Linh Chu
Hồng Nhan Như Ngọc. (2)
Phong Phi Vân không phát hiện tâm tình của hắn đã trở về nguyên trạng, thật sự quay về bản ngã.
Thường nhân muốn tiên, Phong Phi Vân muốn phàm.
Nạp Lan Tuyết Tiên mặc áo xanh, dáng người yểu điệu, ngự kiếm bay qua bầu trời, đáp xuống trước mặt Phong Phi Vân. Nạp Lan Tuyết Tiên vội vàng chạy đến, tóc dài bay lên.
Nạp Lan Tuyết Tiên nhe răng khểnh đáng yêu nói:
– Phong Phi Vân, ta muốn có con.
Phong Phi Vân hỏi:
– Con của ai?
Nạp Lan Tuyết Tiên chớp mắt nói:
– Con của ta.
Nạp Lan Tuyết Tiên môi hồng răng trắng, mắt ngập nước, như trân châu đen ngâm trong linh tuyền.
Phong Phi Vân hỏi:
– Nàng có con?
Nạp Lan Tuyết Tiên chu môi:
– Vì không có nên mới muốn ngươi cho ta. Long La Phù có con, giờ được sắc phong làm Long thần phi. Mọi người nói Chân Lý đại đế đời tiếp theo chắc chắn là Phong Tiểu Long, khi đó Long La Phù là mẫu thân của đại đế.
– Ta thì chẳng là gì, không có một đứa con.
– Hu hu . . . Chờ ngươi ba ngàn năm, không lẽ ngươi muốn ta chờ thêm ba ngàn năm nữa?
Nạp Lan Tuyết Tiên bật khóc, nước mắt không thể dừng nữa.
Nạp Lan Tuyết Tiên rất yêu Phong Phi Vân, nhưng tu vi của hắn càng lúc càng cao, chênh lệch giữa hai người cũng lớn dần, nàng ít có cơ hội gặp hắn hơn. Dù có gặp thì Nạp Lan Tuyết Tiên không dám la lối làm nũng trước mặt Phong Phi Vân, vì khí thế trên người hắn rất mạnh. Đẳng cấp thánh linh ở trước mặt Phong Phi Vân còn bị khí thế vô hình đè cúi đầu chứ nói gì nữ nhân như Nạp Lan Tuyết Tiên?
Nạp Lan Tuyết Tiên cảm thấy Phong Phi Vân thật xa lạ, hắn trở nên nên uy nghiêm không thể đến gần.
Nạp Lan Tuyết Tiên thích Phong Phi Vân đùa nàng vui vẻ hơn. Khi ấy không có Nam Cung Hồng Nhan, Long La Phù, Đông Phương Kính Nguyệt, không có ai hết, chỉ mình hắn và nàng. Lúc ấy tuyệt vời biết bao.
Phong Phi Vân thấy vô cùng xin lỗi Nạp Lan Tuyết Tiên, mấy năm nay hắn đã hờ hững với nàng. Phong Phi Vân giang hai tay ôm thân hình nhỏ xinh vào lòng.
Phong Phi Vân dịu dàng nói:
– Nạp Lan, nàng là thê tử của ta, thê tử ngoan nhất, đáng yêu nhất. Nàng quên rồi, lúc nhở chúng ta đã bái đường thành thân, con chó vàng ven đường chứng hôn.
Nạp Lan Tuyết Tiên bật cười:
– Con chó kia sớm chết từ ba ngàn năm trước, hơn nữa chơi trò con nít không tính là thành thân.
Phong Phi Vân há mồm cắn:
– Sao không tính? Con chó biết cắn người, cắn này.
Phong Phi Vân cắn đôi môi hồng của Nạp Lan Tuyết Tiên.
Âm Cực Đạo Nhân, Địa Hoàng đại thánh tùy thời sẽ ngừng đại chiến nhưng Phong Phi Vân vẫn có thời gian làm bạn bên người thân.
Muốn từ đại thánh cảnh đột phá đến thứ tiên cảnh cần ít nhất mấy vạn năm, Phong Phi Vân không tu luyện kịp.
Biết rõ không thể đột phá cảnh giới thứ tiên vậy tại sao không bỏ ra nhiều bầu bạn người thân, yên lặng sống như người bình thường được mấy ngày chẳng phải tốt hơn sao?
Tâm tính Phong Phi Vân thay đổi, lặng lẽ lột xác. Phong Phi Vân không nhận ra mình lọt xác.
Phong Phi Vân sắp xếp Thiên quốc vào mảnh đất giam cầm, nằm giữa tám lục địa, thay Tây Ngưu Hạ Châu trở thành châu thứ chín.
Thiên quốc của Phong Phi Vân đã có cái dàn, là quốc gia duy nhất của Cửu Châu mảnh đất giam cầm, một đế quốc thông thiên tụ tập vạn tộc trong thiên hạ, tất cả sinh linh đều đến triều bái.
Phong Phi Vân là đại đế Thiên quốc đời thứ nhất, sắc phong làm Chân Lý đại đế.
Với tu vi hiện tại của Phong Phi Vân đương nhiên tất cả khâm phục khẩu phục.
Thiên Toán thư sinh là tả tướng, Mao Ô Quy là hữu tướng.
Hai vị tướng gia đứng hai bên trong đại điện đế cung. Thiên Toán thư sinh đã lĩnh ngộ bình chướng cuối cùng, dị loại thành thánh, danh hiệu Trí thánh.
Mao Ô Quy có chút phong độ Quy thừa tướng. Chỉ có Phong Phi Vân, mấy nương nương trong đế cung dám kêu Quy thừa tướng, ai khác dám kêu như vậy là nó sẽ tức điên nạt:
– Xin hãy gọi ta là Không phá thánh tổ hoặc Mao thừa tướng!
Mao Ô Quy bưng một khối ngọc giản nói:
– Đại đế, đây là đế hậu và ta nghiên cứu danh sách hậu cung, ngươi nhìn xem?
Phong Phi Vân cười cười nhận ngọc giản, thấy một đống danh sách phi tử thì trợn tròn mắt. Có mấy trăm tên nữ nhân, đâu ra nhiều phi tử như vậy? Những phi tử còn chia thành sáu đẳng cấp: Đế hậu, thần phi, thiên phi, đế chính phi, đế trắc phi, đế quý nhân.
Khiến Phong Phi Vân giật mình nhất là có tên Mặc Dao Dao, Vu Thanh Họa.
– Chuyện gì đây? Chẳng phải Vu Thanh Họa đã chặt đứt tơ trần, xuất gia, ở trước bàn phật thề mãi mãi không vào hồng trần sao?
Thiên Toán thư sinh, Mao Ô Quy sợ hãi cúi đầu hướng Phong Phi Vân, đồng thanh kêu lên:
– Giải quyết ưu sầu cho đại đế là chuyện chúng thần tử phải làm!
Phong Phi Vân buồn phiền nói:
– Các ngươi thật là ‘tròn trách nhiệm’.
Mao Ô Quy cười gian nói:
– Tuy Vu phi nương nương cấm túc mình trong phật tháp, thề trước phật là mãi mãi không ra phật tháp một ưbơcs. Nhưng chúng ta có thể sửa tên phật tháp thành Thanh Họa cung, dời vào đế cung. Nếu đại đế muốn sủng hạnh Vu phi nương nương sẽ tiện lợi nhiều.
Biểu tình Thiên Toán thư sinh nghiêm túc gật đầu, nói:
– Hữu tướng nói có lý.
Phong Phi Vân cũng không hy vọng Vu Thanh Họa luôn ở trong phật tháp, dù Thiên Toán thư sinh, Mao Ô Quy không làm thì hắn sẽ đích thân đi hủy nàng thanh tu.
– Còn Mặc Dao Dao là sao? Tại sao nàng cũng trở thành phi tử của ta?
Phong Phi Vân chưa từng nghĩ đến con hồ lynày sẽ xuất hiện trên danh sách. Mặc Dao Dao là tôn hoàng tu vi cao thâm, sao có thể phụ thuộc vào nam nhân nào?
Mao Ô Quy nói:
– Mặc phi nương nương ba lần chủ động xin đế hậu, cuối cùng đế hậu đồng ý sắc phong nàng làm một trong bốn thiên phi.
Thiên Toán thư sinh nói:
– Thứ lỗi cho thần nói thẳng, đại đế vượt mọi chông gai, kiến công vĩ nghiệp, khai sáng thông thiên đế quốc vạn cổ khó lập, anh hùng biết bao. Đây là công tích người bình thường không thể tưởng tượng.
– Hơn nữa đại đế là đại thánh đương thời, nhân vật truyền thuyết thần thoại. Nữ nhân trên đời mây ai không bi ạnh tư của đại đế thần phục?
– Mặc phi nương nương ba lần đi cầu đế hậu là biết sự quyết tâm, kiên quyết của nương nương. Chỉ có nhân vật như đại đế mới khiến nữ thánh thần phục.
Phong Phi Vân trêu ghẹo:
– Thiên Toán, ngươi học cách vuốt mông ngựa từ lúc nào?
Thiên Toán thư sinh nghiêm túc nói:
– Thần nói mỗi một câu đều là thật, không dám nói ngoa nửa câu.
Phong Phi Vân lười so đo, lại xem kỹ cuốn sách, thấy bên trên ghi:
Một đế hậu: Hiên Viên Nhất Nhất.
Hai thần phi: Nam Cung Hồng Nhan ( Nam Cung thần phi ), Long La Phù ( Long thần phi ).
Bốn thiên phi: Nạp Lan Tuyết Tiên ( Nạp Lan thiên phi ), Lưu Tô Tử ( Tử thiên phi ), Thanh Loan thánh nữ (Thanh Loan thiên phi), Mặc Dao Dao ( Mặc thiên phi ).
Đây là ba đẳng phi tử cao cấp nhất, tổng cộng bảy người, do Hiên Viên Nhất Nhất, Mao Ô Quy Mao Thành Thật cùng nhau tuyển chọn rồi cho Phong Phi Vân xem. Nếu Phong Phi Vân không vừa lòng, muốn sửa chữa thì bọn họ sẽ làm lại.
Nhìn quyển tập này thì thấy Hiên Viên Nhất Nhất có chút ích kỷ, xếp Lưu Tô Tử vào bốn thiên phi, chắc vì tình cảm tỷ muội thân thiết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!