Linh Nhân Lệ - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Linh Nhân Lệ


Chương 16



Một thời gian sau, trong hậu cung dần dần truyền khởi vài lời lưu ngôn phỉ ngữ. (tin đồn, chuyền đồn thổi)

Tin đồn từng đợt như sóng cuộn trào đợt sau cao hơn đợt trước, chung quy cũng truyền tới được triều đình.

Người người đều nói, Hoàng thượng dưỡng một nam sủng trong hậu cung, chính là con hát trước đây nổi danh khắp kinh thành.

Người người đều nói, Hoàng thượng ngày ngày cùng nam sủng đó ở một chỗ, ngay cả Vân phi vốn được sủng ái vô cùng cũng đối xử lạnh nhạt hẳn đi.

Người người đều nói, Hoàng thượng lên triều thường xuyên nóng giận không yên, thậm chí quốc sự thường ngày cũng lơ là hời hợt, đều là do nam sủng kia mê hoặc tâm trí.

Sau lại có chuyện, một thần tử nào đó vì phạm điều sai trái mà bị trị tội tịch thu gia sản, lập tức có người cho rằng nguyên nhân là bởi nam sủng nọ thổi gió bên gối.

Nực cười là, chẳng ai buồn để tâm mà hỏi một lời, một nam sủng không hề bước chân ra khỏi cấm cung, sao có thể biết được vị quan nọ mà gây khó dễ?

Vậy là, mọi người đồng lòng trừ bỏ yêu nghiệt. Tấu chương phong trừ tai họa đều đặn mỗi ngày được đưa tới thư trác tại ngự thư phòng.

Hoàng Phủ Kỳ tức giận liền vung tay áo hất toàn bộ tấu chương vào lò sưởi, nhưng vẫn không cách nào giải tỏa được cảm giác bực bội nôn nóng trong lòng.

“Thu nhi ngươi xem, cái đám gia hỏa cổ hủ này chính là không chịu buông tha cho ngươi, trẫm thực hận không thể đuổi hết bọn chúng.”

Hoàng Phủ Kỳ siết chặt một đạo tấu chương phiền não trong tay, căm phẫn quăng thẳng vào lò lửa.

“Vậy Hoàng thượng cứ y theo lời bọn họ, giết Thu nhi đi chẳng phải xong sao!”

Ly Thu ngoài cười trong không cười, thay Hoàng thượng cầm ngự bút chấm vào chu sa, nâng tay áo đưa qua.

“Hồ nháo! Trẫm sao lại giết ngươi” Hoàng Phủ Kỳ cho lời Ly Thu là giận dỗi, đưa một tay kéo y vào trong lòng, để y ngồi trên đùi mình, “Nếu trẫm ngay cả người mình thích còn không bảo vệ được, còn muốn cả giang sơn này làm gì?”

“Hoàng thượng quá lời, Thu nhi nhận lỗi không được sao” Ly Thu vùi mặt vào ***g ngực Hoàng Phủ Kỳ, cúi đầu cười lạnh.

Y vẫn còn nhớ rõ, trước kia, khi hắn vẫn còn là Ninh vương Hoàng Phủ Kỳ, buổi đêm đó cũng là những lời thề thốt lừa gạt người như thế.

[Chúng ta rời khỏi kinh thành, ta không tranh giành ngôi vị Hoàng đế này nữa, được không?]

[Ta đưa ngươi đi, chúng ta tới Giang Nam, cả đời ở cùng một chỗ!]

Rồi kết quả ra sao? Ly Thu y một mình gánh chịu tất cả, rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ cho Hoàng Phủ Kỳ hắn tranh đoạt hoàng vị, thề non hẹn biển nọ lời ngon tiếng ngọt ấy, đều là dối trá!

Nhớ lại khi ấy còn một lòng lo lắng bản thân chỉ là một con hát hèn mọn đê tiện mà gây trở ngại cho hắn, quả thực là ngốc đến hết thuốc chữa.

“Thu nhi, lại nghĩ gì vậy? Xuất thần đến thế?” Hoàng Phủ Kỳ nhìn người trong lòng mình vẫn không hề nhúc nhích.

“Hoàng thượng, ta muốn về thăm Ly Thu Uyển”

“Cũng được, chỉ là trẫm không thể cùng ngươi về được, mang theo nhiều thị vệ một chút”

“Tạ ơn Hoàng thượng”

Ly Thu thở phào nhẹ nhõm, không ngờ rằng Hoàng Phủ Kỳ có thể dễ dàng đồng ý cho y xuất cung như vậy.

