Linh Hồn Ác - Chương 74
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Linh Hồn Ác


Chương 74


Ba tuần trôi qua.

Lloyd Meats vứt mẩu sandwich còn lại vào thùng rác. Anh xỏ áo vest và quyết định đã đến lúc trở về nhà với vợ. Anh đã chán ngấy vì suốt cả ngày phải giải quyết mấy vụ việc bẩn thỉu thanh toán lẫn nhau giữa các băng đảng thiếu niên.

Anh đi ra hành lang và châm một điếu thuốc lá.

– Ổn không, Lloyd?

Salhindro tới chỗ anh với một lon Pepsi trên tay.

– Ổn… Tôi bắt đầu phát chán các vụ giết chóc ngu xuẩn rồi.

Salhindro nuốt một ngụm xô đa.

– Đừng nói thế. Nếu không làm cảnh sát thì anh sẽ làm gì?

– Thám tử tư. Tôi lúc nào cũng muốn làm thám tử tư. Anh được trả tiền để chụp ảnh về các vụ ngoại tình, tóm lại là anh liên tục được rửa mắt.

Hai người cùng cười thoải mái.

– Còn Milton? Lão ta đã thú tội chưa? Salhindro hỏi.

– Chưa. Lão ta vẫn chưa nói gì. Nhưng chúng ta đã tìm được rất nhiều yếu tố, nhất là đất xung quanh nhà lão ta, chính là loại đất được tìm thấy trong vết chân ở hiện trường vụ giết Elizabeth Stingger. Vết chân trùng khớp hoàn toàn với một chiếc giày của Wayne Beaumont. Bên bào chữa sẽ dựa vào đây, họ sẽ kết tội Wayne đã gây ra các vụ giết người và tố là thiếu chứng cứ về sự có mặt của Milton, họ sẽ cho là lão ta đần độn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng với tất cả những thứ tìm thấy ở nhà lão, chưởng lý sẵn sàng kết tội lão đồng phạm trong vụ giết Elizabeth Stinger và Anita Pasieka, và vụ giết… giết Juliette.

Nói ra được tên cô lúc nào cũng khó khăn, trước hết cần phải khai thông dòng cảm xúc mà tên cô gợi ra.

– Thế sao? Salhindro bất bình. Lão ta giết người, tàn sát, thế mà chúng ta lại không biết được vì sao lão ta làm như thế ư?

– Larry, lão ta là một con quái vật. Một kẻ giết người hàng loạt kinh khủng nhất. Ngay cả khi lão ta nói ra tất cả những gì lão ta biết thì cũng phải rất thận trọng. Loại người này không giống chúng ta. Lão ta luôn nói dối, thao túng, thú vui duy nhất của lão ta là cảm thấy ở trên tầm chúng ta.

– Quái vật ư? Lão ta nhận một đứa trẻ làm con nuôi, bắt cóc em sinh đôi của nó và nuôi dạy trong bí mật, biến chúng thành những kẻ giết người tàn bạo. Nhưng tại sao mới được chứ? Tại sao Milton lại đi đến chỗ làm như vậy? Hãy tưởng tượng là lão ta bị bố đánh, bị lạm dụng tình dục, vân vân, sau đó thì sao? Tại sao người ta lại làm thế với lão ta? Bố lão ta cũng bị lạm dụng tình dục và bị đánh ư? Tức là sự việc không có kết thúc, đó là một vòng xoáy thù hận và bạo lực không có khởi đầu, cũng không có điểm kết? Đâu là khởi thủy của việc những con quái vật ấy thành hình? Cái ác giáng xuống một con người như thế nào? Anh cho là nó tồn tại trong tất cả chúng ta, giống như một phần của bóng tối mà người ta đều mang trong mình dù ít hay nhiều ư?

Meats nhún vai.

– Lão ta là người tàn ác, lão ta giết người mà không cần lý do gì hay sao? Salhindro nhắc lại như không muốn tin vào điều này.

– Lý do ở bên trong lão ta. Đó là một phần của lòng người mà người ta không bao giờ chạm tới được. Nếu làm được việc đó, thì chúng ta đã không còn là con người, mà là những cỗ máy. Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, và bản chất của chúng quyết định việc anh sẽ là người tốt hay ngườixấu, hay vừa có mặt tốt, vừa có mặt xấu. Tôi không biết nữa.

Cửa thang máy mở, hai đồng nghiệp vừa bước ra vừa chào họ.

– Đừng nói kiểu như vậy, buồn lắm, Salhindro nói và ấn nút tầng hầm thứ hai.

Họ cùng im lặng cho tới khi thang máy lại dừng.

– Thế còn Brolin, anh có tin tức gì không?

Salhindro lắc đầu.

– Không. Tôi nghĩ là cậu ấy đang nghỉ ngơi trước phiên tòa xét xử. Cậu ấy đi giảng hòa với chính mình, ở một nơi nào đó xa thế giới văn minh, theo như tôi hiểu về cậu ấy.

Họ ra khỏi thang máy và tới nơi đỗ xe.

– Anh có nghĩ là cậu ấy sẽ trở lại với công việc không?

– Cũng có thể. Với cậu ấy, không thể nói trước được. Cậu ấy vẫn còn trẻ.

– Có lẽ vấn đề chính là ở đó. Lẽ ra chuyện này không nên xảy ra với cậu ấy, nếu đứng dậy được từ đó, cậu ấy sẽ có tương lai trong ngành cảnh sát.

– Dù sao thì cũng hơn anh và tôi! Salhindro mỉa mai.

– Thôi, hẹn gặp ngày mai nhé, Larry.

– Vâng. Ngày mai, rồi ngày kia, rồi cứ tiếp tục như thế.

Họ đứng đối diện nhau, rồi ôm nhau thật chặt trước khi chia tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN