Linh Chu
Đại Diễn Tiên Môn 2
Bây giờ Phong Tiên Tuyết bị kéo vào trong Thương sinh động phủ, sống chết chưa biết, nếu muốn cứu nàng thì cũng chỉ xông vào Thương sinh động phủ.
Phong Phi Vân đang muốn xông vào Thương sinh động phủ thì bỗng dưng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cổ khí lãnh rơi từ trên xuống, khí thế khá bất phàm.
– Không ngờ nhanh như vậy mà đã có người chạy tới!
Phong Phi Vân vội vàng lùi vào trong một góc nhỏ ở thâm cốc có sương trắng mờ mịt, dự định trước tiên hãy để cho những người này đi dò đường.
– Mộc sư huynh, dù sao thì đệ cũng cho rằng đạo ánh sáng này dường như là điềm lành, nói không chừng sẽ có một món linh khí sắp xuất hiện.
– Nếu thật sự có linh bảo xuất hiện, được sư huynh đệ chúng ta nắm ở trong tay rồi đem tặng cho tổ sư gia thì địa vị sau này của chúng ta ở Đại diễn môn sẽ càng cao hơn những đệ tử chân truyền kia.
Hai đàn ông người mặc đại bào màu hạnh hoàng từ phía trên đi vào sơn cốc, chân đạp lên nham nhạch, nhanh chóng đi xuống phía dưới.
Mỗi một bước của bọn họ đều giẫm vào chỗ nham thạch nhô ra, tốc độ cực nhanh, cứ như Lữ Bình Để vậy, rất nhanh đã đứng vững trên mặt đất.
Hai người này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên lưng mang theo cổ kiếm cấp bậc bảo khí, trên mặt bao bọc bởi một tầng linh mang nhàn nhạt, giống như một món giáp trụ bảo vệ thân thể bọn họ.
Hiển nhiên là hai người này đều rất cẩn thận.
Vụ khí trong thâm cốc rất dày, tuy là tu vi bọn họ đều đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, coi như là cường giả tu tiên một phương nhưng vẫn chỉ dám từng bước tiến lên phía trước, hình như cũng đã cảm nhận được một cổ túc sát khí trong thâm cốc vậy.
– Không hay rồi Mộc sư huynh, đệ cảm thấy nơi này căn bản không giống như điềm lành xuất hiện, ngược lại thì giống như một hung nhân thiên cổ muốn chui từ dưới đất lên.
Tiếng của một người đàn ông trong đó có chút phát run, không dám tiến lên trước một bước.
– Quả thật là rất âm u, vừa rồi hình như huynh còn nghe được quỷ hồn đang khóc, mau rời khỏi nơi này đi, lập tức rời khỏi đây, đem việc này bẩm báo với trưởng lão trong môn.
Hai vị nam tử kia tuy đều là cao thủ nhưng can đảm chỉ có chừng mực, mới vừa hạ cốc cũng đã chùn chân, nhưng cũng đã quá muộn.
“Rít rít …!
Bảy, tám con quỷ ảnh tử màu đen từ trong sương mù hiện ra vây lấy hai người bọn họ, rồi cùng nhau nhào tới.
– Cẩn thận, giết!
Hai nam tử này chưa từng gặp qua cái gì quỷ dị như vậy, trong lòng đã sớm khiếp đảm không thôi, tuy là tay cầm cổ kiếm nhưng lại cảm giác được cánh tay như nhũn ra, bắp đùi bị co rút, thập tằng tu vi cũng không phát huy ra được tam tằng.
“Phốc!”
Cổ kiếm bọn họ tuy là chém đứt Quỷ ảnh tử nhưng mà những quỷ ảnh tử này lại lập tức ngưng tụ lại lần nữa, một trảo đã đem cái lỗ tai của một người nam tử trong đó xé xuống.
– Lỗ tai của ta, Mộc sư huynh cứu ta, cứu ta … xong rồi, xong rồi … chết chắc, chết chắc …
Người nam tử kia vừa vung kiếm lung tung, đánh ra từng đạo linh khí ngổn ngang, vừa không ngừng kêu cứu nức nở.
Nhưng Mộc sư huynh của hắn lúc này cũng không khá hơn hắn là bao, trên người đã có hơn chục vết thương, cũng ở đây kêu cứu, cũng khóc thét lên.
Phong Phi Vân càng xem càng nóng giận, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước ra, mắng to:
– Hai người các ngươi dù sao cũng là cao thủ cảnh giới tiên căn, hơn nữa cũng đã sống đến chừng ấy tuổi, vậy mà sao cái đầu không biết suy nghĩ thế?
Hai đệ tử của Đại diễn môn mừng rỡ, không ngờ tới trong sơn cốc lại có người, quả thực giống như tuyệt xử phùng sanh.
– Tiền bối, tiền bối, mau cứu chúng tôi, chúng tôi chính là đệ tử của Đại diễn tiên môn, kế tục là Lục trưởng lão Pháp Hoa Tử của đại diễn tiên môn, nếu như tiền bối cứu mạng chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định hậu tạ.
Danh hào Đại diễn tiên môn hiển nhiên Phong Phi Vân đã nghe qua, đây chính là một đại thế lực thượng hào ở Nam thái phủ, thực lực có thể cùng so sánh với Phong gia, nghe đồn đệ tử đại diễn tiên môn đạt hơn mấy chục vạn, chỉ là nhân vật cấp trưởng lão đã đạt đến hơn ba trăm người.
Hơn ba trăm vị trưởng lão mà sự phụ của bọn học có thể đứng thứ 6, như vậy có thể thấy địa vị của sư phụ bọn họ ở Đại diễn tiên môn rất cao, tu vi cao cường, nếu có thể cứu bọn họ một mạng, vậy cũng coi là cùng với nhân vật như Lục trưởng lão của Đại diễn tiên môn kết thiện duyên.
Cuộc trao đổi này làm được!
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:
– Những Quỷ ảnh tử này sợ lửa, các người có thể dùng Nhất muội nguyên hỏa công kích bọn chúng, vậy là có thể bức lui bọn chúng.
Hai đệ tử kia vội vàng thi triển linh khí, phóng ra Nhất muội nguyên hỏa, chớp mắt đã bức cho những quỷ ảnh tử kia rút lui, tiêu biến trong màn sương trắng mù mịt.
– Ha ha! Những con quỷ này vốn không chịu nổi một kích của ta, thần thông Đại diễn tiên môn của chúng ta quả thực vô địch, tru ma tru tà!
Hai người này phá lên cười, quả thực giống như hai vị tiên sư, đâu còn có bộ dạng lúng túng kêu cha gọi mẹ như lúc nãy.
– Tiền bối, đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, chút ít lòng thành này bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Vị mộc sư huynh kia lấy một khối hoàng thạch từ trong ngực ra, cung kính đặt vào trong tay Phong Phi Vân.
Khối ngoan thạch này cũng to chừng nắm tay, mặt ngoài thô ráp, chất địa tùng tán, không có một chút đặc biệt nào, quả thực giống như một cục đá ở ven đường vậy.
Đường đường là đệ tử của Đại diễn tiên môn, lẽ nào đáp tạ ân nhân cứu mạng như vậy sao?
Tùy tiện nhặt một khối đá vụn lên, liền lấy đó tặng người, quả nhiên là … chút ít lòng thành!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!