Linh Chu - Phá Núi Ra. (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Linh Chu


Phá Núi Ra. (2)



Phong Phi Vân gật đầu, nói:

– Một mình nàng khó hoàn thành tốt, ta sẽ phái La Phù trợ giúp nàng một tay.

Không đợi Nam Cung Hồng Nhan nổi giận, Phong Phi Vân ngắt ngang:

– Hôm nay dừng lại ở đây. La Phù, đi theo ta.

Phong Phi Vân dẫn Long La Phù vào đế hoàng, xuyên qua các tầng lầu đài, leo lên cung lâu bay ngói lưu ly.

Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, nhìn dãy điện vũ dưới chân.

Phong Phi Vân lên tiếng:

– Còn đang cáu kỉnh với ta?

Long La Phù đứng sau lưng Phong Phi Vân, khuôn mặt trắng trong suốt không có biểu tình:

– Nô tỳ nào dám cáu kỉnh với đại đế?

Phong Phi Vân hỏi:

– Tiểu Phong khẻo không?

Long La Phù nói:

– Ta đã khiến hắn sửa tên Phong Tiểu Long, hắn vốn nên theo họ phụ thân.

Phong Phi Vân xoay người nhìn Long La Phù:

– Ta trấn áp hắn dưới Càn Khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa không vì dòng họ không quan trọng đó.

Long La Phù nói:

– Nô tỳ hiểu, đại đế vì tốt cho hắn. Tiểu Long quá trẻ tuổi, thành tựu rất cao, nên có người chèn ép lòng kiêu ngạo của hắn.

Phong Phi Vân cười hỏi:

– Nàng thật lòng nghĩ vậy sao?

Long La Phù không trả lời Phong Phi Vân, đổi đề tài:

– Đại đế muốn thành lập Thiên quốc nhất định phải tạo thế ình. Người xưng đế đều có vô thượng uy nghiêm, không cho phép một chút ảnh hưởng mặt trái nào. Nếu để người ta biết chủ Thiên quốc, nhi tử của Chân Lý đại đế không theo họ mình, người ngoài sẽ đánh giá đại đế thế nào? La Phù không muốn trở thành chướng ngại vật cho đại đế xây dựng Thiên quốc.

Phong Phi Vân nói:

– Nàng định bảo với ta là ta trấn áp nhi tử ruột sẽ đem lại ảnh hưởng mặt trái, muốn ta thả hắn khỏi Càn Khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa?

– La Phù không có ý đó.

Long La Phù nói:

– Nhưng tiểu Long là trưởng tử của đại đế, cũng là thái tử Thiên quốc. Đại đế đối xử với tiểu Long như thế đúng là sẽ bị chê trách. Muốn trở thành đế hoàng thì phải đắn đo chi tiết.

Phong Phi Vân cười nói:

– La Phù, nàng nói lòng vòng rốt cuộc là muốn ta thả tiểu Long ra. Yên tâm, chờ luyện hóa ta tìm tiểu Long nói chuyện, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Phong Phi Vân không muốn bị chuyện xây dựng Thiên quốc trói buộc mình, có Long La Phù, Diêu Cát, Nam Cung Hồng Nhan giành nhau lo. Bọn họ ham thích quyền thế, Phong Phi Vân thì không hứng thú trở thành đại đế.

Phong Phi Vân xây dựng Thiên quốc chỉ vì muốn thông qua lực lượng của mình làm chuyện gì đó cho người trong thiên hạ. Bây giờ Phong Phi Vân có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vù vù vù vù vù!

Một luồng sáng từ trên trời giáng xuống ngũ chỉ sơn.

Phong Phi Vân ôm một vò rượu đi tới, từ xa nhìn Phong Tiểu Long bị trấn áp dưới núi to.

Phong Phi Vân hỏi:

– Đã uống rượu bao giờ chưa?

Phong Tiểu Long tóc dài rối xù, ánh mắt sắc bén nhìn Phong Phi Vân, hai tay ấn mặt đất muốn gượng dậy nhưng không thành công.

Phong Phi Vân ngồi dưới đất, đổ đầy ly ình, nhâm nhi.

– Đã giết người bao giờ chưa?

Phong Tiểu Long mỉa mai:

– Uống rượu, giết người thì xem như là nam nhân? nam nhân không có lòng trách nhiệm thì không xứng làm nam nhân, cho nên Phong Phi Vân, ngươi không xứng! Ngươi không xứng với mẫu thân của ta.

– Nói hay.

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

– Ngươi hiểu cái gì là có lòng trách nhiệm không?

Phong Tiểu Long nói:

– Nếu ta yêu một nữ nhân thì tuyệt đối cho nàng chịu chút uất ức. Khi nàng mang thai,dù xảy ra chuyện lớn lao gì ta nhất định sẽ canh giữ bên cạnh nàng, chứ không phải ngay lúc đó tán tỉnh nữ nhân khác. Ngươi làm được không? Ngươi không làm được, ngươi chỉ là nam nhân đùa giỡn tình cảm nữ nhân rồi không chịu trách nhiệm.

Phong Phi Vân cười nói:

– Không ngờ nhi tử của Phong Phi Vân ta là kẻ si tình.

Phong Phi Vân đứng dậy:

– Ngươi đã yêu nữ nhân nào chưa?

Phong Tiểu Long im lặng:

– Tình yêu có gì hay? Chỉ chậm trễ tu hành. Ngày nào không giết sạch tu sĩ vực ngoại thì ta tuyệt đối sẽ không động tình.

– Được rồi, vậy ta dẫn ngươi đến một nơi, nhìn xem ngươi có giết hết tu sĩ vực ngoại được không.

Phong Phi Vân lấy tám chữ thánh trên ngũ chỉ sơn, bóp trong lòng bàn tay. Phong Phi Vân biến thành luồng sáng bay ra thiên ngoại.

Ầm!

Phong Tiểu Long phá núi bay ra, như con rồng phóng lên cao, biến thành luồng sáng đuổi theo Phong Phi Vân.

Đi qua đường hầm Thiên quốc, Phong Phi Vân và Phong Tiểu Long đến sơn cốc Tất Ninh Soái ẩn cư. Tiên cư lâu đài bên trong còn sáng ngọn đèn,ấy linh cầm bay lượn, thị nữ lướt qua.

Tất Ninh Soái né tránh tai kiếp tại đây nhưng không quên hưởng thụ cuộc sống.

Lâu đài bên cạnh truyền đến tiếng Tất Ninh Soái chỉ điểm Tất Thắng Thiên xé lá cây Tang Ngô.

– Trong lá cây này đan xen đạo tắc thánh linh, ngươi muốn xé nó thì phải lĩnh ngộ đạo thánh linh trước, hiểu lá cây này hình thành như thế nào.

– Phụ thân, ta biết rồi, ta biết hết, phụ thân mặc kệ ta được không? Ta có thể làm được, ta nhất định có thể, chắc chắn ta sẽ bái Phong thúc làm sư phụ, không khó khăn gì ngăn được ta!

Tất Thắng Thiên đẩy Tất Ninh Soái ra ngoài phòng, đóng cửa lại, tiếp tục tham ngộ cách xé lá cây Tang Ngô.

Phong Tiểu Long không công kích Phong Phi Vân, gã muốn biết hắn muốn mang mình đi đâu.

Phong Tiểu Long hỏi:

– Bọn họ là ai?

– Hắn là một bằng hữu cũ. Đừng kinh động bọn họ, chúng ta đi

Phong Phi Vân ovõ nát hư không, ngưng tụ cánh cửa hư không, bước vào trong, thân thể biến mất.

Phong Tiểu Long theo sau Phong Phi Vân, đánh nát hư không, bước vào cánh cửa hư không.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đi trên đường hư không, đột nhiên một cây trường thương cổ xưa bay ra từ hắc ám, động như giao long, đan xen tia điện đánh nát đường hư không dưới chân Phong Phi Vân.

Bùm bùm!

Hai chưởng ấn thánh linh công kích Phong Phi Vân, chưởng ấn to cỡ ngọn núi.

Phong Phi Vân sớm dự đoán có người giết mình, hắn ngưng tụ phật chưởng ấn, trong chưởng ấn chứa một đại thế giới đánh gãy hai chưởng ấn thánh linh.

Phong Phi Vân lạnh lùng nói:

– Là người nào, lăn ra đây!

Trong hư không, ba khí thế khổng lồ từ trên trời giáng xuống, toàn là vô thượng thánh giả, sương mù thánh linh bao phủ người.

Thánh linh đứng đằng trước nhất thân hình uy vũ, có ba đầu chó, mặc thánh giáp cổ xưa, tay cầm trường thương khắc hoa văn bí ẩn.

Thánh linh nói:

– Thái Cực cung, Cảnh Thụy thánh vương.

Tô Tô thánh tôn nói:

– Phong Phi Vân, Điện Cực Dương Thiên Thần của chúng ta muốn mời ngươi đi Thái Cực cung làm khách.

Phong Phi Vân cười cười:

– Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn mời ta?

Quỷ Vũ thánh tôn âm trầm nói:

– Một thánh vương ra tay không mời ngươi được?

Phong Tiểu Long quát:

– Tu sĩ vực ngoại đều đáng chết, nói nhiều với bọn họ làm gì? Giết!

Phong Tiểu Long sớm muốn đánh nhau với thánh linh vực ngoại, cực kỳ hận kẻ thù chiếm quê hương mình. Bàn tay Phong Tiểu Long ngưng kết đạo ấn, đánh ra một ngàn tám trăm đạo tia chớp tử hà.

Một ngàn tám trăm đạo tia chớp tử hà vặn vẹo thành vòi rồng bao phủ Tô Tô thánh tôn, xé nàng thành nhiều mảnh, mưa máu đầy trời.

Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì:

– Ài, thật là cú ghét ác như thù, đây thật sự là đệ tử Mao Ô Quy dạy sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN