Linh Chu
Ma Long Bay Khỏi Biển. (1)
Trên Hỗn Độn Hải toàn là không gian hỗn loạn, hơi thở thần thánh cổ xưa để lại quấy nhiễu thiên cơ, Phạn Diệt giáo hoàng không sợ Vũ Hóa thiên tôn tính ra sự thật.
Vũ Hóa thiên tôn cười nhạt như nhìn thấu sự thật thiên cơ:
– Thật không? Ngươi có tu vi đỉnh tổ thánh, Phong Phi Vân nho nhỏ có thể trốn khỏi tay ngươi?
Phạn Diệt giáo hoàng trả lời:
– Thiên tôn tuyệt đối đừng khinh thường tiểu tử này. Thiên Đô giáo chủ, Cảnh Thụy thánh vương hợp sức cũng không đánh lại Phong Phi Vân, dù ta có tu vi tổ thánh muốn giết hắn cũng khó như lên trời.
Ngoài hư không vọng lại thanh âm hùng hồn:
– Vậy sao? Bản quân cảm thấy ngươi đang nói dối.
Ma vân xé nát thời không, vặn vẹo bay ra, biến thành ma thần đầu mọc hai sừng. Là Thâm uyên Ma Quân, một trong bảy hung ma thái cổ.
Hơi thở Thâm uyên Ma Quân vừa tà vừa lạnh lùng, chân thân xuất hiện đóng băng vạn dặm. Vô số sinh linh quanh Hỗn Độn thiên thành bị lực lượng ma tính hù sợ không dám hóa hé.
Tuy Thâm uyên Ma Quân là tu vi đẳng cấp tổ thánh nhưng sức chiến đấu sánh bằng thần thánh, một tay có thể đánh bại Phạn Diệt giáo hoàng cùng là đẳng cấp tổ thánh.
Phạn Diệt giáo hoàng thẩm than khổ, hấp dẫn Thâm uyên Ma Quân đến đây là tiêu đời. Thâm uyên Ma Quân là thái cổ sát hần, sức hấp dẫn của tiên giới di châu lớn thật.
Tuy đám thủ lĩnh thánh linh không hoàn toàn tin tiên giới di châu nằm trong tay Phong Phi Vân, nhưng miễn có tin tức liên quan tiên giới di châu là bọn họ tuyệt đối không bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Phạn Diệt giáo hoàng đã phủ nhận là Phong Phi Vân không có trong tay mình, giờ có đánh chết gã cũng không nhả ra.
Phạn Diệt giáo hoàng hừ lạnh một tiếng:
– Thâm uyên Ma Quân, bản hoàng có thân thể gì? Tu vi đến trình độ như bản hoàng sẽ không nói dối vì chuyện nhỏ này.
Hư không xa xôi, Mao Ô Quy, Mao Thành Thật núp dưới tảng đá ven con sông nhỏ, giấu đi hơi thở, lặng lẽ quan sát. Chúng nó như hai con rùa bình thường.
Mao Ô Quy phụng mệnh Phong Phi Vân thả tin tức về tiên giới di châu là cố ý hố chết Phạn Diệt giáo hoàng.
Phạn Diệt giáo hoàng có tu vi tổ thánh, trời khó diệt, đất khó chôn, chỉ có nhờ vào đám chí tôn vực ngoại mới giết được Phạn Diệt giáo hoàng.
Mao Ô Quy nói:
– Phong Phi Vân dùng chiêu mượn đao giết người quả nhiên hữu dụng, dẫn dụ hai bảy hung ma thái cổ Vũ Hóa thiên tôn, Thâm uyên Ma Quân ra. Ha ha ha, chờ xem Phạn Diệt giáo hoàng ứng đối làm sao.
– Oách quá, bịa đặt cũng có thể hại chết một tổ thánh.
Mao Thành Thật cười âm hiểm như Mao Ô Quy:
– Nhưng nhị đại gia đúng là bị Phạn Diệt giáo hoàng trấn áp, nếu Phạn Diệt giáo hoàng chết thì nhị đại gia rơi vào tay hai kẻ hung dữ Vũ Hóa thiên tôn, Thâm uyên Ma Quân rồi.
Mao Ô Quy cười nói:
– Yên tâm đi, ván cờ này là Phong Phi Vân đặt ra, chắc chắn hắn có cách thoát khỏi. Trời, lại một tay trùm vực ngoại đến nữa, ha ha ha ha ha ha!
– Đại thế đã định, lần này Phạn Diệt giáo hoàng chết chắc. Thành Thật, nhìn thấy chưa? Giết người chưa chắc cần dùng sức mạnh, nếu có thể mượn lực đánh lực thì tôm nhỏ cũng hố chết tổ thánh được.
Một đám chân long gầm rống trên bầu trời, cổ cột xích sắt kéo chiếc thuyền cổ đất vàng bay qua.
Trên thuyền đất vàng vang lên thanh âm thần vĩ hùng hồn:
– Phạn Diệt giáo hoàng, tiên giới di châu không phải thứ ngươi chiếm được, giao tiên giới di châu và Phong Phi Vân ra đi!
Khí thế từ thuyền cổ đất vàng rất khổng lồ, lấp đầy thiên địa, đại khí huy hoàng. Vũ Hóa thiên tôn, Thâm uyên Ma Quân cảnh giác, hình thành thế tam giác giằng co.
