Liêu Vương Phi
Chương 7: Lạc Y gặp nguy hiểm
Anh hùng múa kiếm
Ả đào hát khúc thê lương
Từ xưa đến nay hồng nhan luôn bạc phận
Nước mắt tắm ướt gốc Bồ Đề.
Từ khi Dạ Luật Ngạn Thác đưa nàng trở về từ Tỏa Diệp Hiên, vẫn cấm nàng không bao giờ được bước vào đó lần nữa, nhưng bây giờ việc duy nhất nàng có thể làm cho cha nuôi là đưa tất cả đơn thuốc và các loại thảo dược cần dùng cho đại phu trong phủ.
Hiện tại bệnh của cha nuôi không còn phát tác, bản thân cũng thấy đỡ lo hơn.
Chăm sóc cẩn thận, nếu có gì sai sót, đừng mong sống nữa.
Hắn trước giờ vẫn lạnh lùng và bá đạo như thế.Nhưng ngay lúc này, nửa người Tần Lạc Y đang treo lơ lửng ngoài không trung, còn Thái Nam thì đang nhìn nàng sợ hãi.
“Chủ,..chủ tử. Người mau xuống đi! Nếu người rơi xuống bị thương hay làm sao, Thái Nam không gánh được hết tội!”
Tần Lạc Y đang treo người trên bờ tường cũng bị dọa đến nỗi chân phát run, nhưng nàng chỉ muốn trèo lên đây để nghĩ cách ra được cửa sau của Tỏa Diệp Hiên mà thôi.
Nàng phải gặp cha nuôi, giải thích với cha mọi chuyện.
Ngày hôm đó cha nổi giận, mà nàng một điều cũng không cất tiếng giải thích, vậy sao coi được?
“Thái Nam, ngươi…ngươi đừng ồn ào thế, ta đã sợ lắm rồi, để thị vệ bắt gặp thì xong đời mất!”
“Chủ tử…” Thái Nam sắp khóc rồi.
Tần Lạc Y vừa nghe Thải Nam nhắc đến hai chữ Vương Thượng, sợ đến mức sảy chân, suýt nữa té từ trên bờ tường xuống.
“Aaaa!”
Thái Nam bị dọa ngay lập tức hét lên
Tần Lạc Y bị tiếng thét của Thái Nam hù ngay lập tức ngã từ trên bờ tường xuống.
Trải qua một hồi, nàng đang định lên tiếng trách móc Thái Nam dễ bị hù dọa, đột nhiên
Nàng nhìn thấy thân ảnh cao to của hắn từ xa đang tiến đến, còn có ý cười lạnh lùng nơi khóe miệng, cuối cùng cũng phát hiện vì sao vừa rồi Thái Nam lại kêu thảm thiết như thế.
Ngay sau đó, Tần Lạc Y chân mềm nhũn, hai tay bám chặt lấy bờ tường nhưng cũng vô ích, thoáng cái đã đau đến mức phải buông tay.
Xong rồi!
Từ độ cao này mà ngã xuống, cho dù không chết thì cũng tàn tật mất!
Nàng lấy tay che hai mắt, chuẩn bị chấp nhận hiện thực tàn khốc.Nhưng khi nàng đang chuẩn bị chờ đợi sự đau đớn thì cơ thể lại rơi vào vòng tay ấm áp của Dạ Luật Ngạn Thác một lần nữa
Dạ Luật Ngạn Thác buồn cười nhìn người con gái trong lòng mình hình như đã bị dọa đến ngẩn ngơ.
Nàng muốn làm gì?
Hôm nay Khiêm Ngạo đến phủ bái kiến, chỉ một lúc không ở bên cạnh, nàng đã chạy đến đây rồi.
Khi hắn nhìn thấy Tần Lạc Y đang treo mình trên không trung, con ngươi thâm sâu nheo lại, khóe miệng hơi giương lên, thì ra…
Nhưng khi thấy nàng gặp nguy hiểm, chính hắn cũng bị dọa đến mức tim muốn ngừng đập. Hắn rất tức giận, ngay lúc ấy lại thấy nàng rơi xuống.
