Linh Chu
Người Đi Ra Từ Cổ Giếng
Long Hồ tam thiên lý, bạch ngọc quải Ngân câu!
Lệnh bài trên eo Đông Phương Kính Nguyệt chính là tinh hoàng bạch ngọc điêu khắc, có hình vẻ móc câu bằng bạc minh chứng cho thân phận cao quý của nàng, chỉ cần nàng mang miếng lệnh bài này đi một vòng trong Tử tiêu cổ thành, mọi cao thủ tu tiên nhìn thấy thế nào cũng quỳ xuống nghênh đón.
Coi như là những tuấn kiệt nghịch thiên của những đại gia tộc khác hay là trưởng lão hộ pháp cũng không hề ngoại lệ!
Đây chính là thế lực của gia tộc Ngân câu, một trong tứ đại gia tộc ở vương triều Thần tấn tuyệt không phải loại thường, ở trong mắt bọn họ thì một đại gia tôc như Phong gia cũng chỉ có thể xem là một địa chủ cường hào mà thôi.
Phong Dật Chỉ đã quá 60 nhưng vì tu luyện công pháp nên so với những người tu luyện cùng tuổi thì có vẻ già hơn, tóc hoa râm, mặt đầy vết chân chim.
Nhưng mà người của hắn lại có vẻ hết sức cường tráng, cứ như một thanh niên võ tướng.
Phong Phi Vân thấy gia gia của mình khập khễnh chạy qua đây thì vốn muốn xông lên đỡ ông ta, nhưng lúc này đi cùng Phong Dật Chỉ còn có hai người trung niên khác, bọn họ đều nửa quỳ trên mặt đất.
Đông! Đông! Đông!
Ba người quỳ gối một chân, chắp tay cung kính nói:
– Tam hộ pháp Phong gia bái kiến đại nhân vật gia tộc Ngân câu, khẩn cầu tiên cô cứu chúng tôi chạy trốn khỏi nơi này.
Ba người bọn họ đều là trưởng bối Phong gia, vậy mà lại nửa quỳ gối trước mặt Đông Phương Kính Nguyệt, có vẻ rất là tôn kính.
Phong Phi Vân muốn đi lên trước đỡ Phong Dật Chỉ nhưng mà thấy lão nhân gia đã quỳ xuống, nếu như hắn bước về phía trước một bước thì chẳng phải Phong Dật Chỉ vừa vặn quỳ gối trước mặt hắt hay sao?
Loại chuyện đại bất hiếu thế này dĩ nhiên Phong phi Vân làm không được.
Đông Phương Kính Nguyệt vốn đã bị thương rất nặng, căn bản không muốn quan tâm chuyện này, nhưng mà sau khi vừa nghe thấy ba người này chính là trưởng bối Phong gia thì liền hứng thú, đây chính là trưởng bối Phong gia nha! Rất có ý nghĩa, rất có ý nghĩa, ha ha ha!
– Đông Phương Kính Nguyệt, cô dám nhận sao, không sợ bị tổn thọ hả? Còn không mau kêu ba vị trưởng bối đứng lên đi!
Phong Phi Vân trầm giọng nói.
Đông Phương Kính Nguyệt cười nói:
– Một đám tiểu lâu la Phong gia thôi mà, ta có cái gì không dám nhận?
Tâm tư nàng rất tinh tế, thấy Phong Phi Vân có vẻ kỳ lạ, vì vậy nói:
– Phong Phi Vân, ngươi khẩn trương như vậy để làm gì? Chẳng lẽ …
– Không có chẳng lẽ gì cả!
Phong Phi Vân nói.
Đông Phương Kính Nguyệt đem lệnh bài bạch vân Ngân Câu gở xuống, cầm trong tay, giống như một vị chí tôn thiên hạ truyền lệnh, cất cao giọng:
– Ba vị hộ pháp phong gia nghe lệnh, tiểu bối Phong Phi Vân đời thứ năm Phong gia nhìn thấy bổn tọa mà lại không quỳ, cái này phạm phải tội gì?
Phong Phi Vân cũng không ngờ bà nương chết bầm Đông Phương Kính Nguyệt này lại dùng cái chiêu đó, nếu như là những trưởng bối khác ở Phong gia thì hắn sẽ tuyệt đối không màn tới, nhưng lần này trong ba người bọn họ lại có một người là gia gia của hắn, chẳng lẽ chỉ có thể bó tay chịu chết, bị nàng chơi chết hay sao?
– Phong Phi Vân?
Phong Dật Chi khẽ ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy người đứng sau lưng Đông Phương Kính Nguyệt chính là đứa cháu ruột của mình, Phong Phi Vân.
Thằng nhóc con này làm xằng làm bậy ở thành Linh Châu còn chưa tính, với thế lực Phong gia thì hoàn toàn có thể giải quyết được, nhưng mà hôm nay lại đắc tội đến đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu, không chừng xử lý không tốt sẽ bị liên lụy cả gia tộc.
– Nghiệp chướng, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với đại nhân vật gia tộc Ngân Câu.
Phong Dật Chi hét lớn tiếng, trên mặt tràn đầy sự giận dữ.
Mặc khác, hai vị hộ pháp kia đều là những cường giả tuyệt đỉnh của đời thứ tư Phong gia, bọn họ cũng chính là chú bác của Phong Phi Vân, lúc này bọn họ cũng đều bị dọa không ít, nếu như đại nhân vật gia tộc Ngân Câu vì Phong Phi Vân mà cả gia tộc giận chó đánh mèo thì hậu quả thực sự là khó lường.
Không cẩn thận thì có thể mắc vào họa tru di tam tộc!
Hiển nhiên Phong Phi Vân không thể nào quỳ xuống, nói:
– Gia gia, ông đứng lên đi, gia tộc Ngân Câu không có gì ghê gớm cả, ta chỉ lạy trời lạy trưởng bối chứ tuyệt không quỳ trước nữ nhân.
– Vô sỉ.
Vẻ mặt Phong Dật Chi liền thu lại và quay qua Đông Phương Kính Nguyệt bái lạy, vội vàng nói:
– Vị tiên cô này, cháu của ta không biết nói chuyện, xin cô rộng lượng bỏ qua, dù sao cũng đừng giận hắn. Hôm nay cô giao hắn cho ta, ta nhất định xử phạt hắn thật nặng, không để hắn tróc da thì cũng phải làm cho hắn gãy xương chân ba đoạn. Hôm nay ta nhất định sẽ làm đại lễ với cô, bắt hắn quỳ trước mặt cô nhận lỗi.
Mặc dù Phong Dật Chi ăn nói mạnh bạo nhưng vẫn muốn giữ lại mạng Phong Phi Vân, dù sao thì nếu như thật sự đưa Phong Phi Vân giao cho người của gia tộc Ngân Câu xử lý thì hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ gì.
Huyết nhục chi tình, nùng vu thủy!
– Tôn tử? (cháu trai)
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi.
– Không sai, nó chính là đứa tôn tử nghiệp chướng của lão phu, lão phu có ba người con trai, nhưng chỉ có một đứa tôn tử, xin tiên cô hãy rộng lượng để lại cho hắn một mạng.
Phong Dật Chi nói.
Sau khi Đông Phương Kính Nguyệt nghe nói như vậy thì mừng rỡ, bây giờ nàng đã bị trọng thương, vừa đúng lúc không cách nào áp chế được Phong Phi Vân, nhưng mà lại không ngờ ông trời lại giúp nàng, đem gia gia Phong Phi Vân dâng đến trước mặt nàng.
Phong Phi Vân à Phong Phi Vân! Ta xem bây giờ ngươi có ngoan ngoãn nghe lời hay không!
Đông Phương Kính Nguyệt chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ như cao nhân tuyệt thế, thản nhiên nói:
– Từ trước tới nay, minh văn ý chỉ của các triều đại Thần Tấn đều coi trọng hiếu đạo đầu tiên, đạo vua tôi thứ hai, đạo thầy trò tiếp đó, rồi đến đạo vợ chồng là cuối hết. Phong Phi Vân, ngay cả gia gia nói mà ngươi cũng không nghe hay sao? Quả thật là một đứa cháu bất hiếu mà, đáng lẽ ta còn muốn giữ cho ngươi một mạng nhưng mà loại bất hiếu như ngươi thì có mặt mũi nào để sống trên đời chứ!
Dĩ nhiên Phong Phi Vân biết rõ Đông Phương Kính Nguyệt không dám muốn hắn chết, ít nhất thì trước khi ra khỏi miếu thần thì nàng sẽ tuyệt đối không để cho Phong Phi Vân chết, những lời này đều là muốn nói cho Phong Dật Chi nghe.
– Đông Phương Kính Nguyệt, nếu như ngươi không dừng lại thì có tin ta sẽ đem chuyện lúc trước ngươi bị trúng độc thi nói ra hay không, nếu như chuyện kia bị loan truyền ra ngoài thì nhất định so với việc giết chết một tên vô danh tiểu tốt như ta thì sẽ có ý tứ hơn.
Phong Phi Vân thấp giọng nói bên tai nàng. Luồng khí trong miệng ấm áp làm tai nàng rung rung.
Nghe thấy Phong Phi Vân uy hiếp, vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt biến đổi, nắm ngon tay thon dài trắng muốt như ngọc nắm chặc, sát khí trên người rần rần.
Phong Phi Vân biết rõ nàng sẽ tuyệt đối không động thủ, vì vậy cười nói:
– Gia gia, còn có hai vị bá bá nữa, các người đều đứng lên đi. Thật ra thì đều là người một nhà mà, Kính Kính từ nhỏ được nuông chiều nên rất nghịch ngợm, thực sự rất không nghe lời, vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa với ba vị trưởng bối một chút mà thôi, nàng ấy làm sao để gia gia tương lai quỳ như vậy chứ!
Nghe thấy Phong Phi Vân gọi mình là “Kính Kính”, Đông Phương Kính Nguyệt giận run người.
Ba người Phong Dật Chi cũng không hiểu đầu đuôi thế nào, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì đây?
Phong Phi Vân cất giọng mang theo sự uy hiếp, nói với Đông Phương Kính Nguyệt:
– Kính Kính, muội còn không gọi ba vị trưởng bối đứng dậy sao?
Năm ngón tay Đông Phương Kính Nguyệt càng nắm chặt hơn, ngay cả hàm răng trong miệng cũng rung cầm cập, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể không thỏa hiệp với sự uy hiếp của Phong Phi Vân, nói:
– Ba bị tiền bối đều đứng lên đi, vừa rồi thực sự chỉ là đùa một chút mà thôi.
Lúc này ba người Phong Dật Chi mới đứng dậy, hoảng hốt nhìn về phía Đông Phương Kính Nguyệt và Phong Phi Vân, lúc này mới phát hiện ra những điều nhỏ bé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!