Lĩnh Nam Ký - Chương 20: Trận Khí Thôn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Lĩnh Nam Ký


Chương 20: Trận Khí Thôn (2)


Lưu An thấy đi ra là một tên tướng lĩnh còn chưa tới hai mươi thì hừ mạnh không vui. Đoạn hắn liếc về phía sau lưng, nơi đó còn có một tên thư lại tuổi còn nhỏ hơn tướng giặc đang đứng, hắn khinh bỉ nhêch miệng rồi cười to quát “Chiến trường há có phải nơi lũ trẻ miệng còn hơi sữa như các ngươi tới giương oai? Hãy xem đại đao trong tay ta!” Rồi bất ngờ hắn đạp mạnh chân, dồn khí bắn người về phía Hoẵng, trên tay đại đao cấp tốc xoay vòng tạo thành một đường trăng khuyết cực kỳ hiểm hóc chém về phía eo của địch nhân.

Lưu An đến rất bất ngờ, xong tên Hoẵng cũng không hề nao núng, đột ngột điểm chân lách người lùi nửa bước, hắn vừa vặn né qua đường đao của Lưu An, rồi chân sau mạnh mẽ đạp đất tạo lực vượt lên đi sau tới trước mà tung một cước vào ngực Lưu An, tên Hán tướng cũng lách người né được. Chưa đợi Hoẵng tiếp đât, Lưu An đã dùng chân đá mạnh lưng đao, tạo lực quay đao chém về hắn lưng. Hoẵng nghe tiếng gió sau lưng đến gần, hắn nhẹ nhàng điểm mũi chân phát lực rồi nhảy ngược về sau, vừa vặn uốn cong thân né đường hồi đao, chân còn lại không quên đáp trả bằng một cú lên gối trúng ngay vai tên Hán tướng. Lưu An bị mất thăng bằng đành lui về sau mấy bước, hắn quơ quơ vai bị đau, nhìn chòng chọc tên Hoẵng đang đứng đó cười cười, rồi hét vang lao lên tái chiến.

Lần này Lưu An đã thu hồi lại lúc đầu khinh thị, hắn toàn lực xuất sử ra Lưu gia đao pháp, tiếng đao như cuồng phong loạn vũ, như bão táp mưa sa ào ào cuốn lấy tên Hoẵng hòng nhấn chìm hắn vào trong cơn giông. Mà Hoẵng lại thật sự có được thân pháp quỷ dị y như tên của hắn, bộ pháp linh hoạt tựa một chú nai con đang đùa giỡn giữa khu rừng đầy mưa gió, vẫn có thể dư lực đáp trả tên Lưu An bằng những ngón đòn cực kỳ hiểm hóc. So với Lưu An đa số dùng đao chém chân đá hết sức quy củ, thì tên Hoẵng lại sử dụng toàn bộ cơ thể mình như một thanh vũ khí sắc bén. Tay, chân, đầu gối, đầu, ngay cả vai và gót chân cũng có thể thành hắn vũ khí.

Công bằng mà nói, cả Lưu An lẫn Hoẵng đều ở mức kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hoàn toàn vượt trên ai, vì thế mà trận chiến đã qua hơn năm mươi hiệp vẫn chỉ là ở thế cân bằng. Tuy nhiên Hoãng láu cá hơn rất nhiều, những chiêu thức đại khai đại hợp của Lưu An thường không thể nhanh bằng khả năng né tránh của Hoẵng, mà hắn lại sử dụng rìu ngắn, tốc độ ra đòn mau hơn mà tốn ít khí lực hơn, nên qua thêm mười chiêu, Lưu An đã thấy thấm mệt, còn Hoẵng chỉ hơi thở gấp mà thôi.

“Vì sao đại đao của tên Lưu An đã rất nhanh vẫn không thể đánh trúng Hoẵng?” Đôi mắt vẫn còn đang dán chặt lấy hai thân ảnh vờn nhau ngoài kia, Minh hỏi tên Sáng bên cạnh, Sáng hơi suy nghĩ rồi đáp “Là vì Hoẵng không cần nhìn thấy chiêu thức mới né.”

Thấy Minh còn không hiểu, Sáng tiếp lời. “Mỗi chiêu, mỗi thức thật ra đều được sử dụng từ trước khi vũ khí vung ra. Cách hô hấp, cách vặn eo, xoay người, nghiêng vai và cả bộ pháp đều có thể báo trước cho Hoẵng biết tên Lưu An định làm gì tiếp theo. Thậm chí nếu hắn có biến chiêu thì vẫn nằm trong (Phát hiện vật phẩm) dự tính của Hoẵng.”

“Như vậy ai cũng có thể làm được?” Vẫn không quay người dời mắt, Minh bật hỏi. Nàng Quốc nghe thấy lắc đầu cười đáp.

“Làm gì được dễ dàng như thế? Muốn có khả năng né tránh như Hoẵng thì phải có thời gian nhiều năm dài huấn luyện gian khổ, hoặc phải là người có thiên phú dị bẩm mới được!” Tên Sáng nghe vậy gật gù đồng ý nói “Người thường luyện cả đời không biết được không, người có thiên phú luyện mấy năm, chỉ có kỳ tài võ học, hoặc người có số mệnh to lớn có thể đốn ngộ trong giây lát.” Chưa nói hết câu đó, Sáng đã bị một luồng khí tức kỳ lạ từ bên cạnh ảnh hưởng, hắn ngạc nhiên xoay người, rồi há hốc mồm nhìn thấy Minh đã đứng ngây ra không biết từ khi nào. Thục nương cùng nàng Quốc thì đã chú ý tới Minh từ lâu, Trinh Thục công chúa nhìn hắn một lúc rồi xoay người tiếp tục nhìn chiến trường giữa Hoẵng và Lưu An, thầm ra hiệu cho nàng Quốc bà Sáng lưu tâm bảo vệ Minh.

Trong đầu Minh lúc này thì không ngây ngốc như cơ thể hắn, trong đầu hắn tựa như một rạp chiếu phim đa năng, luân phiên luân phiên hàng loạt bài quyền, bài võ hắn học từ kiếp trước thi nhau xuất hiện. Nào thì sách xung thiên dũng mãnh, độc lư thương biến hóa, bát quái côn linh động… muôn hình muôn dạng, chúng dần giao thoa, dung nhập vào với nhau tạo thành hai hình ảnh đang chiến đấu hăng say, chiêu thức từ chậm thành nhanh, từ đơn giản đến biến hóa khôn lường, từ diễn luyện đẹp mắt không hề đụng chạm vào nhau đến chiêu chiêu đoạt mạng, đường côn mũi thương toàn chỉ nhắm vào hốc mắt, yết hầu, mặt, tim các vị trí yếu hại. Minh không hề hiểu vì sao chúng xuất hiện trong đầu mình, nhưng hắn biết hắn đang có được cơ duyên to lớn, hắn cảm nhận mình đã hóa thành một trong hai người, luân phiên ra chiêu, né tránh, di chuyển liên tục không mệt mỏi. Nếu Thục Nương hay Sáng có thể nhìn thấy những gì trong đầu hắn bây giờ, bọn họ sẽ kinh hỉ ra sao khi thấy hai hình ảnh kia thể hiện chính là căn bản nhất của võ công nhanh chuẩn hiểm, và trình độ của cả hai cái bóng đều đã vượt qua siêu nhất lưu võ tướng quá xa.

Bên trận hình Hán quân bây giờ đã có chút im ắng, ngoại trừ hai tên tướng lĩnh còn giữ được bình tĩnh thì bọn lính đã bồn chồn lo lắng cho Lưu An. Tên thư lại tiến lại gần Đặng Hồng mà nói nhỏ “Duyên Bình, Lưu giáo úy hắn…” Đặng Hồng phất tay ra hiệu không sao, còn Mã Phòng quay sang cười nói. “Không sao, Diệu Bình hắn vẫn còn mấy chiêu chưa sử ra đâu.”

