Linh Kiếm Tôn - Ma Linh Song Tu
Hàn Băng Dương Thể
Băng Mộ Tuyết sau hồi lâu mở mắt thấy trước mắt người nam nhân xa lạ, cơ thể không mảnh vải che thân. Lúc này nàng mới biết mình mới bị người nam nhân trước mắt phá thân, nàng giận không thể cho hắn chết ngàn lần.
Vương Lăng lúc này cũng mở mắt nhìn nữ nhân trước mặt đầy uất hận nhìn hắn. Lúc này Vương Lăng mới có cơ hội nhìn rõ của Băng Mộ Tuyết, nàng có một khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp, hàng lông mi dài, chiếc miệng nhỏ xinh xắn hắn từng được thưởng thức cùng mái tóc xanh dài buông thả.
Lần đầu tiên Vương Lăng thấy được một người con gái đẹp như thế. Thế mà hắn đã lấy đi cái quý giá của này nhưng hắn không hối hận chết cũng không hối hận.
-Nàng tỉnh dậy rồi.
-Đây là câu cuối cùng của ngươi
Băng Mộ Tuyết đầy phẫn uất nói với Vương Lăng
-Ta biết nàng hận ta nhưng tình cảnh lúc đó là bắt buộc nếu ta không làm vậy thì nàng đã hương tiêu ngọc vẫn dù có chết ta cũng không hối hận quyết định của bản thân.
-Ngươi. Dù chết ta củng không cần ngươi cứu.
-Cái này không đúng. Là nàng chủ động trước ta mới bất đắc dĩ thôi
-Ý ngươi là ta dụ dỗ ngươi
-Ta không có ý đó. Dù sao lúc đó nàng cũng trúng xuân dược cũng không ý thức được gì. Lúc đó ta rõ ràng cứu nàng nếu ta không mang nàng đi ai biết lần đầu tiên của nàng là ông già nào đó.
Băng Mộ Tuyết rùng mình, nàng biết Vương Lăng nói đúng nếu hắn không cứu nàng có lẽ nàng mất đi trinh tiết trong tay kẻ khác đang ghét hơn hắn.
Lúc này nàng mới để ý mình đang gần một hồ nước điều này chứng minh hắn không hề có ý xấu mà là muốn cứu nàng. Nàng quan sát người đàn ông lấy đi lần đầu của nàng, một thanh niên trẻ có khuôn mặt tuấn tú phải nói nàng đã gặp rất nhiều người trừ người thanh niên kia ra thì hắn là kẻ tuấn tú nhất nàng từng gặp.
Lúc này nàng mới bình tĩnh, thấy cơ thể bình mát lạnh mới ý thức bản thân vẫn đang trần truồng.
\’Sao bản thân mình trở nên đáng xấu hổ như thế quên cả việc mặc y phục. Tất cả tại tên kia’
Nàng hậm hực u oán nhìn Vương Lăng.
Lúc này nàng mới mặc lại y phục, thấy Vương Lăng quay lưng lại cũng hì hục mặc lại y phục nàng mới yên tâm. Mặc lại y phục chỉnh chu Băng Mộ Tuyết thấy Vương Lăng nở nụ cười nhìn nàng khiến nàng không hiểu tại sao lại động lòng.
-Đừng lo ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ nàng suốt đời.
-Nói hay thật nhìn ngươi thân mình lo không xong bảo vệ được ta sao.
-Lúc này ta còn chưa trưởng thành dĩ nhiên không có khả năng nhưng 5 năm nữa chắc chắn ta đuổi kịp nàng
-Nói không biết ngượng. Giờ ngươi chỉ là một luyện khí tầng 3 làm sao có khả năng 5 năm được nguyên lực cảnh giới chứ.
-Gì chứ. Rõ ràng ta dung linh cảnh sơ kì mà.
Nói rồi Vương Lăng ngồi xuống vận chuyển linh lực bản thân tại đan điền cảm thấy linh lực suy giảm trầm trọng không cách nào tăng thêm. Hắn một trận hoảng sợ
-Sao lại như thế. Không cách nào hấp thu được linh lực làm sao đây.
Nghe Vương Lăng nói Băng Mộ Tuyết mới tiến đến cầm lấy cổ tay Vương Lăng khiến hắn. Sau đó vẻ mặt Băng Mộ Tuyết hiện ra nét mặt không thể tin nổi.
Thực ra cơ thể nàng có thể chất Hàn Băng Âm Thể nên dễ dàng tu luyện thủy hệ ma pháp song song với bí pháp luyện linh lực.
Nàng không ngờ Vương Lăng có thể chất giống nàng có lượng lớn hàn khí chạy khắp cơ thể hắn ngăn chặn linh lực vận chuyển nếu tiếp tục cả đời Vương Lăng không thể sử dụng được linh lực lẫn ma lực.
Lúc này Băng Mộ Tuyết biết Vương Lăng có thể chất Hàn Băng Dương Thể vô cùng hiếm gặp từ trước giờ chắc chỉ có Vương lăng là có thể chất này. Hèn gì nàng tu luyện ‘Băng Ngưng Quyết’ mà khi phá thân không mất hết linh lực là do người nam nhân này, có lẽ là do duyên phận chăng.
Nếu hai người có thể chất đặc thù này song tu với nhau thì càng nhanh chóng nâng cao cảnh giới nhưng phải có cùng cảnh giới mới phát huy hiệu quả nếu không người có cảnh giới thấp hơn sẽ bị người kia thôn phệ linh lực. Điều này dĩ nhiên Băng Mộ Tuyết không thể nói rõ cho Vương Lăng được. Chuyện này nữ nhân khó lòng giải thích huống chi nàng da mặt mỏng
-Nàng phát hiện được gì à
-Ai bảo ngươi đụng vào ta làm hàn khí xâm nhập cơ thể ngươi hết cứu rồi.
-Không thể nào.
Vương Lăng để lộ ra một khuôn mặt chán nản khiến Băng Mộ Tuyết không biết phải làm sao. Dù sao Vương Lăng cũng là nam nhân của nàng, cũng là nam nhân duy nhất mà nàng có thể yêu do thể chất đặc biệt của nàng. Nói rồi nàng lấy từ trong giới chỉ ra một cuốn bí tịch đưa cho Vương Lăng
-Đây là ‘Băng Ngưng Quyết’ có thể giúp ngươi giải quyết hàn độc trong cơ thể ngươi. Dù vậy nhưng ngươi chỉ là giải quyết hàn khí thôi còn sau này ngươi củng không có khả năng hấp thu linh lực được.
-Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết triệt để sao.
Suy nghĩ một chút lúc này Băng Mộ Tuyết mới lấu tiếp trong giới chỉ một viên ngọc màu lam phát sáng rực rỡ.
-Do thể chất người khá đăc thù nên rất khó có cách nào Cái này là Băng Hoàn nếu ngươi có cách đạt lại dung linh cảnh và hấp thu được viên ngọc này không chết thì có chút khả năng.
Băng Hoàn là một vật mà người sáng tạo ra Băng Nguyệt Cung để lại, không ai biết nó có tác dụng gì và truyền qua các đời cung chủ khám phá bí mật của nó. Băng Mộ Tuyết là cung chủ đời tiếp theo cũng không có cách nào khám phá được bí mật của nó. Do thấy Vương Lăng có cơ thể đặc biệt nên nàng mới thử qua cách này.
-Vậy thôi 5 năm nữa ta sẽ tới tìm ngươi lúc đó nếu không đủ khả năng thì ta sẽ tự tay giết người.
Nói xong Băng Mộ Tuyết xoay người bỏ đi, dáng vẻ đi có vẻ khá chật do mới bị phá thân nhưng vô cùng động lòng người.
Muốn giữ nàng lại cũng không có một lý do nào phù hợp, Vương Lăng cười khổ không thôi ‘Hoa hồng đẹp thường có gai quả không sai’ không hề dễ dàng đạt được nàng, chỉ có cách trở nên mạnh mẽ nhất mới làm nàng thừa nhận hắn.
Xong xuôi Vương Lăng mới cất đi Băng Hoàn lấy ra ‘Băng Ngưng Quyết’ nghiên cứu.
Để tu luyện ‘Băng Ngưng Quyết’ cần làm cho cơ thể chịu nhiệt độ cao sau đó lợi dụng hàn khí khắc chế chuyển sang dạng ma lực cơ thể trực tiếp hấp thụ. Về phần đề cao nhiệt đô cơ thể thì hắn có biện pháp, dùng lượng linh lực còn lại thiêu đốt những bắp cơ khắp cơ thể, việc này tuy đau đớn và nguy hiểm vô cùng nhưng giúp hắn thay da đổi thịt.
Bắt đầu vận linh lực, những cơn đau đớn truyền đi khắp bắp tay, bắp chân, ngay sau đó Vương Lăng bắt đầu tu luyện ‘Băng Ngưng Quyết’.
Cơ thể hắn không ngừng tiết ra mồ hôi, hàn khí trong cơ thể cũng bắt đầu chuyển hóa. Sau một hồi linh lực cơ thể hắn tiêu hao gần hết mà hàn khí không có cảm giác yếu đi.
Vương Lăng thở dài, hắn quyết định nghỉ ngơi rồi quay về gia tộc dù sao tộc hôi còn 1 tuần nữa là diễn ra. Vương Lăng hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!