Linh Chu
Cuộc Chiến Phụ Tử.
Quốc chủ Thiên Long quốc bế quan ngàn năm, bây giờ đã xuất quan, tu vi lại tiến bộ một bậc.
Mao Ô Quy vỗ tay cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Đồ đệ của ta xuất quan rồi! Hắn truyền thừa tuyệt học cả đời lão phu, thật mong chờ hắn sẽ đá đít phụ thân mình.
Ầm!
Thanh thiên đao chém xuống kèm theo tiếng rồng ngâm hung tợn, ngưng tụ một bóng rồng.
Phong Phi Vân giơ tay, một đấm đánh nát thiên đao.
Phong Phi Vân nhìn hướng đế cung:
– Tiểu tử, tu vi của ngươi còn kém xa.
Phong Phi Vân buông Long La Phù ra, cất bước đi vào đế cung.
Long La Phù biến sắc mặt đuổi theo:
– Phong Phi Vân, đừng làm bậy! Nếu ngươi tổn thương hắn thì ta sẽ liều mạng với ngươi!
Ầm!
Long La Phù chưa lao vào đế cung đã bị dao động mãnh liệt đánh bay trở về, liên tục thụt lùi.
Trong đế cung đã thành đống hoang tàn, ánh sáng bắn ra bốn phía, đạo tắc bay đầy, trời đất quay cuồng. Bóng người va chạm nhưng không thấy rõ ai với ai.
Mao Thành Thật trợn to suýt lồi mắt, hỏi:
– Gia gia nói xem ai thắng ai thua?
Mao Ô Quy sờ cằm suy tư:
– Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, vạn thú chiến thể, Kim Tàm Kinh, lĩnh ngộ chân lý đại đạo, dung hợp dương thần thánh thai, thông hiểu cửu tự tiễn quyết, tu luyện hai thuật trong thái cổ bát thuật.
– Long Tiểu Phong là thần thai bẩm sinh, ở trong bụng đã độ hai thai kiếp. Khi sinh ra tu vi Thiên mệnh đệ tứ trọng.
– Lão phu dốc túi dạy thái cổ bát thuật cho Long Tiểu Phong, Nhân Tổ từng truyền Nhân Tổ nguyên thủy đạo, phủ chủ mộ phủ truyền Đạo Tổ cổ kinh, Tử Hà thần thư thì hắn cũng học được gần hết. Long Tiểu Phong đi con đường đạo gia.
Mao Thành Thật nói:
– Tức là nhị đại gia đi con đường phật gia, bao dung vạn vật, kim cương bất hoại, thân thể thông thánh. Tiểu Phong chủ yếu đi đẳng cấp đạo gia, thần hồn cường đại, thần thuật vô địch.
Mao Ô Quy lườm Mao Thành Thật:
– Nhi tử của nhị đại gia thì ngươi phải gọi là thúc.
Mao Thành Thật cười nói:
– Ta và tiểu Phong quan hệ rất tốt, bối phận như mây bay với ta.
Mao Ô Quy lắc lư nói:
– Tóm lại phụ tử đều dung hợp sở trường trăm nhà, con đường không giống nhau. Nói thần hồn của Phong Phi Vân không đủ mạnh cũng không đúng, dù gì hắn có ý chí đại thánh thái cổ thần phượng.
– Nói đại chú ngữ thuật tiểu Phong không đủ mạnh thì chưa chắc, hắn đã tu luyện Tử Hà thần thư đến đệ cửu trọng. Không nói thân thể thành thánh nhưng tay không đấu thánh linh dụng cụ tuyệt đối không thành vấn đề.
Nam Cung Hồng Nhan ngồi một bên không nghe nổi nữa:
– Nói nhiều như vậy toàn vớ vẩn.
Nam Cung Hồng Nhan đá bay ghế dưới mông Mao Ô Quy, nó ngồi bệch xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cửa thành đế cung sụp đổ, một thiếu niên bay ra ngoài, lăn lông lốc dưới đất. Các miếng đá lót đường bị xới tung. Thiếu niên nằm trong đá vụn, nửa quỳ dưới đất, một tay chống đất, khóe môi dính giọt máu thánh.
Phong Phi Vân từng bước ra khỏi cửa thành, khí vũ hiên ngang, mắt như điện:
– Tu vi không tệ, tiếc rằng ra tay chưa đủ nhanh, chắc ít thực chiến. Từ nhỏ đến lớn đã giết người chưa?
Long Tiểu Phong lau máu thánh bên môi, ánh mắt sắc bén. Tử hà vô tận lao ra khỏi người Long Tiểu Phong, chớp mắt xông tới trước mặt Phong Phi Vân, đánh ra hàng vạn đạo thuật gộp thành trường mâu.
Ầm!
Phong Phi Vân vỗ chưởng đánh nát tất cả đạo thuật, đánh bay Long Tiểu Phong. Thiếu niên miệng hộc máu té cái bịch xuống đất.
Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, từng bước một đến gần.
Phong Phi Vân đạp ngực Long Tiểu Phong, cười mỉa:
– Ngươi tu luyện thái cổ bát thuật, đạo tổ cổ kinh, quy phái khí công, đi con đường đạo gia, chủ tu thuật pháp thần thông. Đánh xa mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng ngươi đánh cận chiến với ta, đúng là tìm chết, ngu ngốc.
Mao Ô Quy ở phía xa hét to:
– Không phải quy phái khí công, là Huyền Vũ chân khí! Chết tiệt, ngươi nói làm giảm cấp bậc!
Long Tiểu Phong cắn chặt răng, đụng nát đất đai trốn thoát chân Phong Phi Vân.
Long Tiểu Phong bay lên cao, quát to:
– Dám vào hư không đâu với ta không?
Long Tiểu Phong phá tan vách tường Thiên quốc bay lên cao, kéo xa khoảng cách với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân mỉm cười, đứng yên tại chỗ, vươn phật thủ to đánh vỡ hư không tóm Long Tiểu Phong về, đè dưới chưởng ấn.
Phật chưởng ấn màu vàng biến thành ngũ chỉ sơn đè Long Tiểu Phong bên dưới. Núi to nhấp nháy sáu chữ Càn Khôn hỗn nguyên thiên địa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai tay Long Tiểu Phong chống đất muốn thoát khỏi ngọn núi, chấn vỡ sáu chữ Càn Khôn hỗn nguyên thiên địa. Núi to sắp bị Long Tiểu Phong hất ra.
Phong Phi Vân lại đánh hai chữ chân lý đè núi to.
Chân lý Càn Khôn hỗn nguyên thiên địa.
Núi to giữ vững.
Long La Phù bay tới đáp xuống chân núi, ôm đầu Long Tiểu Phong, lau khô máu bên môi gã.
Mắt Long La Phù đẫm lệ nói:
– Phong Phi Vân, ngươi bị điên sao? Hắn là nhi tử của ngươi, là nhi tử của ngươi . . .
Phong Phi Vân chỉ đứng yên không nói.
Long La Phù quỳ trước mặt Phong Phi Vân, khóc sướt mướt:
– Tất cả là lỗi của ta được chưa? Là lỗi của ta. Hãy tha cho tiểu Phong đi, tha tiểu Phong, tha xin ngươi, hãy thả tiểu Phong ra . . .
– Chờ khi lực lượng của hắn mạnh đến mức có thể đánh thắng ta thì sẽ phá núi bay ra, hiện tại? Để hắn ngoan ngoãn ở bên dưới đi.
Phong Phi Vân nhìn thiếu niên bị đè dưới núi, cười nói:
– Nếu ngươi sửa họ Phong thì ta sẽ thả ngươi ra ngay bây giờ.
Long Tiểu Phong nghiến răng, khóe miệng chảy máu, ánh mắt kiên quyết:
– Không sửa! Đây là tên mẫu thân đặt cho ta, không ai có thể sửa. Mẫu thân đừng xin hắn, chờ ta đánh nát ngọn núi này sớm muộn gì sẽ đánh bại hắn, khiến hắn quỳ trước mặt mẫu thân nhận sai.
– Vậy hết cách. La Phù, hãy dạy nhi tử của mình đàng hoàng đi.
Phong Phi Vân xoay người đi, đưa lưng hướng mẫu tử Long La Phù. Khóe môi Phong Phi Vân cong lên, không thấy nhìn thấy.
Ầm!
Ban đêm, trên thiên long đại lục vang tiếng nổ điếc tai.
Hoàng thành Thiên Long quốc sụp đổ, phạm vi vạn dặm hoang tàn. Chính giữa phế tích dựng ngũ chỉ sơn to lớn hùng vĩ.
Mao Thành Thật nhìn phế tích, khẽ thở dài:
– Đây là tâm huyết Long La Phù gầy dựng mấy ngàn năm, giờ bị ngươi hủy. Nhị đại gia, nam nhân làm chi khó xử nữ nhân của mình?
Mao Ô Quy nhíu mày nói:
– Phong Phi Vân, ngươi làm vậy hơi ác. Hắn là nhi tử duy nhất của ngươi, lúc ngươi đánh hắn không gióng đánh nhi tử ruột thịt.
Mao Ô Quy cảm thấy Phong Phi Vân quá đáng.
Phong Phi Vân nói:
– Tư chất của hắn tuyệt đỉnh, các ngươi cứ nuông chiều hắn, không thiếu thứ gì, không cần lo cái gì. Chắc đến bây giờ hắn chưa một lần gặp trắc trở, chuyện này không tốt cho tương lai trưởng thành.
Mao Ô Quy nói:
– Vậy cũng đúng, nhưng ngươi làm vậy sau này hai mẫu tử càng hận ngươi. Tại sao ngươi không nói rõ cho Long La Phù?
Phong Phi Vân nói:
– Có gì mà nói, chuyện nhà là việc nhỏ. Hãy nói chuyện lớn xảy ra trong di châu hỗn nguyên đại thế giới mấy năm nay đi.
Mao Ô Quy kể lại vài chuyện xảy ra trong ba ngàn năm qua, mỗi sự kiện làm người ta thổn thức, cảm thán đời hóa bể dâu, cảnh còn người mất
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!