Đây là tồn tại lai lịch rất lớn.
Phạn Diệt giáo hoàng nói:
– Tuy Phạn Diệt giáo không hưng thịnh như Thái Cực cung nhưng không để Thái Cực cung các ngươi tùy ý đè đầu!
Phạn Diệt giáo hoàng rất e ngại thuyền cổ đất vàng trên đầug nhưng không sợ, tu vi đến cảnh giới như lão còn sợ gì? Dù không đánh lại nếu muốn đi thì người bình thường không thể giữ lại.
Điện Cực Dương Thiên Thần ngồi trên thuyền cổ đất vàng, dương khí cực mạnh, tựa như mặt trời ban trưa. Điện Cực Dương Thiên Thần hừ mạnh, đánh ra chưởng ấn láp lánh ánh sáng vàng đsập Phạn Diệt giáo hoàng nửa người lún xuống đấ,t hộc bãi máu.
Đồn rằng Điện Cực Dương Thiên Thần là do dương khí của Thái Cực Đạo Nhân biến ra, có một nửa chân lực đại thánh, tu vi sâu không lường được, là nhân vật làm bảy hung ma thái cổ kiêng dè.
Trong mắt Phạn Diệt giáo hoàng tràn ngập kinh hoàng, tuy lão biết Điện Cực Dương Thiên Thần rất mạnh nhưng không ngờ cường đại đến mức này, một chưởng đã đánh Phạn Diệt giáo hoàng bị thương.
Bùm!
Điện Cực Dương Thiên Thần đánh ra thiên hỏa, quả cầu lửa có màu vàng ròng.
Phạn Diệt giáo hoàng hơ cửu long thần trượng dựng màn sáng trắng ngăn cnả lực lượng thiên hỏa. Nhưng quả cầu lửa vàng chóe quá cường đại, đụng móp màn sáng trắng chìm xuống dưới.
Bùm!
Màn sáng trắng bị đâm thủng, ngọn lửa thiên hỏa rơi vào người Phạn Diệt giáo hoàng, đốt cháy cơ thể lão.
Phạn Diệt giáo hoàng hét to:
– Điện Cực Dương Thiên Thần, ngươi khinh người quá đáng! Tính khi dễ Phạn Diệt giáo chúng ta không có ai?
Vũ Hóa thiên tôn nhíu mày, nói cho cùng thì gã là tổ tiên của Phạn Diệt giáo, nhìn Phạn Diệt giáo hoàng bị Điện Cực Dương Thiên Thần đè đầu đánh thì hơi mất mặt.
Vũ Hóa thiên tôn lên tiếng:
– Tạm không nói Phong Phi Vân có ở trong tay hắn không, trước khi tìm hiểu rõ ràng xin đừng vội kết luận. Điện Cực Dương Thiên Thần, ngươi làm hơi quá đáng.
– Vậy sao? Vũ Hóa thiên tôn, theo ta thấy ngươi muốn đối đầu với bản thiên thần.
Điện Cực Dương Thiên Thần rất kiêu ngạo, trong mắt không chứa ai:
– Phong hào của ngươi có một chữ thiên, không biết rằng chữ thiên này là phạm kiêng kị của bản thiên thần?
Đối với bá chủ vô thượng một hỗn nguyên đại thế giới thì cái tên sẽ phạm kiêng kỵ, tuyệt đối không tha thứ.
Vũ Hóa thiên tôn là nhân vật kiêu ngạo chẳng sợ ai, vặc lại:
– Rốt cuộc là tên ai phạm kiêng kỵ phải do cường giả quyết định.
– Bản thiên thần lấy chắc Phong Phi Vân. Tiên giới di châu. Vũ Hóa thiên tôn, nếu ngươi muốn chiến thì bản thiên thần chơi với ngươi tới cùng!
hai chí cường đều là nhân vật siêu phàm. Vũ Hóa thiên tôn, Điện Cực Dương Thiên Thần lao ra hoàn vũ, chiến đấu trong trời sao. Một ý niệm, vì sao rơi. Một chiêu thần pháp, tinh hải băng diệt.
Ánh mắt Phạn Diệt giáo hoàng chứa tia mỉa mai, Vũ Hóa thiên tôn bị kéo xuống nước, chặn lại kẻ thù lớn giúp lão.
Thâm uyên Ma Quân lạnh lùng cười:
– Phạn Diệt giáo hoàng, ngươi tính toán giỏi thật. Nhân vật như Vũ Hóa thiên tôn bị ngươi buộc phải ra tay, tiếc rằng mưu kế chỉ là trò vặt, thực lực mới là lẽ phải.
Sau lưng Thâm uyên Ma Quân hiện ra ma thành đen thui, ma vân cuồn cuộn. Thâm uyên Ma Quân tung chiêu đánh nát điện vũ sau lưng Phạn Diệt giáo hoàng, san bằng hết.
Cung tường vỡ vụn, đất đai nứt nẻ.
Một thánh quan bạch ngọc từ dưới lòng đất nổi lên giữa các mảnh đá vụn, phát ra thánh quang nhạt. Người nằmg trong bạch ngọc thánh quan là Phong Phi Vân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!