Hắn kinh hãi, liền ngay lập tức thi triển khinh công, hai cánh tay rắn chắn vững vàng đón được người nàng, sau đó liền quay người nhảy xuống mặt đất.
“Aaaa!”
Khoảnh khắc cơ thể lơ lững giữa không trung, Tần Lạc Y sợ đến mức hô thành tiếng, sợ đến mức nhắm chặt hai mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vòng ngực cứng rắn mang theo hơi ấm, hai tay bám chặt lấy cánh tay hắn, rất sợ bị té khỏi vòng tay hắn.Nàng chưa bao giờ nghĩ, bản thân lại có một ngày như chim nhỏ bay tới bay lui trên không trung thế này.
“Y Nhi, nàng đang làm gì?”
Sau khi ôm Tần Lạc Y tiếp đất an toàn, Dạ Luật Ngạn Thác bắt đầu nổi lửa giận, lẽ nào nàng không biết làm như vậy quá nguy hiểm sao?
May mà hắn kịp thời phát hiện, nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
“Nếu ngươi không xuất hiện phía sau khiến ta hoảng hốt, làm sao tự nhiên ta lại rơi xuống được.”
Tần Lạc Y nhắm chặt hai mắt, lí nhí lên tiếng trách cứ.
“Ý nàng nói là do ta sao? Đúng là to gan, ai cho các nàng trèo tường?
Dạ Luật Ngạn Thác tức giận rống to, trong giọng nói uy nghiêm vẫn chứa đựng yêu thương.
Hắn thật muốn một tay bóp chết nàng
Một tiếng rống khiến lỗ tai của Tần Lạc Y đau đớn, còn Thái Nam bị dọa đến mức quỳ sụp dưới đất không dám động đậy.
“Thái Nam, vì sao ngươi không ngăn chủ tử của mình lại?”
Thanh âm nguy hiểm khiến người nghe bất giác phát run.
“Xin Vương Thượng tha mạng. Lần sau,…Thái Nam không dám nữa!”
Thái Nam lập tức sợ đến khóc lên.
Tần Lạc Y vẻ mặt kinh hoàng, vội vã đứng lên chắn trước mặt Thải Nam, cao giọng thừa nhận.
“Ngươi đừng trách nàng ấy, tất cả đều là chủ ý của ta! Ai bảo ngươi…không cho ta vào Tỏa Diệp Hiên!”
Dạ Luật Ngạn Thác rất hứng thú nhìn Tần Lạc Y bảo vệ chính nghĩa, hắn biết là nha đầu này nhẫn nhịn nhiều nên nhân hôm nay xả hết.Hắn than nhẹ một tiếng, quay sang Thái Nam, giọng nói không có kiên nhẫn:
“Đứng lên đi, bản vương không muốn chuyện như thế này còn xảy ra lần nữa!”
Hắn dễ dàng tha cho Thái Nam, chỉ vì đó là người Tần Lạc Y muốn bảo vệ.
Tần Lạc Y lúc này mới thả lỏng được đôi chút.
Dạ Luật Ngạn Thác phất tay một cái, nhìn thân thể nhỏ bé đứng một bên, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên
“Đi theo ta, ta đưa nàng đi gặp người nàng muốn gặp!”
Nói xong liền quay người đi về hướng ngược lại.
Hắn biết chắc chắn nàng sẽ đi theo hắn
“Người mình muốn gặp?”
“Là ai nhỉ?”
Trong lòng Tần Lạc Y ầm một tiếng, ngay lập tức đuổi theo hắn.
P/s: Đính chính tên nhân vật, tên của nô tì Tần Lạc Y là “Thái Nam” chứ không phải “Thải Nam”. Xin lỗi mọi người vì sợ nhầm lẫn này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!