Từ sau lần đó, mỗi khi không có việc gì làm, Ly Thu lại trở về Ly Thu Uyển.

Vốn tưởng rằng sau khi Hoàng Phủ Kỳ đăng cơ tòa viện uyển này phải bị phá bỏ, lại không nghĩ tới nó vẫn y nguyên như trước đây, giống như y cùng hắn vẫn ngày ngày ở tại nơi này.

Số lần Ly Thu về Ly Thu Uyển ngày một nhiều hơn, Hoàng Phủ Kỳ cũng quen dần với chuyện này,

Còn ban cho y một khối lệnh bài, tùy thời có thể xuất nhập Hoàng cung.

Vội vội vàng vàng hai ba tháng trôi qua.

Mắt thấy xuân về hoa nở, lại một mùa mới rực rỡ phồn hoa.

Lễ săn bắn đầu xuân theo lệ Hoàng triều cũng tới gần.

Hoàng Phủ Kỳ dẫn theo chúng thần tử cùng Hoàng hậu, Vân Phi, còn có cả Đại Hoàng tử chưa đầy ba tuổi tới liệp trường. ( khu vực săn bắn)

Hắn vốn muốn mang cả Ly Thu đi cùng, nhưng Ly Thu lại chẳng quan tâm mà bảo, nào có chuyện Hoàng thượng lại ngang nhiên mang theo một nam sủng mà xuất cung săn bắn, không lẽ để cho đám đại thần thừa cơ mà đệ trình tấu sớ, như thế chẳng thà để y một mình trong cung thanh tịnh còn hơn, bất luận thế nào cũng không chịu đi.

Hoàng Phủ Kỳ ngẫm nghĩ thấy cũng phải, liền không miễn cưỡng y thêm, dứt khoát để y nghỉ ngơi trong cung, dù sao lễ săn bắn cũng kéo dài đến vài ngày.

Đại đội nhân mã vừa mới đi chưa được vài canh giờ, Ly Thu cũng lập tức theo sau xuất cung.

Một đường thẳng đến gánh hát trong kinh thành mà trước kia y đã từng lưu lại, bởi vì y biết, người y muốn tìm nhất định sẽ ở nơi đó.

Trên đài đang diễn xướng một đoạn “Nhạc mẫu thích tự” [1] khí thế ngất trời, dưới đài người người trầm trồ khen ngợi, đem ánh mắt dán chặt trên đài không rời.

Không ai phát hiện ra một người mang áo choàng che mặt bằng tấm lụa trắng mỏng, chậm rãi len vào giữa đám đông.

“Ghế trên đã cho thiếu gia nhà chúng ta bao, không ai được vào hết” Một tên tùy tùng đứng phía sau nhìn thấy có người định tiến vào, lập tức trừng mắt lên quát.

“Phiền ngươi đưa cái này cho chủ nhân của ngươi, hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ gặp ta” Người tới lấy ra một chiếc vòng ngọc.

Tên tùy tùng nọ nhìn vòng ngọc, lại hoài nghi nhìn người vừa tới, cuối cùng vẫn vào trong thông báo, chỉ một lát, người nọ được thỉnh tiến vào.

Trên ghế chủ vị là một nam nhân ngọc diện đang cắn hạt dưa, hào hứng cười nói, “Ồ, không phải là Thu Quan Nhi đang ở trong cung sao? Hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi tới đây thăm ta vậy?”

Người vừa lên tiếng chẳng phải ai khác, chính là con trai khai quốc nguyên lão lão Thừa tướng Vương Thiếu Lăng, kẻ từng bao Ly Thu. (*)

“Xem Gia nói gì kìa, chẳng phải là đã lâu không gặp, có chút nhớ nhung ngài sao” Ly Thu cởi bỏ áo choàng, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Vương Thiếu Lăng.

“Ô, không dám không dám, ngươi hiện tại được Hoàng thượng sủng ái vậy, Vương Thiếu Lăng ta còn phải gọi ngươi một tiếng chủ tử ấy chứ!”

Vương Thiếu Lăng là nhi tử của lão Thừa tướng, là hương khói duy nhất mà Vương gia đã dập đầu bái lạy Bồ Tát mà cầu được.

Bởi vậy từ nhỏ đã được sủng lên tận trời. Hắn căn bản không thích thú gì chuyện vào triều làm quan, chính là do lão Thừa tướng bắt ép mới miễn cưỡng nhận một chức quan nhàn tản. Nhưng mà nói tới cũng vừa khéo, Vương Thiếu Lăng này mặc dù cà lơ phất phơ chơi bời lêu lổng chẳng lo công danh học hành, ấy vậy mà lại từng cùng Đại hoàng tử Hoàng Phủ Hùng có giao tình thân thiết.

Chính bởi vậy, hắn tất nhiên không hề đem Hoàng thượng hiện tại để vào mắt, đầu tiên bị Hoàng Phủ Kỳ cướp đi Ly Thu, rồi Hoàng Phủ Hùng bị lưu đày, mỗi lần nhìn thấy phụ thân khom lưng quỳ gối trước Hoàng đế tuổi chỉ tương đương bản thân, hắn liền bất giác cảm thấy cực kỳ oán hận.

Mà hiện giờ Ly Thu tự dưng xuất hiện trước mặt hắn, thái độ lại ái muội đến cùng cực, tâm tình hắn càng trở nên bực bội khó nhịn.

“Gia nói vậy là muốn hại chết tiểu nhân hay sao, chỉ là một nam sủng, nói hay tới đâu cũng vẫn là tiện nhân nói gì nghe nấy thôi” Ly Thu bày ra biểu tình ủ dột buồn bã.

“Sao vậy, Hoàng thượng đối xử với ngươi không tốt?” Vương Thiếu Lăng đứng dậy, nhẹ nhàng nâng cằm Ly Thu khiến y nhìn thẳng vào mắt mình.

“Ai…hậu cung vốn không phải là nơi lưu người ngu ngốc, huống hồ ta lại là thân nam nhi, bên người Hoàng thượng nhiều yên chi phấn đại [2] tới vậy, sớm hay muộn rồi sẽ chán ta thôi. Vả lại, hắn cũng đâu sủng ta như lời đồn, chỉ là lời nói xói chảy vàng mà thôi” Ly Thu thở dài ngữ khí ai oán, dường như cả tâm lẫn lực đều đã tiều tụy cả, lại làm cho người ta cảm thấy thương yêu.

Nhìn một Ly Thu như vậy, Vương Thiếu Lăng dĩ nhiên đã cầm lòng chẳng đặng.

Hắn đã thấy Ly Thu nhu thuận, đã thấy Ly Thu quyến rũ, đã thấy Ly Thu khả ái,

Nào đã bao giờ thấy Ly Thu ưu sầu động nhân tới thế?

Lòng vừa khẽ động liền chẳng cần biết y có phải người bên gối của Hoàng thượng hay không, một nụ hôn nồng nhiệt đã đem y kéo vào lòng ôm siết.

“Đừng, Gia, nơi này nhiều người” Ly Thu hoảng hốt khoác lại áo choàng, dáng điệu thẹn thùng e lệ lại càng kích thích Vương Thiếu Lăng.

Rốt cuộc hắn cũng chẳng thèm cố kị gì thêm nữa, chỉ thuận theo xúc động bản thân kéo Ly Thu thẳng một mạch ra khỏi hí viên, lên xe ngựa về phủ.

———————————

[1] Nhạc mẫu thích tự: câu chuyện kể về việc Nhạc mẫu thích chữ lên lưng con mình là Nhạc Phi để thể hiện tấm lòng trung thành với tổ quốc quyết tâm ra tiền tuyến giết giặc Kim xâm lược Đại Tống, Nhạc mẫu đã khắc bốn chữ “Tinh trung báo quốc” lên lưng Nhạc Phi.

[2] Yên chi phấn đại: yên chi là son, phấn là phấn trang điểm, đại là thuốc có màu đen dùng để vẽ lông mày của phụ nữ thời xưa, cả cụm ý chỉ những người phụ nữ xinh đẹp.

(*) Ở chương 1 và chương 2 do nhầm lẫn nên mình đã cho cái anh Thiếu Lăng này thành lão thừa tướng, thực ra anh ta chỉ là con trai thừa tướng thôi :D, mình sẽ sửa lại ở 2 chương trước,thành thật xin lỗi vì thiếu sót này~!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN