Linh La Giới - Chương 27: Mua dược liệu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
237


Linh La Giới


Chương 27: Mua dược liệu


Tuy rằng Nhã Phân nói Linh La sử dụng kiếm kỹ rất giống ” nhật nguyệt vô song kiếm “, nhưng Lý Thiên Luân cũng không tin, Lý Thiên Luân cảm thấy ” nhật nguyệt vô song kiếm “ cũng không đủ để một kiếm đánh bại Tô Cách.
 
Phải biết rằng, lấy kiếm kĩ của Tô Cách, ở Ngọc Thủy thành cũng không có bao nhiêu người có tài năng trên hắn hắn. Mà ” nhật nguyệt vô song kiếm “ mặc dù ở trong đám bất nhập lưu vũ kỹ xem như thượng thừa, nhưng lại không phải là đứng đầu.
 
Hạ Ngôn cau mày, chính mình sử dụng kiếm kỹ là từ ” nhật nguyệt vô song kiếm “ tinh luyện và dung hợp mà ra, bất quá cũng đã không phải nguyên bản ” nhật nguyệt vô song kiếm “ rồi. Nếu nói là ” nhật nguyệt vô song kiếm “, chỉ sợ Lý Thiên Luân cũng sẽ không tin tưởng a?
 
Cân nhắc một chút, Hạ Ngôn nói: ” ta sử dụng kiếm kỹ tên “ Linh La kiếm “!”
 
Kiếm kĩ học được từ Linh La bí điển, gọi thành Linh La kiếm. Mặc kệ về sau kiếm kỹ tiến hoá đến trình độ loại nào, tên này cũng không cần phải sửa lại.
 
Kỳ thật tên này cũng là do Hạ Ngôn nhất thời nghĩ ra, nếu không phải Lý Thiên Luân đột nhiên hỏi, hắn hiện tại cũng không có ý định đặt tên cho kiếm kỹ không ngừng tiến hoá của mình.
 
“” Linh La kiếm “?” Lý Thiên Luân cùng Nhã Phân nhìn nhau sửng sốt, đều lập lại một lần tên kiếm kỹ, lông mi hai người đồng thời nhíu lại, hiển nhiên, bọn hắn chưa từng nghe qua tên này.
 
Kiếm kỹ trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng Lý Thiên Luân tự tin, trừ bỏ số thần cấp bí điển rất ít, thì gần như là không có điển tịch nào là hắn không biết. Này ” Linh La kiếm “, chẳng lẽ là thần cấp bí điển?
 
Lý Thiên Luân lắc đầu rất nhỏ, phủ định ý nghĩ trong lòng, thần cấp bí tịch cũng không phải là người bình thường có thể tu luyện.
 
“Ta tuy rằng sớm đã bước vào cảnh giới Linh sư, nhưng cho dù có thiên cấp bí tịch cho ta tu luyện, ta cũng rất khó luyện thành!” Lý Thiên Luân tâm niệm chuyển động.
 
Nhưng, ” Linh La kiếm “ này vì sao cho tới bây giờ cũng không nghe nói qua? Linh La kiếm, Linh La tiên sinh, người này rốt cuộc là ai?
 
Trên khuôn mặt Nhã phân, che dấu không được vẻ mơ hồ tỏa ra, dừng mắt trên khuôn mặt mang mặt nạ Hạ Ngôn.
 
“Nhã Phân tiểu thư, Lý Thiên Luân tiên sinh, kim tệ kia. “
 
“Khụ khụ. “ Lý Thiên Luân vội ho khan một tiếng, nhìn Nhã Phân liếc mắt một cái nói: ” Nhã Phân, ngươi mang kim tệ đến cho Linh La tiên sinh đi. “
 
“Vâng!” Nhã Phân dễ thương cười, eo thon mềm mại giống như con rắn nước uốn lượn.
 
“Linh La tiên sinh, ba ngày sau, chúng ta tái kiến! Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tự mình thưởng thức kiếm kỹ của tiên sinh!” Lý Thiên Luân khôi phục vẻ thong dong cùng ổn trọng, cười nói.
 
Dù sao cũng không chỉ cấp nhất thời, ba ngày sau, có thể thấy Linh La sử dụng kiếm kỹ Linh La kiếm, không biết rốt cuộc có bộ dáng gì nữa!
 
“Hảo!”
 
—————————–
 
“Hội trưởng, muốn hay không phái người theo dõi Linh La này?”
 
Hạ Ngôn sau khi rời khỏi, Nhã Phân và Lý Thiên Luân ở trong một căn phòng, Nhã Phân thử thăm dò hỏi một câu.
 
Lý Thiên Luân lắc đầu, chỉnh xiêm áo một chút, ” không! Linh La kia không phải người bình thường, nếu phái người theo dõi, tất nhiên sẽ khiến hắn chú ý. Như vậy, chúng ta sẽ mất nhiều hơn được. Linh La này, chúng ta cũng cần cùng hắn giao hảo, tranh thủ đưa hắn vào hội trường chúng ta. “
 
“Ta hiểu được. “ Nhã Phân nhẹ nhàng cười, giật mình nói.
 
“Ba ngày sau giao chiến, thật sự là khiến kẻ khác chờ mong nha! Linh La kiếm. “ trong ánh mắt Lý Thiên Luân, nhất thời mơ hồ hưng phấn.
 
Nếu tu hành giả không có vũ kỹ công pháp đặc thù thì cũng không có hứng thú, Lý Thiên Luân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
 
————————
 
Buổi tối trở lại trong tiểu viện của mình, Hạ Ngôn ở tiệm bán thuốc trong phường thị gia tộc mua được lục diệp quả, thanh chi thảo, tử lãnh thảo trở về. Bốn loại dược liệu, duy nhất còn thiếu, đó là tứ nhĩ hoa lan một trăm năm. Tứ nhĩ hoa lan một trăm năm, ở tiệm bán thuốc bình thường căn bản là không có mà mua. Như Hạ Ngôn mua lục diệp quả năm mươi năm, cũng là rất phô trương rồi.
 
Hạ Ngôn ngay lúc mua dược liệu, trên mặt đội cái mặt nạ kia. Tộc nhân nếu biết hắn mua những dược tề này, tất nhiên sẽ động tâm mà tra tìm, Hạ Ngôn cũng không hy vọng làm mọi người chú ý.
 
“Ngày mai, đi đấu giá sắp tới mua tứ nhĩ hoa lan một trăm năm, là có thể điều chế dược tề! Lão đầu Thánh Hoàng phân phối dược tề, tất nhiên là hiệu quả bất phàm a?”
 
Hạ Ngôn ngồi trên giường, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt thần thái sáng láng, rồi sau đó mí mắt chậm rãi nhắm lại.
 
Trong cơ thể, nội lực trong một trăm lẻ tám kinh mạch võ đạo, rất nhanh vận chuyển.
 
Giống như nước sông cuồn cuộn lưu động, thanh âm thỉnh thoảng trong cơ thể Hạ Ngôn tán phát ra. Kinh mạch mảnh dài, như linh xà thật nhỏ, tràn ngập lực lượng hùng hồn.
 
“Hiện tại nội lực của ta, hơn nữa tinh luyện dung hợp vũ kỹ, đủ để phát huy uy lực vũ kỹ hơn tám mươi độ. Chờ ta có thể phát huy một trăm độ uy lực vũ kĩ, là có thể đột phá vào địa vị Linh sư, ngưng tụ Linh huyệt. Trí nhớ vũ kĩ trên tinh võ quảng trường, vẫn không thể dung hợp với Linh La kiếm. Nếu không dung hợp, ta chỉ sợ cũng chỉ có thể phát huy năm mươi độ uy lực vũ kỹ! Khoảng cách trăm độ, cũng không xa lắm!”
 
“Mẫu thân, Hạ Ngôn nhất định có thể hoàn thành nguyện vọng của người!”
 
Hạ Ngôn thở ra một hơi thật sâu, lại hít vào một hơi thật sâu nữa, ý thức trong đầu mới dần dần chìm đắm trong tâm pháp Linh La bí điển, tiến vào cảnh giới vô ngã, quên cả bản thân mình. Vũ kĩ trong trí nhớ ở tinh võ quảng trường, tự hành diễn luyện dung hợp.
 
Ở hội trường cực hạn khiêu chiến, kỳ thật trợ giúp rất lớn đối với việc Hạ Ngôn tinh luyện dung hợp vũ kỹ.
 
Khi nửa đêm, lão Thánh Hoàng đột nhiên từ trong Linh La giới đi ra, nhìn dược liệu trên mặt bàn, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Hạ Ngôn, vừa lòng gật đầu.
 
“Không hổ là truyền nhân Linh La giới! Ân, tốt lắm, tốt lắm a!”lão Thánh Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, thân ảnh dần dần mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn trong suốt.
 
Một đêm không nói chuyện, trời chập sáng, Hạ Ngôn mới vì tinh thần có chút mỏi mệt mà ngủ một canh giờ.
 
Mặt trời mới lên, Hạ Ngôn liền ra khỏi Hạ gia, ở nơi không người đội mặt nạ hướng về nơi đấu giá bước đi.
 
Mục tiêu, tứ nhĩ hoa lan trăm năm!
 
Nơi tổ chức đấu giá trong Ngọc Thủy thành, cảnh tượng náo nhiệt phi phàm. Đấu giá, bình thường cách một tháng cử hành một lần, còn lúc bình thường, cũng giống như cửa hàng bình thường giống nhau mua bán một ít đồ vật.
 
Đương nhiên, nếu là vật phi thường trân quý khó có thể có được, đều giữ đến ngày đấu giá của tháng đấu giá.
 
Hạ Ngôn một thân bình dân phục sức, xuyên qua đám người, ở thắt lưng hắn, là cái túi nhỏ chứa hơn tám trăm mai kim tệ. Thấy sức nặng của cái túi, làm tâm tình Hạ Ngôn phi thường khoái trá.
 
Tới phòng đấu giá, Hạ Ngôn cũng không khỏi cảm thán một chút, đấu giá này, kiếm tiền tuyệt đối có thể so sánh với đại sảnh cực hạn khiêu chiến.
 
“Nếu bắt đầu đấu giá đi, chắc kiếm tiền rất nhiều nha!” Hạ Ngôn âm thầm chép miệng, lắc đầu nói. Bất quá, đấu giá đi cũng không phải tùy tiện là có thể mở.
 
Nhìn Linh La giới trên ngón tay, Hạ Ngôn bước nhanh vào phòng đấu giá. Hắn cũng ngẫu nhiên đã tới đấu giá một lần, tứ nhĩ hoa lan trăm năm. Thời gian lần trước nhìn thấy tứ nhĩ hoa lan, đã đi qua gần một năm, cũng không biết có hay không bị bán mất. Bất quá, đấu giá cũng trữ không ít hàng thì phải.
 
Dù sao, Ngọc Thủy thành cũng là một quận thành lớn! Có hơn mười vạn dân cư.
 
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN