Lĩnh Nam Truyền Thuyết - Quyển 1.Long Tiên Chi Thiên-Chương 1.Gặp Gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Lĩnh Nam Truyền Thuyết


Quyển 1.Long Tiên Chi Thiên-Chương 1.Gặp Gỡ


Đất Lĩnh Nam đông có hải vực vô tận,tây giáp hoang mạc rộng lớn,phía bắc là băng sơn trùng trùng,phương nam có sông nước hùng vĩ.Trung Châu,trung tâm của cả vùng đất nằm trên 1 đồng bằng rộng lớn,chạy dọc theo Hồng Giang. ..từ ngàn năm,có biết bao chuyện kì bí tại đây được ghi chép mà những phần còn sót lại trở thành truyền thuyết…

Phía nam xa xôi,nước Xích Quỷ,sâu bên trong những khu rừng đại ngàn,một thảo nguyên xanh mượt trải dài theo khu rừng già,…Phía mé rừng còn nghe đâu đây tiếng ca hát êm tai của thiếu nữ.Âu Cơ vừa đi vừa đi hát giữa núi rừng hoang vu,nàng xinh đẹp,tựa như thiên tiên giáng trần,làn da sáng bóng như ngọc,không vì cuộc sống vất vả mà mất đi vẻ thuần khiết.Cái lưng của ông nàng dạo này lại đau nhức,nàng muốn vào rừng tìm một cây ngải cứu thảo về nấu lên cho ông uống,mà cả nửa ngày vẫn không thấy cây nào.Xem ra ngải cứu thảo ở rừng này đã bị đám bạch linh thố ăn hết mất rồi.

Roẹt..

Nàng định quay sang khu rừng phía nam để tìm thử thì nghe tiếng sét bay qua ngay trên đầu nàng khiến nàng giật mình.”Trời đang trong xanh tại sao lại có sét?”Nàng tự hỏi nhưng rồi cũng cẩn thận chạy về phía tia sét đánh xuống,thảo nguyên ngoài bìa rừng.Mặc dù chỉ là một thiếu nữ nhưng từ nhỏ nàng đã tu luyện,từng gặp không ít điều kỳ quái cộng với lòng tò mò nàng vẫn muốn đến xem ở đó rốt cục là chuyện gì.

Tia sét giáng xuống đã một lúc vậy mà vẫn để lại dấu vết xé trời,một đường sáng dài nối từ bầu trời xuống thảm cỏ,khiến cho nàng nhanh chóng tìm đến nơi.Bước ra khỏi bìa rừng nàng nhìn chăm chăm vào nơi tia sét đáp xuống,khiến nàng không khỏi kinh hãi:1 vết đen dài như hình một con rắn lớn in trên thảm cỏ,xung quang cây cỏ đều cháy đen vẫn còn đang bốc khói,mà chính giữa vệt đen đó 1 người con trai đang nằm co cụm lại,hôn mê bất tỉnh…

-Mau mang nước ra đây… di,long tộc à…bị thương khá nặng đấy…

Trong cơn mê mang,Sùng Lãm nghe loáng thoáng những câu này,dường như xuất phát từ một ông lão,hắn đã mấy lần tỉnh giấc nhưng vết thương qua nặng khiến hắn lại ngất đi.

Lúc hắn tỉnh lại đã là buổi sáng của ba ngày sau.Hắn từ từ mở mắt,nhưng rất nhanh đã bật dậy,tay phải hắn vẫn đang nắm chặt một chiếc rìu.Chiếc rìu cực kỳ đơn sơ này,vẻ ngoài không khác gì một chiếc rìu chặt củi bình thường nhưng chỉ khi thấy nó hắn mới bình tĩnh trở lại.Hắn đang nằm trên 1 chiếc giường đá,xung quanh chỉ là những vật dụng cực kỳ đơn sơ.Hắn cũng không còn lo về kẻ đó nữa,nơi đây ngập tràn linh khí,thứ mà yêu tộc ghét nhất hơn nữa người ở đây đã cứu hắn,nếu là yêu tộc thì hắn đã sớm mất mạng rồi.

“Tỉnh rồi à…” lúc này rốt cuộc cũng có người trở lại.Sùng Lãm nhanh chóng nhận ra chính là giọng nói của ông lão lúc hôn mê hắn nghe được,sau lưng ông lão,Âu cơ thập thò bám vào lưng lão,ngượng ngùng nhìn hắn .Hắn muốn gượng dậy cảm tạ ơn cứu mạng nhưng ông lão ngăn lại,”cứ bình tĩnh,không cần cầu kỳ làm gì,đây là làng của tộc chúng ta,có đại trận bảo vệ,nếu cậu có thể đi qua hẳn không có ý xấu,”Nghe vậy Sùng Lãm mới giật mình,lúc hắn cửu tử nhất sinh chạy tới được đây đã nhận ra điều khác lạ nhưng quá nguy cấp đành liều mạng xông vào…”ngày đó chính cháu gái lão đã cứu cậu…”

Cách đó trăm dặm,một vùng rừng núi sụp đổ ,đất đá hàng mấy chục mẫu xung quanh đều vỡ nát,cây cối đổ rụng,mặt đất cháy xém.Mới mấy ngày trước thôi,nơi đây đã diễn ra một trận chiến kinh thế.Cả hai đều có pháp lực ngập trời,tay nắm thiên bảo,chân đạp thần vũ…đánh đến khi thiên địa biến sắc vẫn bất phân thắng bại.Giữa bãi chiến trường hoang phế,một thiếu niên ăn mặc sạch sẽ,mắt sáng,da trắng,khuôn mặt thanh tú,chỉ lạ sau lưng hắn là chín chiếc đuôi cáo trắng ve vẩy một cách quỷ dị.Hắn nhắm mắt ngồi xếp bằng,mặc kệ cảnh tượng u ám xung quanh.Hắn ngồi đây đã mấy ngày,kể từ lúc Sùng Lãm rời đi,hắn cũng không hề đuổi theo mà chỉ nhìn theo ánh sét bay mất,một lần nữa lầm bầm trong miệng”Hừ.. Hoá long lôi biến…lại để cho ngươi thoát được…”

Ngàn vạn năm trước,thủa hồng hoang trời đất chỉ vừa hình thành,mặt đất bị bao phủ bởi những ngọn lửa cuồng nộ,thiêu đốt vạn vật,Tinh nguyên luyện địa chi hoả.Cho đến khi những sinh vật đầu tiên xuất hiện không e sợ ngọn lửa này.Chúng đều là những cá thể cường đại,mỗi cái nhấc tay chính là thiên địa dị tượng,trời đất rung chuyển.Huệ duệ của chúng tạo thành nhiều thị tộc khác nhau nhưng họ lại không được mạnh mẽ như tổ tiên,sức nóng từ ngọn lửa buộc bọn họ phải di rời khỏi mặt đất.Bằng sức lực cuối cùng,thuỷ tổ của những sinh thể này tạo lên một vùng đất ngay giữ ba mươi ba tầng trời,thiên cung.Tìm được nơi ở mới,bọn họ bắt đầu phát triển,làm chủ được sức mạnh của mình.Nhưng không bao lâu sau giữa những thị tộc này bắt đầu nổ ra xung đột,dẫn tới chiến tranh liên miên.Hậu quả của cuộc chiến dẫn tới việc trụ chống trời sụp đổ, thiên cung rơi vỡ,kéo theo những thị tộc không còn điểm tựa bị kéo xuống mặt đất.Cùng với đó,nước sông thiên hà tràn xuống bao phủ mặt đất trong bảy ngày bảy đêm.Không cam lòng bị diệt tộc,tộc trưởng Oa tộc hi sinh thân mình vá lại bầu trời.Nước sông thiên hà ngưng chảy xuống,Tinh nguyên luyện địa chi hoả bị ngâm trong nước thiên hà cuối cùng cũng tắt sau hàng vạn năm thiêu đốt.Những thị tộc này lại một lần nữa sinh sống trên mặt đất….

Nằm trong phòng,nhưng Sùng Lãm vẫn chú ý lắng nghe câu chuyện mà ông lão đang kể cho đám trẻ trong làng bên ngoài kia.Đối với chúng đây chỉ là câu chuyện thần thoại không hơn không kém,nhưng hắn lại biết phần nào trong câu chuyện đó là sự thực…thứ được ghi lại trong mộ tổ tiên hắn và cả bí mật về cây rìu hắn đang mang.Cây rìu?? Hắn đưa tay tìm nhưng không thấy nó đâu.Từ khi cha đưa nó cho hắn lúc còn nhỏ,hắn chưa hề rời xa nó lần nào.Hắn bật dậy,lao ra khỏi nhà,ông lão cùng lũ trẻ vẫn đang ngồi quanh bếp lửa đỏ,ngạc nhiên khi thấy hắn lao ra khỏi nhà:” Sao vậy?” Hắn không đáp,mà đang vận chuyển pháp lực lần theo vị trí câu rìu.Bìa rừng,hắn lao đến như một con thú giương nanh,sẵn sàng vồ lấy con mồi.Nhưng khi đến nơi,cảnh tượng khiến hắn dừng lại ngẩn ngơ.Âu Cơ đang dùng chiếu rìu của hắn mà cực nhọc bổ vào một thân cây nhỏ.Hắn lặng người đứng đó,không phải vì cây rìu,hắn đang nhớ lại chỗ củi để hắn sưởi ấm đã hết,nàng đi đốn củi cho ta?Hắn bước lại gần,chậm từng bước để nàng có thể nhận ra hắn.Âu Cơ quay người lại về phía hắn,dưới ánh trăng,khuôn mặt ửng đỏ của nàng trông càng tuyệt mỹ,đã lấm tấm những giọt mồ hôi.”Ta..ta mượn cây rìu,lúc đó anh vẫn đang ngủ nên..”Bỗng chốc trên khoé miệng Sùng Lãm nở nụ cười,từ rất lâu rồi khi mà cha mẹ hắn ra đi,hắn mới lại cười.Hắn thậm chí đã quên cái cảm giác này như nào,quên cách tươi cười ra sao.Hắn đi đến trước mặt nàng,nhẹ nhàng đón cây rìu từ trong đôi bàn tay nàng,”Rìu trảm yêu,trảm diệt yêu ma,khai thiên phá địa”,vừa dứt lời hắn chém ngang thân cây lúc nãy,lưỡi rìu lại không hề chạm vào thân cây mà chỉ vút qua nhẹ nhàng.Hắn quang lại cây rìu cho nàng,nàng đỡ lấy một cách ngạc nhiên,”rầm…rầm”không chỉ cái cây nhỏ lúc trước mà ngay cả xung quanh đó cây cối đổ rạp vì một vết cắt sắc lịm,Sùng Lãm bắt đầu gom lại…

Từ trăm năm trước,phía nam nước Xích Quỷ,đây vẫn chỉ là một thảo nguyên bình thường như bao nơi khác.Khi linh tộc lần đầu đến định cư tại đây,họ gieo trồng loại cây riêng của mình,ngọc trời.Chỉ biết rằng đây là thứ duy nhất mà tổ tiên của họ để lại trước khi rời đi…Vẫn như mọi ngày,người trong tộc ra ruộng từ sáng sớm…”A…con rùa to quá..”Tiếng của đám trẻ trong làng khiến mọi người chú ý.Từ đằng xa,một con rùa lớn chậm dãi tiến lại.Nó cao ngang người trưởng thành,toàn thân như được đúc từ vàng khối,lưng đeo kiếm.

Sùng Lãm bước ra từ đám đông dân làng đang đứng vây quanh rùa vàng.Hắn vừa cùng Âu Cơ trở về thì nghe được tin.”Lão Kim..”hắn gọi con rùa.”Thái tử,long cung…”Nó chậm rãi đáp lại.

Ánh chiều tà dần buông xuống nơi thảo nguyên đại ngàn này,trên ngọn đồi kia,người thiếu nữ ngồi phía trước nhặt từng ngọn rau mà trong lòng mang tâm sự.”Nhà ta có chuyện ta phải trở về.”Sùng Lãm chỉ đứng từ xa mà nói lời tạm biệt.Hắn ở lại đây đã một thời gian,với thể chất của long tộc,vết thương của hắn đã sớm lành.Nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn muốn ở lại đây,vẫn muốn nhìn ngắm người thiếu nữ trước mặt…”Người phải đi thì cứ đi đi thôi.”Âu Cơ không quay lại,Sùng Lãm vẫn đứng đó,mãi cho đến khi từng tia nắng vụt tắt hết,cho đến khi Âu Cơ quay lại,đã không thấy bóng dáng hắn,trên mặt cỏ chỉ còn một chiếc nhẫn đã cổ quái.Nàng nhìn về phương đông xa xăm,đâu ai biết được rằng,lần chia ly này hai người liệu còn có thể gặp lại…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN