Lĩnh Nam Ký - Chương 166: Danh tướng công trại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Lĩnh Nam Ký


Chương 166: Danh tướng công trại


Ngày trước, Ban Siêu vì muốn hoàn toàn vây giết Khải Minh trong thế trận ba vây, một mai phục nên đã cho dựng lên một hệ thống doanh trại khá lớn.

Tuy trong thời gian ngắn tòa quân doanh đồ sộ đó khó lòng hoàn tất trọn vẹn nhưng chỉ cần chú tâm một chút ai cũng có thể nhìn thấy nó không hề bình thường. Nếu cho thêm thời gian thì nó chắc chắn sẽ trở thành một điểm chướng ngại cực lớn.

Do đó mà khi đoàn người đến đây, Khải Minh không thể tự chủ được phải dừng lại đôi chút.

“Chậc, chậc! Doanh trướng kéo dài gần hai dặm, ấy vậy mà vẫn giữ được nét cô đọng không hề rời rạc. Trong doanh có điểm cao, điểm thấp, tưởng chừng lung tung nhưng lại chứa không ít điểm bí mật, chậc, chậc!”

Tạ Thuần say mê chỉ bốn bề phân tích:

“Tháp canh ở đây đóng vị trí quan sát bao trùm toàn bộ giao điểm giữa những quân chốt – vị trí trạm gác vòng ngoài. Nếu như có kẻ tấn công thì chúng sẽ đóng vai trò tiêu điểm giúp điều tiết binh lực chống đỡ, đợi cho tuyến sau có thêm thời gian tập trung vồ tới.”

u Mạn không khỏi cả kinh thốt lên:

“Chà chà, vậy áng như này nói nếu chúng ta để bọn nó có đủ thời gian thì tòa quân doanh này sẽ trở thành bất khả xâm phạm mất.”

“Không phải không công được,” Tạ Thuần lắc đầu nói:

“Mỗi tòa quân doanh đều có điểm đặc biệt, chỗ đặc trưng. Không thể nào có một tòa mà công thủ toàn diện không chút kẽ hở được. Vì thế chúng ta chỉ cần tìm ra yếu huyệt, tập trung xuyên vào thì cũng có thể… có điều nếu để tòa này thành hình, muốn phá nó sẽ tốn rất nhiều công sức cùng sinh mạng của anh em.”

“Ý anh nói là chúng ta không thể nhanh chóng đánh bại tòa quân doanh này.” Khải Minh hiếu kỳ vội hỏi.

Tạ Thuần cười lắc đầu giải thích ngay:

“Cũng không phải, tòa quân doanh này chưa thành hình nên muốn dùng nó để cầm chân chúng ta là việc không thể nào. Theo tôi đoán có lẽ do chủ tướng của bọn nó muốn nhanh chóng đối phó với ta ở phía Đông nên tập trung nhiều tinh lực gấp rút hoàn thành hướng này trước nhất. So ra, ba mặt khác vẫn còn sơ hở chồng chất. Vì lẽ đó nên nếu đối đầu mặt Đông thôi thì không nói, nếu gặp nhiều hơn một mặt giáp công thì không tới ba canh giờ tòa quân doanh này sẽ đổ.”

Hắn kết luận:

“Chúng ta đã may mắn khi sớm ép chúng phải rút chạy khỏi nơi đây.”

Khải Minh thích thú nghe Tạ Thuần phân tích, trong đầu không chỉ mở mang tầm mắt, mà trong lòng cũng đang mở cờ rồi. Khải Minh đoán doanh trướng này rất có thể do Ban Siêu một tay bố trí. Mà việc Ban Siêu đóng doanh dựng trướng có hàm chứa những kiến thức kỳ lạ khiến kẻ khác kinh ngạc thì đã đành, dù sao người ta cũng là học trò yêu dấu của Nguyên Soái ba quân. Hắn ta vốn có kiến thức sâu rộng. Việc khiến người không ngờ tới là Tạ Thuần lại tỏ ra cực kỳ hiểu biết trong chuyện này.

“Anh Thuần hình như cũng có tâm đắc đối với phương pháp dựng trại lập doanh của quân Hán?” Khải Minh cười hỏi.

“Không dám nhận là tâm đắc đâu ạ.” Tạ Thuần rảo bước đi xuyên toa qua một tòa doanh trướng đã sụp đổ, né đi những chạc gỗ kề bên mà đáp lời:

“Hồi Lạc quân, đấy chả qua là những thứ da lông linh tinh mà tôi thường nghe lén A Ông cùng các cừ súy già thường bàn luận mỗi khi sắp đánh với giặc thôi. A Ông vẫn hay bảo rằng: nếu coi chút kinh nghiệm đánh trận ấy là hiểu biết thì quả thực là trơ trẽn lắm thay, mà tôi thì còn lâu mới đạt được như vậy.”

“Ha ha ha!!! Thuần, mày y như Tạ Hầu ấy, cứ vờ khiêm tốn mãi.” Đào Kỳ nghe thế cười vang. Rồi đón lấy ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của Khải Minh, chàng không chút khách khí vạch trần Tạ Thuần:

“Tạ hầu vốn giỏi đánh doanh, thủ trại, số doanh trướng của giặc bị ngài ấy nhổ lên há có phải chỉ vài mươi tòa đâu? Hơn mấy trăm rồi đấy chứ! Kinh nghiệm đúc kết từ hàng trăm tòa doanh trại lớn nhỏ ở khắp mọi địa hình, trải dài từ Tượng Lâm, Mê Linh tới tận Hợp Phố mà còn cho là hiểu biết trơ trẽn nông cạn thì lấy đâu ra người có hiểu biết đàng hoàng bây giờ?”

“Hàng mấy trăm tòa? Nhiều đến thế ư?”

Khải Minh cũng giật mình kinh ngạc khi nghe đến con số này. Mấy trăm tòa, tuy Đào Kỳ không hề đề cập đến số lần công doanh thành hay bại nhưng chỉ việc có thể đánh được đến con số này cũng đã phần nào cho thấy tài năng của ông.

“Đúng thế.” Đào Kỳ gật đầu xác nhận, xong sau đó mới nghiến răng gằn giọng:

“Cũng vì lẽ đó nên quân Hán mới tìm đủ trăm phương ngàn sách để loại bỏ ông ấy. Mất ông, Mã Viện tin tưởng các tòa quân doanh của y sẽ tự nhiên kiên cố hơn.”

Tạ Thuần nghe Đào Kỳ nói mà mím môi thật chặt, cúi đầu không nói. Người ta thường hay nói “cây cao lộng gió”, trường hợp của cha hắn chính là ví dụ rõ ràng nhất. Cũng vì lẽ đó nên về sau Tạ Thuần đều chủ trương tỏ ra cực kỳ kín tiếng.

“Thật là đáng hận.”

“Còn có vị Lạc hầu dũng mãnh như vậy?”

“Chết tiệt, tao nghe đâu ngài ấy vì muốn cứu bạn nên mới bị hại…”

Đám tướng sĩ Lĩnh Nam quân nghe thấy như thế cũng trầm trồ rộn lên. Nhiều người không giấu nổi sự thán phục đối với chiến quả phi phàm của Tạ Hầu. Xong, trong đó vẫn có không ít ánh mắt ngạc nhiên, bất ngờ như thể đây là lần đầu tiên họ được nghe nhắc tới nhân vật này vậy.

“Tài năng đạt đến độ khiến kẻ thù kinh sợ như vậy đã sớm vượt ngoài phạm vi Lĩnh Nam rồi… Thật quá đáng tiếc…”

Khải Minh nhìn thái độ của mọi người mà không khỏi cảm thấy thật sự quá tiếc hận. Hắn tiếc hận không chỉ vì quân Việt mất đi một vị tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm trận mạc, một cánh tay đắc lực để cho kế hoạch bắc tiến ngày sau mà còn bởi vì hắn không muốn những chiến công trác tuyệt và kiến thức này bị chìm vào dĩ vãng. Thử nghĩ mà xem, nếu như toàn bộ tri thức công doanh đoạt trại này được tổng kết lại, được truyền dạy đến từng vị tướng lĩnh thì sẽ đem lại tác dụng lớn đến chừng nào.

Càng nghĩ Khải Minh càng cảm thấy suy luận của mình càng thêm hợp lý, vì thế hắn không khỏi cảm thán:

“Về tới Ty Ảnh, chúng ta nhất định phải dựng những điện thờ thật lớn để khắc ghi tất cả các bậc anh hùng đã xã thân vì dân tộc. Mỗi năm cúng bái, đời đời ghi ơn.”

“…”

“A…” Tạ Thuần thoáng có chút kinh ngạc với lời nói của Khải Minh. Hắn cười trừ cho rằng đây là vì tên Lạc Quân đang muốn an ủi mình nên cũng không đáp lại ngay mà chỉ lắc đầu nhè nhẹ, tiếp tục tiến theo sau.

Cái lắc đầu ấy rất kín đáo, xong nó làm sao thoát khỏi đôi mắt tinh minh của Khải Minh, vì thế hắn hỏi ngay:

“Sao thế? Anh cảm thấy tôi nói có điểm không đúng ư?”

“Hồi Lạc quân, tôi không có ý đó.” Tạ Thuần vội giải thích: ” Chả qua tôi thấy hiện giờ mà nói những lời này phải chăng có chút quá xa xôi?”

“Quá xa xôi? Không đâu! Đấy là việc cần làm, phải làm. Thành quả của cha ông, chúng ta phải hãnh diện, phải gìn giữ chứ?” Khải Minh cười nói đùa thêm:

“Hay là anh cho rằng tôi sẽ quên?”

“Ha ha ha, Thuần, mày yên tâm.” u Mạn từ nãy đến giờ vẫn theo sát bên bọn họ cũng chen vào chọc:

“Lạc quân sẽ không thể quên được đâu.”

“Đúng vậy, thân là thầy của hắn, những gì hắn nói ta đều ghi nhớ rất rõ.” Đào Kỳ cũng gật gù đồng tình nhìn Khải Minh răn đe:

“Sau này nếu cậu mà làm thiếu bất kỳ điều gì, ta nhất định sẽ cho cậu no đòn… nhất là những điện thờ đó…”

“Không quên, nhất định sẽ không quên.” Khải Minh quả quyết ngay.

“Đúng, không quên. Thế ai bảo giải quyết xong viện binh giặc sẽ lập tức tới hỗ trợ chúng tôi nga, thế mà đến giờ vẫn la cà ở chốn này?” Bất ngờ một giọng nói trong trẻo vang lên, hút lấy sự chú ý của mọi người.

“Nội?… Tại sao cô lại ở đây?” Khải Minh nhận ra người này là ai thì không khỏi có chút lúng túng.

“Hừ!” Nội không chút khách khí: “Chị Quỳnh lo lắng có kẻ không nắm rõ thời cơ, lang thang dây dưa làm hỏng mất kế hoạch.”

“Nào có đâu đây? Nào có đâu đây! Chúng tôi vừa mới đánh xong đã chẳng dám dừng chân vội lao tới ngay đấy thôi. Phải không mọi người? Chả qua là…” Khải Minh vừa vội giải thích, vừa quay đầu tìm kiếm ủng hộ. Thế nhưng đến khi hắn nhìn lại thì mới phát hiện ra sau lưng hắn đã làm gì còn có ai? Đám tướng lĩnh và ngay cả Đào Kỳ đều đã tản ra tứ phía đi đốc thúc binh sĩ từ lâu.

“… Chả qua là tòa quân doanh này có bố trí thật độc đáo…” Câu nói trong miệng Khải Minh nhỏ dần theo niềm tin vào những khái niệm về đồng đội, về tình người dần tan biến. Những kẻ vừa nãy còn nô đùa bên ta, nay bỗng chốc đã hóa đi đâu? Khải Minh thật cảm nhận rất rõ ràng mắt mình sớm đã có chút ươn ướt, lòng đau xót vạn lần… tình đồng chí ơi…

“Tòa quân doanh này?…” Nội gật gù:

“Vậy thì tốt, dù sao sắp tới anh sẽ phải chạm trán với hắn.”

“Hắn? Hắn nào?” Khải Minh đớ người ra, không phải Ban Siêu đã dẫn theo đại quân rút về phía sau rồi ư? Sao hiện giờ nghe Nội nói cứ như hắn đang ở đây? Không lẽ là cạm bẫy?

“Tên Hán tướng họ Hách ấy?” Nội thấy phản ứng của Khải Minh thì nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ những gì mình nói có điểm không rõ à?

“Là hắn?” Khải Minh kinh ngạc.

“Là hắn chứ ai? Anh hỏi lạ thế?” Nội hỏi lại.

“Không, ý tôi là: tòa quân doanh này là do hắn bố trí sắp đặt, không phải do Ban Siêu bố trí?” Khải Minh thốt lên, giọng ngạc nhiên càng lúc càng đậm.

Đến lúc này Nội mới hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành. Nàng a lên một tiếng rõ kiêu, đợi Khải Minh ra lệnh cho toàn quân tiếp tục tiến lên xong mới chất vấn:

“Ai nói với anh doanh trại này do Ban Siêu dựng lên?” Đoạn, không đợi hắn trả lời nàng đã đáp:

“Mà cũng phải, mấy ai ngờ rằng một tên chủ quân lại dám giao toàn bộ trách nhiệm lập trại cho kẻ khác.”

“Cô xác thực là doanh trướng này do tên Hách tướng quân kia bố trí?” Lúc này Tạ Thuần cũng chạy đến hỏi, vừa hỏi xong hắn lại cảm thấy có chút lúng túng. Hắn không cố ý nghe lén, chả qua vừa rồi hắn tản đi không xa nên nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.

“Tất nhiên.” Nội khẳng định:

“Tòa quân doanh này độc đáo vô cùng, tôi cùng chị Quỳnh đã nghiên cứu rất kỹ phòng trường hợp phải công phá nó. Vì thế hình dáng của kẻ lập doanh cũng đã sớm bị chúng tôi nắm rõ.”

Đúng, Nội và nàng Quỳnh là hai người dẫn quân mai phục Ban Siêu và cánh quân phía sau của Khúc Gia, các nàng tất nhiên là người nắm rõ tình hình nhất.

“Chỉ là chúng tôi không ngờ vì sao hắn lại ở lại đoạn hậu thôi.”

Khải Minh vừa bước đi lấy tay xoa cằm, đây cũng là điểm khiến hắn khó hiểu. Ban Siêu đã giao nhiệm vụ lập doanh cho tên tướng họ Hách kia chứng tỏ ngoài việc thưởng thức tài năng của tên này, hắn còn rất tin tưởng y nữa. Một kẻ được giao trọng trách như thế vì sao lại bị ruồng bỏ được?

Mà… chắc gì kẻ đoạn hậu là kẻ bị bỏ rơi đâu?

Không phải cách đây không lâu chỉnh bản thân Khải Minh cũng đã phải nhận trách nhiệm đoạn hậu đấy ư? Hơn nữa lúc ấy đối thủ của hắn còn là Mã Viện, một kẻ cực kỳ lão làng.

“Các nàng đã cử thám báo vòng ra sau tìm hiểu rõ hành tung của Ban Siêu chưa? Quân Hán có dừng lại tạm thời hay không? Có phải chúng đang kế hoạch gì?”

“Có chứ.”

Nội nói:

“Chị Quỳnh cũng lo lắng bọn nó giở trò, vì thế không chỉ xua trinh thám theo sau hơn trăm dặm mà còn tản ra ba mươi dặm xung quanh quân doanh để dò xét. Thế nhưng tuyệt đối không hề thấy bất kỳ bóng dáng địch.”

“Chúng rút đi thật!” Đào Kỳ cũng như mọi người lúc này cũng đã tề tụ lại. Nghe nàng nói xong, Tam Lang lại hỏi:

“Thế hiện giờ quân ta đã từng thử công trại chưa?”

Nội lắc đầu, đôi chân xinh xắn linh hoạt nhảy né qua một khối đá chắn đường, nàng nói:

“Chưa, bởi chị Quỳnh cũng dè chừng khả năng quân Hán liều mạng hoặc có dự tính bất ngờ nên chỉ cho quân vây kín trại thôi.”

Đối với sắp xếp của nàng Quỳnh, Khải Minh vẫn rất đồng tình. Như vậy so với những gì tên lính liên lạc đã báo lại cũng không sai biệt lắm, xem ra, Ban Siêu quả thực đã chọn rời khỏi trận đánh này rồi. Điểm mấu chốt còn lại chỉ nằm ở việc định đoạt số phận cánh quân đoạn hậu mà thôi.

Điểm này các tướng lĩnh tộc Việt ở đây cũng đều hiểu, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía ba người Đào Kỳ, Khải Minh cùng Nội, đợi họ định đoạt. Đào Kỳ một tay dắt con Thông Linh, một tay khẽ vung một phát đã đánh rắc hất tung mấy chạc cây chắn ngang mặt, chàng cất tiếng trước tiên:

“Theo lý mà nói nếu chủ quân của giặc đã rút đi sạch sẽ thì toán quân ở lại chính là quà tế thần, không bắt thì có tội, còn bắt thì phải mất không ít thời gian. Hmmm. Khải Minh, cậu tính bắt hay không bắt?”

“Cái này…” Khải Minh dường như đã sớm có suy nghĩ nên cũng đáp lại rất nhanh:

“Hiện giờ chúng ta đang phải chạy đua với thời gian, lại phải cố gắng giữ tổn thất thật thấp. Đúng ra em định cho toàn quân mặc kệ chúng để tiếp tục tiến lên theo kế hoạch. Xong… kẻ đoạn hậu này không tầm thường, em có chút ý định…”

“Có chút ý định?” Nội nhíu mày:

“Anh đừng nói với tôi anh định tiêu diệt kẻ này?”

Khải Minh im lặng dùng hành động lắc đầu để trả lời câu hỏi. Phía xa, một tòa quân doanh đang bị vây kín dần xuất hiện.

“Đi gặp chị Quỳnh đã, rồi có gì hãy nói.” Khải Minh kết luận.

Nếu xét về tài cầm quân thì Quỳnh Nương công chúa tuyệt đối không hề thua kém các vị nữ tướng khác dưới trướng Vua Bà, riêng xét về mặt quản lý nàng càng nổi bật hơn hẳn. Đấy chính là điểm mà bất kỳ ai trong Lĩnh Nam quân đều nhất trí. Từ ngày có nàng gia nhập, hàng ngũ của Lĩnh Nam quân được nàng chải chuốt qua, vừa gọn gàng vừa cô đọng thêm không chỉ vài lần.

Vốn ban đầu hệ thống quân chức của Khải Minh đề ra do khác biệt quá xa với những người khác, lại không dễ nắm bắt nên chỉ có thể miễn cưỡng vận hành. Nay nó đã hoạt động vô cùng trơn tru. Hơn nữa việc mở rộng quân vốn khá phiền toái nay cũng đã được giải quyết triệt để. Đó cũng là lý do vì sao Khải Minh an tâm để Sáng dẫn một phần Lĩnh Nam quân tách ra theo chân hai Vua về phương Nam trước mình.

“Lạc quân, nếu như ngài muốn bắt sống Hán tướng thì có thể nhưng nếu muốn chiêu hàng hắn, tôi e là khó lòng.”

Quỳnh cười khổ, vừa nói vừa đầu lắc quầy quậy khi đang cùng với đám người Khải Minh đứng quan sát Hán doanh. Sau đó không đợi cho Khải Minh kịp nêu ra ý kiến, nàng đã chỉ về phía doanh trung giải thích:

“Tôi không rõ thực hư thế nào, chuyện gì đã diễn ra nhưng mới vừa nãy đây quân Hán đã chít khăn tang lên trán, xem điệu bộ quyết tử rồi. Người như thế sẽ không chịu hàng dễ dàng đâu.”

“Thì ra là thế!” Khải Minh thốt lên, ánh mắt chau lại không muốn từ bỏ mà nói tiếp:

“Tất cả quân lính đều chắt khăn tang ư? Chúng để tang cho ai? Từ bao giờ?”

Quỳnh đáp:

“Đúng vậy, toàn bộ quân lính đều để khăn tang. Còn cho ai và bao giờ thì không rõ lắm.”

Đúng lúc này Nội chỉ tay về cổng doanh cắt ngang vào hỏi:

“Ý, chị Quỳnh! Hai cái thủ cấp bị treo ở cổng doanh đâu rồi?”

“Bọn chúng đã lấy xuống… Ừ, không lẽ là có liên quan…” Quỳnh vừa đáp xong thì u Mạn cũng a lên một tiếng, nhanh chóng thêm vào:

“Lạc quân, lúc nãy quân sói tản ra tìm kiếm thì có phát hiện ra hai bộ thi thể không đầu bị moi hết ruột gan ra, không chừng là của hai cái đầu ấy đấy.”

“Vậy ư?” Khải Minh vừa nghe nói hai mắt liền sáng lên vội vàng phân phó: “Mạn, anh mau cho người đem xác đến đây.”

Vừa lúc đó có một tên mật thám vội vàng chạy tới trao cho Nội một tờ giấy nhỏ. Nàng chỉ lướt sơ qua đó liền tỏ ra vô cùng bất ngờ, không hề chần chờ chuyền nó qua cho Khải Minh.

Đào Kỳ nhìn thấy Khải Minh vừa đọc tin trên giấy vừa tươi cười rạng rỡ thì hiếu kỳ hỏi:

“Cậu nghĩ ra cái gì ư?”

Khải Minh không thể giấu nổi hài lòng nói:

“Có cơ hội, xong em cần thử mới xác định được.”

“Thử gì cơ?” Quỳnh lên tiếng.

“Đào góc tường…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN