say mê rồi.
“Vương thượng, Ninh nhi không có…” Nàng ta vẫn theo bản năng muốn giải thích.
“Được rồi, bổn vương đã hiểu rõ tâm tình của Ninh nhi rồi, vẫn giống như trước kia, Ninh nhi lại quá quan tâm đến bổn vương rồi.”
Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác vẽ ra nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói với Ninh phi.
Trong mắt Ninh phi hiện lên vẻ thoải mái, quả nhiên …
Vương thượng vẫn giống như trước kia, chỉ đơn giản là hỏi qua mà thôi, nàng chỉ cần thừa nhận rồi lại làm nũng thì Vương thượng sẽ không truy xét.
Hơn nữa…
Tối nay Vương thượng đã đến tìm nàng rồi, vậy có nghĩa là….
Ninh phi rung động, không kìm được mà bắt đầu hướng tới lồng ngực cường tráng của Vương thượng.
Chỉ thấy gò má của nàng ta bắt đầu hồng lên, cố ý cọ cọ vào lồng ngực cường tráng của Da Luật Ngạn Thác, ôn nhu nói:
“Vương thượng, người biết được tâm tình của Ninh nhi là tốt rồi, nữ nhân người Hán không để thiếp thân vào mắt dù chỉ một chút, lại còn cầm mệnh phù của người hù dọa Ninh nhi, Ninh nhi rất sợ, cho nên sẽ dạy dỗ nàng ta một chút, Vương thượng… người sẽ không trách Ninh nhi chứ…”
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác đột nhiên lạnh đi, hắn cúi đầu, bàn tay tỉ mỉ phác họa từ khuôn mặt của Ninh nhi đi dần xuống phần cổ trắng nõn, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve:
“Bổn vương sao có thể trách mắng Ninh nhi được!”
Khuôn mặt anh tuấn tiến dần đến mặt của Ninh phi, khóe miệng nở ra một nụ cười tàn nhẫn, khát máu như Ma Vương:
“Bởi vì… bổn vương sẽ giết ngươi!”
Sắc mặt Ninh phi chợt thay đổi, nàng ta tựa như nhìn thấy vẻ tà ác của ác ma, nam tử trước mắt nàng ta chính là Chiến thần của chiến trường, nàng ta sao có thể quên…
Lúc nàng ta còn chưa kịp phản ứng…
Bàn tay đang vuốt ve phần cổ của Ninh phi trong phút chốc đã thay đổi, tàn nhẫn bóp chặt lấy cổ của Ninh phi, dường như muốn cắt đứt nó.
Lập tức, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh, bàn tay hung hăng ném lên…
“A…”
Thân thể Ninh phi giống như bươm bướm, bỗng chốc ngã trên mặt bàn.
Bởi vì Da Luật Ngạn Thác là người tập võ, sức lực cũng rất mạnh nên lúc Ninh phi vừa ngã xuống bàn thì cái bàn cũng vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
“Vương thượng, người…. phốc…”
Ninh phi tuyệt đối không ngờ Vương thượng lại hung ác như vậy, nàng ta vừa muốn mở miệng nói thì lập tức phun ra một búng máu tươi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!