Quả nhiên, trên chiến trường Lưu An thấy mình bị một tên nhóc kiềm giữ thì bực tức, hắn thét lên “Tên nhóc con, sao vừa mãi tránh né, vừa đánh đấm hạ lưu như thế? Không ra chương pháp gì!”. Thấy Hoẵng bĩu môi với mình, hắn nhếch miệng cười gằn. “Ngươi ra chiêu hạ lưu vô sỉ, bản tướng sẽ không đấu với ngươi nữa!” Đoạn hắn quét đao tách cả hai ra, quay người bươc đi, đao kéo theo trên mặt đất xoèn xoẹt. Hoẵng thấy hắn không hề phòng bị quay lưng về phía mình mà đi như thế thì giận lắm, hắn vọt lên giơ hai cây rìu nhắm thẳng lưng Lưu An mà tới. Ngay lúc này, Lưu An bỗng chốc quay người, lưỡi đao quẹt trên mặt đất thành một chuỗi đá lửa, chuẩn xác đánh bay hai cây rìu ngắn của Hoẵng. Hắn đảo người hồi đao làm cả hai bên trầm trồ không ít? Hán binh binh sĩ còn hét lên ầm ỉ “Hay hay” liên tục, tên Mã Phòng miệnh nhếch môi cười quả nhiên như thế, hắn phất tay ra hiệu quân sĩ la to hơn để cổ vũ Lưu An. Tên Lưu An nghe sau lưng hò reo thì ha hả cười vung chân đạp Hoẵng bay một đoạn, sau đó lao người lên vung đao nhằm vào cổ đối thủ.

Mắt thấy Hoẵng sắp sửa đầu một nơi, thân một nẻo, bỗng dưng từ một bóng đen lao người bay ra như tia chớp từ phía trận hình của Lĩnh Nam quân. Chỉ thấy Minh không biết lúc nào tốc độ đã tăng tới gần như cực hạn, mũi thương chĩa thẳng đầu lâu Lưu An mà tới. Lưu An thấy thế khó chịu, hiển nhiên Minh sẽ không tới cứu Hoẵng kịp, nhưng nếu hắn giết Hoẵng thì thương của Khải Minh cũng sẽ lưu lại một cái lỗ to trên thân thể hắn. Nhìn kỹ kẻ đến chỉ là một tên nhóc mười ba mười bốn tuổi, hắn vui vẻ hừ hừ, vung đao đón tiếp, hắn dự định giết luôn Minh rồi quay lại giết Hoẵng cho tiện.

Trong trận, nàng Quốc hốt hoảng định lao ra cứu Minh về thì bị Thục nương cùng tên Sáng giữ lại, Bát Nạn tướng quân nhìn Minh mà nói. “Hắn nếu không phải võ học kỳ tài thì cũng là người có được cái số mệnh kia. Hắn vừa đốn ngộ, đã có tích lũy, để hắn lên thử một tý kinh nghiệm thực chiến cũng tốt. Yên tâm, nếu hắn không chống đỡ được ta sẽ ra cứu.” Nàng chưa dứt lời thì đôi mắt đã mở lớn, hết sức chấn kinh nhìn vào chiến trường.

Minh lao lên như chớp, nhưng Lưu An cũng không phải là hạng xoàng xĩnh, hắn lấy lực vung đao vào cổ Hoẵng để biến thành đường quyét xéo vào ngực Minh, động tác chuẩn xác nhanh chóng không hề có một tia chần chờ. Thế nhưng Minh không hề giảm tốc, đầu thương khẽ rung rung, mũi thương dán vào sát lưỡi đao của tên Hán tướng, rỗi bỗng mũi thương gẫy mạnh, lực đạo tinh xảo làm đường quyét đao của Lưu An bị chệch sang một bên, còn Minh cũng bị lực phản chấn ép xoay người sang bên kia. Giữa lúc xoay người Minh lại chủ động nhón ngón chân dẫn dắt hướng xoay, tay múa thương hóa thành côn, đuôi thương quét thẳng vào má tên Lưu An lúc này vẫn chưa kịp phản ứng gây nên một tiếng bốp vang vọng, rồi chưa kịp để hắn tỉnh hồn, mũi thương theo chiều xoay đã quay lại lần hai, lực quán tính bị Minh tận dụng sử mũi thương như kiếm, một chiêu sách xung thiên quẹt từ dưới lên hất văng hắn mũ giáp, để lại một đường cắt ngọt lịm giữa ngực tên Hán tướng. May mắn Lưu An thân kinh bách chiến mới kịp nhảy lùi ra sau, từ đó thoát được chiêu thức lạ lùng này. Bần thần một tay ôm lấy ngực, nơi có một vết máu nhỏ đang rỉ ra, Lưu An phun ra một ngụm máu bầm từ trong miệng, đầu tóc hắn rối tinh rối mù toán loạn sau lưng. Hắn vẫn không thể tin được hắn vừa tiếp chiêu đã bại bởi một tên nhóc con.

Nhìn về phía hai bên quân trận đang im bặt vì bất ngờ, hắn thấy mình như bị nhiều ánh mắt xem thường đang chăm chú nhìn lấy, giận dữ không thôi Lưu An hét lên, vừa định lao lên tái chiến thì một thân cán thương bằng sắt luyện đã chắn ngang mặt hắn. Đặng Hồng không biết từ lúc nào đã vượt lên che trước Lưu An, mắt đầy tò mò nhìn thương trong tay Minh, đối lưng với Lưu An mà hỏi bằng giọng không để cho người cãi lại. “Diệu Bình, ngươi đã bị thương, không tiện lại đi tranh đoạt, hay hãy tạm rút về sau mà nghỉ ngơi một chút đi?” Đoạn thấy Lưu An hằn học phun ra một ngụm nước bọt, mắt đầy căm thù nhìn Minh mà lui về quân trận, Đặng Hồng mới ngước lên đánh giá tên địch tướng. Sau lưng Minh, tên Hoãng cũng ủ rủ cúi đầu lủi thủi về quân trận, bị Thục nương phê bình vài câu mà ủy khuất rút hẳn đầu vào vai.

Đặng Hồng nhìn tên nhóc trước mặt vài lần vẫn không thấy hắn có gì đặc biệt, đành thu thương chắp tay nói. “Tiểu tướng quân thương pháp tinh xảo, Hồng bái phục không thôi. Nay ta thấy tiểu tướng đồng bạn đã bị thương, Diệu Bình cũng có thương trong người mà không thể phát huy toàn bộ bản lĩnh, nên tính là hòa. Tiếp đến để cho bản tướng, Hán binh giáo úy Đặng Hồng tiếp tướng quân thế nào?” Nghe hắn nói, tên Lưu An nghiến răng keng kéc, còn Thục Nương khẽ cười mỉa, bọn họ đều bỏ qua hắn mà nhìn về Khải Minh. Riêng Khải Minh thì chau mày suy nghĩ, hắn biết vừa rồi mình thắng Lưu An một chiêu chỉ vì hắn bất ngờ, theo lý hắn không nên tiếp chiến Đặng Hồng, thế nhưng hắn thật sự muốn biết bản thân mình hôm nay đã tiến được đến bao xa, ngoài ra Minh còn nhận thấy có một cỗ khí huyết cương trương, tuổi trẻ nông nỗi trong lòng hắn đang thúc giục mình lao lên. Hít sâu một hơi, hắn cũng thu thương chắp tay đáp. “Lĩnh Nam quân quân sư, Đặng Khải Minh, nguyện lĩnh giáo Đặng giáo úy bản lĩnh!” Trong lòng quyết định, không dám lao lên, sao có thể thành tài, đây là hắn cơ duyên, hắn phải nắm chặt, thật chặt.

Đặng Hồng nghe vậy bật thốt lên “Quân sư? Đặng Khải Minh? Hóa ra quân sư cũng tính Đặng? Ha hả, tốt! Tốt! Đặng quân sư, xem chiêu!” Dứt lời, thiết thương run lên phát ra liên tiếp thương hoa bay đến Khải Minh. Người sau thấy vậy lách người sử thương như côn quyết bay thương hoa, rồi mượn lực phản chấn truyền tay bắn ra mũi thương về phía Hán tướng.

“Tới hảo!” Đặng Hồng không hề nao núng thu thương lách người né, thuận tay đẩy ra đường biến chiêu từ đâm thành gẫy của Minh, sau đó lập tức chân lập tấn, dậm mạnh đuôi thương khiến nó phách từ trên áp xuống, đầu thương phát ra tiếng gió vù vù hết sức dũng mãnh. Minh nhắm không thể dùng lực đỡ lấy, bèn buông một tay, lách người sang bên né, tay kia lập tức tạo thành hình mõ chim đánh mạnh vào vai Đặng Hồng, lại bị hắn thu quyền chắn lại. Cả hai giao chiêu liên tiếp, thương ảnh tung bay, thân thể hoán nhảy liên tục. Khải Minh thì cảm thấy Đặng Hồng chiêu chiêu âm hiểm, lực lượng vô cùng kết hợp với thanh thiết thương rắn chắc thật rất khó chống đỡ. Còn tên Hán tướng lại thấy Khải Minh lực đạo tuy chưa đủ nhưng chiêu thức lại kỳ ảo không ngừng, bộ pháp tuy tán loạn lại theo những quy tắc nhất định, thương pháp linh hoạt làm hắn liên tưởng mình nhiều lúc đang chiến đấu cùng một con linh hầu, lại là một con gà rừng, rồi rắn, trâu, hạc… muôn hình muôn vẻ, rất khó phòng bị. Có lúc hắn đâm thương lui Khải Minh, thì người kia thuận lực đâm bay ngược ra, quay lưng về phía hắn xuất thương đâm ngược khiến hắn không công lui về, rồi có lúc Khải Minh xuất thương như roi, quạt đánh liên tục, thương xoay vòng vòng liên tiếp áp chế, rồi bất ngờ đâm thương, thả tay để thương bay ra đến tận đuôi mới nắm, làm nếu tên Hán tướng không kịp nhảy ra sau thì đã bị khoảng cách giả của Minh đánh lừa mà bị thương. Tuy nhiên, qua hơn mười chiêu, Đặng Hồng khóe miệng đã mang ý cười.

Khải Minh lúc này thầm than không thôi, hai tay của hắn đã chua rần đến gần như mất cả cảm giác, mồ hôi như mưa cùng với đôi chân nặng chịch khiến hắn khó có thể dễ dàng ứng phó thương thế như vũ bảo của Đặng Hồng. Nơi vai hắn cũng đã có một vết thương quyét qua, trầy cả da thịt, rướm cả máu ướt hết một bên tay áo. Chỉ qua hơn năm chiêu nữa thôi mà Minh đã có cảm giác toàn thân vô lực, thở gấp không thôi, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác cùng trực giác vừa mới

Bên này trong trận, Thục Nương cũng thầm hô không tốt. Khải Minh tuy thương pháp có biến hóa kinh người, thân pháp nhanh nhạy đã thoát ly phạm trù chiêu thức căn bản, biến thành trực giác riêng, tuy nhiên khí lực lại không đủ, kinh nghiệm cũng chưa sâu nên dần dần đã bị tên Hán tướng áp chế. Nhắm thấy cũng đã đến lúc, nàng quay sang tên Sáng ra hiệu, tên kia gật đầu rút kiếm hô to.

“Hán tướng đã thất thế! Toàn quân xông lên! Giếtttt!” Đoạn dẫn đầu lao lên trước. Lĩnh Nam quân đã có thời gian ngắn quen thuộc nhau cũng lập tức lao lên theo, thế như lũ sông Hồng lao vào bên Hán binh đang bất ngờ bần thần. Mã Phòng thấy thế vội hô “Mau, kết trận nghênh chiến!” Đạo hắn dẫn bản bộ binh mã lao lên cản lại Việt binh. Tên thư lại thì hét lên không tốt, dẫn mấy mươi tên thân binh lao về phía Đặng Hồng. Chỉ thấy không biết từ bao giờ, Thục Trinh công chúa đã áp sát tên Hán binh Giáo úy, song nguyệt đao múa thành bánh xe dễ dàng đánh bay hắn thiết thương, thuận tiện vạch hai đường cắt sâu hoắm nơi vai. May mắn đám thân binh của hắn thấy thế anh dũng bán mạng lao lên cứu lấy, nếu không Đặng Hồng tất bị nguy hiểm tính mạng.

Tên Hán tướng lui về trong trận thì chau mày nhìn Hán quân vì bị đánh bất ngờ mà tử thương tăng nhanh, lại không đủ chiến tướng cầm giữ đội hình, vì thế hắn quay đầu hô to

“Rút quân!” Mã Phòng thấy thế cũng chỉ đành một tay giữ chặt tên Lưu An đang muốn lao lên, tay kia đề thương ra lệnh “Minh kim, thu binh!”. Hán binh nghe minh kim thu binh thì co rút lại, nâng thuẫn đưa thương chỉnh tề lui về sau, Thục nương thấy thế biết không thể khuếch đại chiến quả nên cũng ra lệnh thổi kèn lui lại. Trận đầu hai bên ở Khí thôn, cũng là lần đối mặt đầu tiên của hai bên trẻ tuổi tướng lãnh cứ như thế hạ màn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN