Linh Chu
Cứu Người
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sóng biển dồn dập.
Nam Thiệm bộ châu rung bần bật, sơn mạch lắc lư, sông nước lao nhanh. Mỗi tấc đất rung rinh, cả lục địa bị lay động.
Đây là lực lượng kinh khủng vượt qua người bình thường, dù là thánh linh cũng chỉ có thể ngước nhìn. Một bàn tay lay động nguyên lục địa.
Nhưng cuối cùng Phong Phi Vân thất bại, lục địa quá khổng lồ, quá nặng. Lực lượng đẳng cấp thần thánh của Phong Phi Vân không đủ sức nâng lục địa lên.
Lực lượng thần thánh có lẽ có thể chém lục địa thành hai nửa, nhưng không đủ sứcn âng lục địa lên.
Phong Phi Vân buồn bã thầm nghĩ:
– Lực lượng đại thánh chắc chắn có thể chống lục địa, tiếc rằng cảnh giới đại thánh nhìn được mà không thể với tới.
Tuy hiện tại Phong Phi Vân đến cảnh giới thần thánh, nhìn như chỉ cách đại thánh một bước nhưng thật ra hắn xa đại thánh mười vạn tám ngàn dặm. Nếu Phong Phi Vân có tu vi đại thánh thì dư sức một đấm đánh nát ngân hà luyện giới đại trận do tu sĩ vực ngoại bày ra, càn quét bát pưhơng không sợ gì.
Phong Phi Vân đột nhiên nghĩ tới một điều, hắn lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra.
– Sức mình ta có lẽ không đủ để chống lục địa nhưng Thanh Đồng cổ thuyền từng có thể ức chế sức mạnh Oa Hậu nương nương, vậy chống lục địa không khó khăn gì. Long mã hà đồ, duỗi ra!
Long mã hà đồ trên Thanh Đồng cổ thuyền xoay tròn, càng lúc càng khổng lồ, như bức thần đồ tiên giới. Long mã hà đồ lơ lửng trên bầu trời Nam Thiệm bộ châu, tỏa ánh sáng bí ẩn.
– Phong Phi Vân xuất thế!
Trong trời sao, một đôi mắt âm trầm nhìn đoàn sấng thần tính trên di châu đại lục, nhìn bức tranh long mã to lớn bao trùm Nam Thiệm bộ châu lại. Động tĩnh lớn như vậy muốn không bị phát hiện cũng khó.
– Bản thân hắn còn khó giữ mạng vậy mà muốn cứu người? Buồn cười.
Mấy chục chí cường vực ngoại lao vào Nam Thiệm bộ châu. Bọn họ từng bị Phong Phi Vân đánh bại trong mảnh đất giam cầm, bụng ôm cục tức. Bọn họ muốn dùng máu của Phong Phi Vân tẩy sạch nhục nhã.
Phong Phi Vân cảm giác sát ý khổng lồ từ bên ngoài hư không xa xôi, vội dốc hết sức vận chuyển long mã hà đồ.
Phong Phi Vân hét to một tiếng:
– Thu!
Miệng Phong Phi Vân phun ra ức vạn thần hà.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Nam Thiệm bộ châu bị lực lượng long mã hà đồ thu vào thế giới trong Thanh Đồng cổ thuyền.
Thế giới trong Thanh Đồng cổ thuyền vô cùng mênh mông, như vũ trụ cô quạnh tan vỡ, đủ để chứa Nam Thiệm bộ châu.
Phong Phi Vân từng điều tra thế giới trong Thanh Đồng cổ thuyền, hắn chỉ biết đây là hoàn vũ tan vỡ, để lại nhiều hơi thở siêu cường giả. Ví dụ: Cửu Tiễn đại thánh, Thái cổ thần phượng, còn có hơi thở diệt thế thần bia.
Hiển nhiên sau khi Oa Hậu nương nương tự phong mình thì Thanh Đồng cổ thuyền từng rơi vào tay nhiều siêu cường giả. Cửu Tiễn đại thánh, Thái cổ thần phượng, tổ tiên diệt thế đạo đều từng là chủ nhân Thanh Đồng cổ thuyền, để lại hơi thở vĩnh hằng bất diệt.
Còn về thế giới trong đó làm sao sinh ra thì chắc chỉ có Oa Hậu nương nương mới biết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đám cường giả vực ngoại Vũ Hóa thiên tôn, Thông Tuệ Linh Vượn chạy tới bên trên Nam Thiệm bộ châu thì đất đai phía dưới đã bị Thanh Đồng cổ thuyền lấy mất, chỉ còn biển cả dậy sóng, các sinh linh trong biển bị khí thế của bọn họ hù sợ run rẩy.
Thông Tuệ Linh Vượn mở mắt đại thánh trên trán tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tung tích Phong Phi Vân đâu.
– Hắn trốn rồi!
Vũ Hóa thiên tôn trầm giọng nói:
– Đi khí thánh linh. Phong Phi Vân và sinh linh trong biển không có quan hệ gì nhưng chắc chắn hắn sẽ quan tâm sinh linh Tây Ngưu Hạ Châu. Khi Phong Phi Vân lộ mặt cũng là lúc hắn phải chết.
Đúng là Phong Phi Vân đã trở lại Tây Ngưu Hạ Châu, muốn lấy luôn Tây Ngưu Hạ Châu đi. Nhưng khi Phong Phi Vân đứng bên giáp ranh lục địa liền từ bỏ suy nghĩ này.
Phong Phi Vân cảm nhận nhiều hơi thở thánh linh vực ngoại trong Tây Ngưu Hạ Châu, tuy bọn họ núp rất kỹ nhưng không lừa được thần tuệ của Phong Phi Vân.
– Tây Ngưu Hạ Châu bị tu sĩ vực ngoại nhìn chăm chăm, chỗ này tụ tập sinh linh nhiều hơn Nam Thiệm bộ châu gấp ức vạn lần. Ta vừa thi triển long mã hà đồ sẽ có trăm thánh linh dụng cụ công kích, chẳng những không cứu được tu sĩ Tây Ngưu Hạ Châu mà bản thân ta cũng chết tại đây.
Phong Phi Vân nhìn bên dưới hỗn loạn, kêu khóc, nhà tan cửa nát, các cảnh tượng khiến lòng người chua xót.
Trẻ em mới sinh ra đã bị nhiệt độ cao nướng chết. Lão nhân ngã gục bên đường cái, người bốc cháy, gầm gừ đau đớn. Có nữ nhân xinh đẹp yêu kiều giây lát người đã phỏng, gào khóc như quỷ kêu.
Ngân hà luyện giới đại trận chưa bày xong nhưng chuẩn bị không chịu nổi nhiệt độ cao, mỗi ngày có ngàn vạn sinh linh đã chết.
Bọn họ như tài liệu trong đồng lô, bị đốt, thiêu thành tro, tuyệt thần hồn.
Phong Phi Vân đi trên mảnh đất này, luôn ra tay cứu người còn sống, đưa vào mảnh đất giam cầm, vào Nam Thiệm bộ châu.
Phong Phi Vân đặt Nam Thiệm bộ châu trên mặt biển mảnh đất giam cầm trong Thanh Đồng cổ thuyền, thành tòa lục địa thứ nhất trong mảnh đất giam cầm.
Nhưng Phong Phi Vân chỉ cứu được số ít người, đa số đã chết. Trong lòng Phong Phi Vân tràn ngập bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn xương đầy đất, nhìn giang sơn cẩm tú hóa thành luyện ngục.
Phong Phi Vân đi tới Trung Ương vương triều thứ sáu. Lưu Ly gia tộc, Chiến Địa tước phủ Diệp Hồng Cảnh nhờ Lưu Tô Tử, Thiên Toán thư sinh nên nguyên tộc chuyển vào Thiên quốc, thoát tai nạn. Nhưng xác chết khét đầy đất.
Chỉ có vài tu sĩ có tu vi cao là còn sống, nhưng đó là vùng vẫy hấp hối. Khi ngân hà luyện giới đại trận được bày xong xuôi, tất cả sẽ bị hủy diệt, mọi người đều phải chết.
Bản thân Phong Phi Vân cũng không dám bảo đảm sẽ sống qua ngân hà luyện giới đại trận, không chừng thần thánh cũng bị luyện chết.
Hôm nay Phong Phi Vân đến bên ngoài Vô Thọ tinh cung.
Nơi này tụ tập vô số tu sĩ, bọn họ trốn tại đây lánh nạn.
Bọn họ bày trận pháp phòng ngự, nhưng trước ngân hà luyện giới đại trận thì trận pháp mỏng như tờ giấy, tùy thời tan vỡ, khiến nơi tị nạn thành hố đốt xác. Bọn họ cũng biết kết cuộc của mình, nhiều người vẻ mặt chết lặng tuyệt vọng.
Một nữ nhân xinh đẹp đứng trong trận pháp, cách ngọn lửa nhìn Phong Phi Vân:
– Phong Phi Vân, là ngươi.
Nghe nữ nhân nói, nhiều người ngước lên nhìn thanh niên chậm rãi đến gần.
Phong Phi Vân đạp bậc thang từng bước đến bên ngoài cung điện to lớn. Màng sáng nhạt bao phủ cung điện.
– Du Tử Lăng.
Phong Phi Vân nhận ra nữ nhân bên ngoài cung điện, là Thiên Thọ Tinh Nữ Du Tử Lăng từng cùng hắn xông vào mộ Bạch Chu thánh tổ, từng là mấy thiên chi kiêu nữ hiếm hoi của Diệp Hồng Cảnh.
Du Tử Lâm, đệ đệ của Du Tử Lăng đứng dậy, vẻ mặt mừng rỡ như ngươi chết chìm bắt lấy cọng cỏ cứu mạng.
Du Tử Lâm kêu lên:
– A! Đúng là Phong Phi Vân! Phong ca, ngươi còn ở lại Trung Ương vương triều thứ sáu, không trốn cùng các thánh giả?
Phong Phi Vân nói:
– Thánh giả Di châu hỗn nguyên đại thế giới trước chưa từng chạy trốn, bọn họ bị bắt nhốt trong thần ngục
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!