Linh Hồn Ác
Chương 36
Đại úy Chamberlin đứng thẳng đơ, tay vuốt ria mép vẻ căng thẳng. Sau lưng ông, các tòa nhà cao tầng của Portland trải dài trên nền rừng núi mênh mông.
– Anh ngồi xuống đi, ông nói với Brolin. Các dấu vết tìm thấy tại hiện trường đã được đưa qua Opti-Scan và so sánh với tất cả các hồ sơ hiện có, nhưng không thấy gì cả. IAFIS (Integroted Automoted Fingerprint Identification System: cơ sở dữ liệu quốc gia về vân tay do FBI tập hợp) của FBI im lặng. Không có kết quả tích cực nào cả. Hiện tại, Craig Nova đang so sánh vân tay này với vân tay của nạn nhân, anh ấy cho rằng đây là cùng 1 người.
– Mặt khác, Chamberlin nói tiếp, Craig đã phân tích các vết bánh xe và thu được kết quả, anh ấy sắp gọi cho tôi để khẳng định lại.
– Báo chí đang quây lấy chúng ta, Meats nói tiếp, họ muốn biết liệu đây có phải là loạt án mạng mới, liệu có phải có 1 kẻ giết người hàng loạt khác ở Portland. Họ muốn có thông tin chính xác, và họ biết gây sức ép khi cần thiết.
– Hãy tin họ, Salhindro lên tiếng, họ không…
Tiếng chuông điện thoại ngắt lời anh. Đại úy Chamberlin nhấc máy và bật loa.
– Tôi là Craig, 1 giọng nói bị kích thích cao độ vang lên. Tôi e là không có tin tốt đẹp về vết vân tay, đúng như tôi phán đoán, đây là vân tay của nạn nhân.
Chamberlin nhăn mặt. Craig nói tiếp với vẻ hăng hái mà mọi người hiểu ra ngay:
“Thế nhưng với các vết bánh xe, tôi vừa có được khẳng định từ hồ sơ của FBI. Dấu vết đủ rõ và nhiều để xác định khoảng cách trục, bán kính lái và độ rộng của trục bánh xe. Tương đối đủ để giúp chúng ta xác định chính xác đây là loại ôtô nào. Và lần này, chúng ta gặp may mắn, chỉ có 1 khả năng, Mercury Capri đời 1977.”
– Có chắc chắn không? Chamberlin hỏi lại.
– Không nghi ngờ gì nữa. Đây là những hồ sơ cực chính xác do FBI phối hợp với các hãng sản xuất xe hơi lập ra. Thưa đại uý, với loại công cụ tin học này, tôi chỉ cần có 1cm2 kính vỡ là đủ để khẳng định với anh nó là của hãng xe nào, thậm chí thuộc dòng xe nào.
– Mercury Capri, 1977, Salhindro ghi lại. Thế anh có biết màu gì không?
Nụ cười ngưng lại trên môi của cả nhóm, đây không phải là lúc để đùa.
– Về vết chân, bản thân nó không nói lên gì nhiều ngoài cỡ giày, cỡ 43. Nhưng bù lại, có 1 ít đất rơi ra từ giày. Scott vừa mới kiểm tra bằng ống tỉ lệ biến đổi tỉ trọng. Nói 1 cách đơn giản, đây là 1 ống nghiệm với những lớp sản phẩm có tỉ trọng khác nhau. Khi đặt chỗ đất tìm được trên vết chân vào trong ống, mỗi phân tử sẽ chảy tới lớp có cùng tỉ trọng với nó. Như vậy, chúng tôi thu được ống nghiệm với những đường màu sẫm ở những mức riêng biệt, giống như những mã vạch nhỏ nằm ngang. Sau đó, chúng tôi làm y như vậy với các ống tỉ lệ biến đổi tỉ trọng khác đối với các mẫu đất lấy ở xung quanh khu vực diễn ra vụ án, rồi đem so sánh “mã vạch” của các ống. chúng đều ít nhiều giống nhau, trừ ống có đất ở vết chân. Như vậy có nghĩa là đất trên vết chân không phải đất trong 1 khu vực nào đó gần ngôi nhà của công ty thoát nước.
– Anh có tìm được nguồn gốc của nó không? Meats hỏi.
– Tỉ trọng của đất biến đổi sau khoảng vài trăm mét. Tôi cần có một mẫu đất trên mỗi km2 trong toàn bộ bang thì mới so sánh được! Thế đấy! Không, đó là việc bất khả thi. Đất trên vết chân là đất dính trên đế giày của kẻ giết người, vì thế có thể là đất trong vườn nhà hắn hoặc ở nơi hắn làm việc.
– Thế nó giúp ích gì cho chúng ta? Salhindro hỏi với vẻ hơi thất vọng.
– Nếu anh nghi ngờ 1 người, anh chỉ cần mang tất cả giày của hắn tới cho tôi, bằng cách so sánh hình trên đế giày, tôi có thể xác nhận được đó có phải là chiếc giày để lại vết trên hiện trường hay không. Cũng tương tự như vậy nếu anh lấy được mẫu đất ở nhà hắn…
– Đúng thế nhưng….
Craig ngắt lời đại úy:
– Đợi đã, tôi vừa mới nhận được kết quả phân tích. Chúng tôi đã gửi 1 ít đất đi kiểm tra bằng máy sắc khí, vốn luôn đi kèm 1 chiếc máy tính để phổ khối lượng….
– Craig, cho chúng tôi biết chi tiết đi, Chamberlin ra lệnh.
– Vâng. Đất này giàu chất colloidal hữu cơ, tức là chứa nhiều mùn.
– Craig, làm ơn nói cho phù hợp với trình độ thấp của những người như chúng tôi, Brolin yêu cầu. Chất colloidal là gì?
– Trong đất, đây là chất hữu cơ sinh ra từ quá trình phân hủy thực vật do nấm và vi khuẩn. Và trong trường hợp mà chúng ta đang quan tâm, xét đến tỉ lệ mùn dày, tôi cho rằng đây là đất tự nhiên, đất rừng. Kẻ giết người đã đi trong rừng trước khi tới ngôi nhà.
– Có thể là công viên thành phố không? Brolin hỏi.
– Không, quá nhiều phân bón. Chắc chắn là 1 nơi tương đối hoang dại.
– Giống như Washington Park, nơi tìm thấy nạn nhân đầu tiên ấy à?
– Vâng, có thể.
– Như vậy có lẽ hắn đã quay lại nơi đó, vài giờ trước khi gây án mạng thứ 2.
– Có thể hắn sống hoặc làm việc gần đó? Meats đề xuất.
– Đừng vội vàng, Portland chắc chắn là thành phố lớn nhiều rừng nhất bờ Tây, nên không thiếu gì rừng quanh đây đâu, Salhindro nhận xét.
Đại úy Chamberlin gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
– Nhưng hiện tại, đây là tất cả những gì chúng ta có. Anh nghĩ thế nào? Ông hỏi Brolin. Washingotn Park?
– Có thể. Hắn đã chọn địa điểm đó cho vụ án mạng đầu tiên, đó là nơi quen thuộc với hắn, hắn thấy yên tâm hơn, và trong trường hợp có vấn đề gì xảy ra, thì hắn đã biết rõ địa hình. Tôi cảm thấy có thể xem xét được.
– Tốt, Meats, anh lấy cho tôi danh sách các chủ sở hữu xe Mercury Capri 1977 trong bang và chúng ta sẽ nghiên cứu tỉ mỉ, bắt đầu từ những người đã có lý lịch tư pháp. Trong khi chờ đợi, chúng ta kiểm tra kỹ Washington Park, lập danh sách tất cả những người sống ở bìa rừng xung quanh, và xem ai có thể phù hợp với mô tả nhân dạng. Những nét chính của hồ sơ mô tả thế nào, Brolin?
– Da trắng, từ 20 đến 25 tuổi là cùng. Độc thân, có việc làm bán thời gian hoặc không có việc làm, có xe hơi. Có thể là 1 chiếc Mercury Capri 1977. Cứ bắt đầy từ đây, hơi rộng nhưng đặc điểm này sẽ thu gọn danh sách.
– Tại sao lại là công việc bán thời gian hoặc không có việc làm? Meats hỏi.
– Hai vụ án xảy ra vào đêm và những ngày khác nhau trong tuần. Với thời gian mà việc này đòi hỏi và sự phấn khích khi chuyển sang hành động, tôi ngờ rằng hung thủ không thể đi làm vào sáng hôm sau được.
– Tốt lắm, Salhindro, hãy gửi hồ sơ mô tả này cho tất cả các cảnh sát mà anh cử đến Washington Park. Chúc mọi việc tốt đẹp, Craig.
– Tôi có thể giúp ích gì không? 1 giọng nói vang lên trong loa.
Salhindro và Brolin đứng dậy, còn Meats lên tiếng:
– Thưa đại úy, thế còn báo chí? Chúng ta nói gì với họ? Phải cho họ khúc xương để gặm, nếu không sẽ không thể chịu nổi đâu.
– Báo chí cứ để tôi phụ trách. Hãy tập trung tóm tên điên rồ đó, tôi sẽ cho chúng ta thêm thời gian bằng cách đưa ra 1 thông cáo báo chí ngắn gọn.
Salhindro thân mật vỗ vai cấp trên khi đi ra:
– Báo chí ư? Tôi vẫn thích vai trò của mình hơn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!