Linh Chu - Bài Ca Cuối Tận Thế. (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Linh Chu


Bài Ca Cuối Tận Thế. (1)



– Nhưng người vực ngoại đều nói vậy . . . Ài, thôi không quan trọng nữa.

Vẻ mặt Du Tử Lâm đầy hy vọng nhìn Phong Phi Vân:

– Phong ca bây giờ lợi hại như thế, Phong ca có thể đưa chúng ta ra khỏi đây được không? Dường như người vực ngoại định đốt nguyên thế giới.

Phong Phi Vân nói:

– Ta vốn đến cứu người, các ngươi hãy đi Nam Thiệm bộ châu lánh nạn, có thể mang các ngươi ra ngoài được không thì ta không nắm chắc. Nhưng ở Nam Thiệm bộ châu an toàn hơn chỗ này nhiều.

Phong Phi Vân đưa tu sĩ lánh nạn trong Vô Thọ tinh cung vào mảnh đất giam cầm, tiếp tục đi chỗ khác cứu người.

Con người luôn bất đắc dĩ sống, dù ngươi mạnh hay yếu đều như thế.

Đấu với trời, rất khổ sở.

Đấu với người, rất khổ.

Đây chính là hiện thực.

Đến giữa trưa ngày thứ ba, ngân hà luyện giới đại trận đã hoàn thành hơn phân nửa. Tám ngàn vạn hằng tinh lơ lửng trên bầu trời, nhiệt độ lại tăng lên mấy chục lần. Di châu đại lục thành một lò đồng rực lửa. Ngân hà luyện giới đại trận sẽ luyện hết sinh linh trong ‘lò’, biến thiên địa thành dung nham.

Dưới đất hiếm thấy bnóng người, nhiệt độ cao và lửa đốt cháy không còn một mẩu xương.

Các tòa thành cổ biến thành biển lửa, các làng xóm hóa thành tro tàn. Những trận pháp tiên gia phủ đệ cũng tan vỡ, người tu tiên lực lượng cường đại khó thoát khỏi cái chết.

Thế gian là bể khổ, không trốn ra được sẽ chết chìm.

Một thần niệm truyền vào tai Phong Phi Vân:

– Phong Phi Vân, là ngươi?

Là giọng nữ nhân.

Phong Phi Vân ngước lên, thấy một ngọn núi cao vạn trượng, đỉnh núi khắc đầy huyễn văn, các cây tùng cổ ngàn năm. Nhưng những tùng cổ tràn ngập linh khí giờ đã cháy đen, trận văn trong kỳ sơn cũng không ngăn cách được nhiệt độ cao. Nơi này từng là thánh địa tu tiên.

Phong Phi Vân lắc người mở cánh cửa ẩn hình trên vách núi, dọc theo bậc thang tối tăm nhỏ hẹp từng bước đi sâu vào lòng đất. Không biết đi bao lâu, Phong Phi Vân đến dãy cung điện dưới lòng đất.

Nơi này cách mặt đất mấy vạn thước, có mấy chục tầng trận pháp bảo vệ ngăn lực lượng đại trận luyện giới trên mặt đất.

Mấy ngàn nữ tu sĩ tụ tập tại đây, thấy Phong Phi Vân vào bọn họ gọi linh kiếm ra bày kiếm trận.

Một nữ nhân xinh đẹp tu vi đến Vũ Hóa đệ tứ trọng đi ra, nàng là người mạnh nhất trong các nữ nhân.

Nữ nhân xinh đẹp mắt tràn ngập địch ý nói:

– Nơi này là đạo tràng Hằng Hà kiếm đạo, xin các hạ mau lui ra, nếu không giết không tha!

Phong Phi Vân chỉ nhìn nữ nhân xinh đẹp một giây rồi chuển hướng hai nữ nhân trong kiếm trận.

Phong Phi Vân kêu lên:

– Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam theo ta đi.

Trong kiếm trận, hai nữ nhân xinh đẹp đứng song song, rất là xinh đẹp.

Ngọc Cơ Mạn Diệu dáng người đẫy đà, yêu diễm động lòng người. Mắt Ngọc Cơ Mạn Diệu ngấn lệ lao vào ngực Phong Phi Vân, nức nở.

– Ta cứ nghĩ tu vi của ngươi mạnh rồi không còn cần ta nữa.

Mới rồi Ngọc Cơ Mạn Diệu dùng thần thức truyền âm Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân ôm Ngọc Cơ Mạn Diệu, nhẹ vỗ vai nàng:

– Không đâu, ba ngàn năm nay ta có lỗi với nàng.

Phong Phi Vân suy tính ra Ngọc Cơ Mạn Diệu ở đây nên mới đến đón nàng.

Ngọc Cơ Lan Lam đứng một bên, thanh tú xinh đẹp, da trắng tóc đen. Vóc dáng Ngọc Cơ Lan Lam mảnh mai như trăng sáng, nàng yên lặng nhìn Ngọc Cơ Mạn DiệuPhong Phi Vân, .

Ngọc Cơ Lan Lam từng là La Sát nữ vương của La Sát vương triều.

Ngọc Cơ Mạn Diệu là môn chủ Song Tu môn, từng hợp tập song tu với Phong Phi Vân, do đó được tư chất đỉnh đẳng cấp sử thi. Nay tu vi của Ngọc Cơ Mạn Diệu đến Vũ Hóa đệ nhất trọng.

Ngọc Cơ Mạn Diệu, Ngọc Cơ Lan Lam đến Trung Ương vương triều thứ sáu liền bái vào Hằng Hà kiếm đạo, tu luyện ở đây hơn ba ngàn năm.

Đây là đoạn nhân quả ba ngàn năm trước.

Đại hiền giả Hằng Hà kiếm đạo không thả lỏng cảnh giác, mắt đầy địch ý:

– Rốt cuộc hắn là ai?

Ngọc Cơ Lan Lam nói:

– Thiển Ngữ sư tỷ, đây là thánh giả nhân tộc, Phong Phi Vân.

– Cái gì? Phong Phi Vân?

– Là Phong Phi Vân giết Thiên Thánh? Đó là thánh linh nhân tộc, đẳng cấp chí tôn!

– Nghe nói Phạn Diệt giáo hoàng cũng chết trong tay Phong Phi Vân, tu vi của hắn không kém gì Hiên Viên Đế Sư, một trong những nhân vật vĩ đại nhất nhân tộc. Trời, thật sự là hắn sao?

Trong Hằng Hà kiếm đạo toàn là nữ đệ tử, sau khi nghe nói thân phận của Phong Phi Vân thì các nữ nhân cao thủ tâm tính cũng không kiềm được mê trai, mắt hình trái tim. Các nàng hâm mộ và ghen tỵ Ngọc Cơ Mạn Diệu, làm nữ nhân của thánh linh, khiến người hâm mộ biết bao.

Nữ nhân nghiêm túc thì quỳ dưới đất, kiếm cắm mặt đất nói:

– Khẩn cầu thánh giả cứu nhân tộc, cứu người trong thiên hạ trong nước sôi lửa bỏng!

– Khẩn cầu thánh giả cứu nhân tộc, cứu người trong thiên hạ trong nước sôi lửa bỏng!

Phong Phi Vân, Ngọc Cơ Mạn Diệu tách ra.

Phong Phi Vân nhìn các nữ nhân quỳ dưới đất, nói:

– Cường giả vực ngoại đã bày ngân hà luyện giới đại trận, không lâu sau nguyên di châu đại lục sẽ bị đốt cháy, tất cả sinh linh chết hết. Không ai ngăn cản được.

Phong Phi Vân nói câu này làm các nữ nhân quỳ dưới đất tuyệt vọng, thánh linh còn không ngăn được tai kiếp thì bọn họ chết chắc.

Ngọc Cơ Mạn Diệu đầy hy vọng nhìn Phong Phi Vân:

– Hãy cứu bọn họ đi, chắc chắn ngươi có thể làm được!

Mắt Ngọc Cơ Mạn Diệu ngấn lệ trong suốt, rất hấp dẫn.

– Các người hãy đi Nam Thiệm bộ châu, ta và Thái Tổ chinh chiến lần cuối. Chính ta cũng không biết mình có sống qua được không.

Giờ là lúc thiên địa rối ren, không phải lúc nhi nữ tình trượng.

Phong Phi Vân thu hết vào mảnh đất giam cầm, ra khỏi cung điện dưới lòng đất. Phong Phi Vân đứng trên núi cao vạn trượng, mắt nhìn mặt đất đỏ rực, trong lòng tràn ngập thê lương.

Hai hôm nay Phong Phi Vân nhìn thấu nhân gian bi khổ, thế gian tật nan. Dù ngươi có gia tài kếch sù, ô mgiang sơn ngàn dặm thì thoáng chốc tất cả thành tro. Dù đẹp nhất thiên hạ, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, trong ngọn lửa chỉ để lại cái xác cháy đen không khác gì ai.

– Đã không thấy được ngày đêm, ta nghĩ chắc sắp đến hoàng hôn.

Phong Phi Vân đứng trên đỉnh núi cao vạn trượng, cầm bàn man phủ, búa chém hư không. Lực lượng hung mãnh cuộn trào xuyên thủng tầng tầng không gian đập vào người một thánh linh vực ngoại cách ba ức dặm.

Phập!

Thánh linh vực ngoại bị xẻ đôi, máu thánh rơi đầy đất.

Cách hư không chém chết một vị thánh, đây là thực lực hiện giờ của Phong Phi Vân.

Ngay lúc Phong Phi Vân ra tay thì bị đám chí tôn vực ngoại Vũ Hóa thiên tôn, Thông Tuệ Linh Vượn, Trấn Nguyên Thần Mộc, Bố Y thần vương phát hiện. Các chí tôn vực ngoại cảm nhận lực lượng phát ra từ bàn man phủ.

Vũ Hóa thiên tôn cười to bảo:

– Ha ha ha ha ha ha! Phong Phi Vân, rốt cuộc không kiềm được ra tay?

Áo lông sau lưng Vũ Hóa thiên tôn biến thành đôi cánh to che trời đụng vỡ hư không, xuyên qua trùng động lao hướng Phong Phi Vân.

Thông Tuệ Linh Vượn nói:

– Ta đã tỏa định hắn, lần này hắn không trốn thoát được!

Thông Tuệ Linh Vượn thi triển mắt đại thánh, cách không gian bao la đánh ra một luồng ánh sáng đại thánh công kích Phong Phi Vân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN