Linh Sát
Q.3 - Chương 73: Biến Cố Của Đông Phương Gia.
Vào ngày thứ mười khi Đông Phương Ngạo mất tích, mọi người trên đường đều kinh ngạc vì thấy một người toàn thân đầy máu không biết từ đâu chạy tới. Ngay khi đến gần cửa chính của Thánh Vân học viện thì người này đột nhiên ngã xuống, bởi vì lúc ấy là ban ngày cho nên khiến cho không ít người chú ý tới.
Lúc này một đám người đuổi theo ở phía sai nhìn thấy hắn đã làm cho không ít người chú ý tới, người đi đầu mới ra dấu cho những người phía sau, đám người bịt mặt không cam lòng bỏ đi.
Trên người người kia vốn là y phục màu đỏ cho nên không thể nhận ra rốt cục là đã chảy bao nhiêu máu, hơi thở của hắn mỏng manh, tuy rằng đã nhiều ngày chưa được tắm rửa nhưng dựa vào trang phục và bộ dáng thì có người nhận ra hắn đúng là học viên của Thánh Vân học viện – Đông Phương Ngạo.
“Vết thương của hắn rất nặng, cũng may thân thể cường tráng cho nên không tổn thương đến gân cốt.”
Mặc Vô nhíu mày, nhiều năm nay ông chưa từng tức giận như vậy.
Trên người Đông Phương Ngạo có vết thương do bị roi đánh, vết bỏng, vết thương do đao kiếm gây ra, còn có không ít vết bầm tím do bị đánh đập. Rốt cục là người nào lại giống như có thù oán sâu nặng gì với Đông Phương Ngạo? Cũng chỉ có thể đợi Đông Phương Ngạo tỉnh táo lại thì mới biết được chân tướng sự việc.
Bởi vì Đông Phương gia cũng có sản nghiệp ở Vân Đô thành cho nên học viện liền phái người đến báo cho người nhà Đông Phương.
Sau khi Đông Phương Ngạo bị mất tích, Thánh Vân học viện xuất hiện một sự kiện oanh động. Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc đã hoàn thành việc học, trở về Thiên Kì, có không ít người ngầm đoán rằng lần này Mộ Dung Du về nước là hẳn là muốn trở về kế thừa vị trí Thái tử. Đồng thời lúc hắn rời đi cũng có không ít học viên thiên tài của Thánh Vân học viện đi theo hắn, thậm chí còn có một vài giáo sư của học viện.
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân lúc này gặp được Trương đại thúc đã lâu không gặp, cũng là người lúc trước đã đánh xe đưa bọn họ tới Thủy Hàn Thành.
Sau khi nhận được tin tức Đông Phương Ngạo bị thương, ông lập tức chạy tới đây nhưng mà nhìn bộ dáng của ông giống như mấy ngày nay chưa được ngủ ngon.
“Thiếu gia! Rốt cụ là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?” Trương đại thúc thấy Đông Phương Ngạo nằm trên giường, đau lòng hô to.
Mọi người ở đây đều lắc đầu, không thể trả lời câu hỏi của ông.
Không biết là có phải nghe được tiếng gọi của Trương đại thúc hay không mà Đông Phương Ngạo cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Ưm…” Hơi hơi động một chút, đau đớn truyền khắp toàn thân.
“Miệng vết thương của ngươi còn chưa khép lại, không được cử động.”
Đông Phương Ngạo cố gắng vài lần phát hiện mình căn bản không nhấc nổi tay lên mới buông tha mà những vết thương trên người hắn vốn đã ngừng chảy máu giờ lại bắt đầu chảy máu.
“Mạc Tuyết còn ở trong tay bọn họ.” Đông Phương Ngạo nói, bên trong lời nói có một loại hận ý tới nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc ngươi mất tích là cùng với Mạc Tuyết sao?”
“Đúng vậy, người bắt chúng ta là Triệu Tử Kính! Nhanh đi cứu nàng!”
Dựa vào miêu tả của Đông Phương Ngạo, Mặc Vô mang theo Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân tìm được đến nơi mà bọn họ đã bị nhốt nhưng nơi đó đã trở thành vườn không nhà trống, một chút dấu vết cũng không lưu lại, vì thế bọn họ đành phải trở về học viên.
Khi bọn họ trở lại thì nghe thấy thanh âm tranh chấp của Đông Phương Ngạo và Trương đại thúc.
“Ngươi vì sao lại gạt ta!” Đông Phương Ngạo hét lớn.
Ba người Mạc Vô vừa mới vào cửa chính là nhìn thấy Đông Phương Ngạo ngã từ trên giường xuống.
“Thiếu gia… Thiếu gia… Người đừng như vậy…”
Đông Phương Ngạo lại đẩy Trương đại thúc ra, hô to: “Cút ngay! Đừng có cản ta!”
Trương đại thúc phát hiện đám người Sở Lạc Lạc đã trở về, vội hô: “Lạc Lạc tiểu thư, cầu xin cô khuyên nhủ thiếu gia nhà chúng ta đi, nếu cứ như vậy thì miệng vết thương của cậu ấy sẽ nứt ra mất.”
Sở Lạc Lạc nhíu mày quát: “Đông Phương Ngạo! Ngươi bình tĩnh một chút! Thân thể hiện tại của ngươi có thể làm được cái gì!”
Nghe thấy thanh âm trong trẻo của Sở Lạc Lạc, Đông Phương Ngạo ngẩng đầu, chỉ thấu hốc mắt của hắn đã phiếm hồng.
Trong lúc bọn họ rời đi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của ba người, Trương đại thúc do dự một hồi cuối cùng mới nói ta những chuyện vừa xảy ra.
Thì ra từ sau khi Trương đại thúc biết được Triệu Tử Kính là người của Mộ Dung Du thì tâm thần không yên, ngay cả câu hỏi của Đông Phương Ngạo cũng không nghe thấy. Đông Phương Ngạo nhân thấy thần sắc của Trương đại thúc có gì không đúng, sau khi tra hỏi mới biết được thì ra trong lúc Đông Phương Ngạo mất tích thì sản nghiệp của Đông Phương gia ở Thiên Kì Quốc xảy ra vấ đề, những cửa hàng có liên quan đến Đông Phương gia đều bị đóng cửa, những người tham gia buôn bán đều bị giam vào ngục, trong đó cũng bao gồm của người nhà Đông Phương gia.
Đông Phương Ngạo nặng nề đấm một quyền lên mặt đất, căm hận nói: “Nhất định là do Mộ Dung Du!”
“Thiếu gia, lão gia đã tự mình đến kinh thành của Thiên Kì quốc.” Trương đại thúc nói.
Chính là bởi vì như vậy cho nên Đông Phương Ngạo mới lo lắng.
Từ lời kể của Trương đại thúc thì vào lúc Triệu tử kính tìm đến hắn thì cũng có người tìm đến tổng bộ của Đông Phương gia ở Thiên Kì Quốc, mục đích của bọn họ chính là muốn Đông Phương gia ủng hộ Mộ Dung Du. Nhưng bất luận là gia chủ hiện nay của Đông Phương gia hay là người kế thừa vị trí gia chủ là hắn cũng đều cự tuyệt, vì thế hắn mới bị lừa rơi vào bẫy mà người nhà Đông Phương gia ở Thiên Kì Quốc mới bị giam vào ngục.
Nhưng mà Trương đại thúc cũng không nói toàn bộ sự việc cho hắn, Đông Phương Ngạo nghe ra từ trong giong nói của ông, sự tình có lẽ càng phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn.
“Mạc Tuyết đâu?” Đông Phuơng Ngạo lúc này mới nhớ tới đám người Sở Lạc Lạc đã trở về nhưng mà không thấy Mạc Tuyết.
Lần này hắn thuận lợi thoát ra được cũng có công lao của Mạc Tuyết, nếu không nhờ Mạc Tuyết giúp thu hút sự chú ý của Triệu Tử Kính thì một mình hắn chỉ sợ là khó làm nên chuyện.
Mặc Vô lắc lắc đầu: “Chúng ta đã tìm thấy chỗ đó nhưng mà nơi đó đã là vườn không nhà trống, Tuyết nha đầu hẳn là đã bị mang đi rồi.”
“Theo lời ngươi nói, bọn họ hẳn là vì Công Kích Tinh Thần mới bắt Tuyết nha đầu đi, chỉ cần một ngày nàng còn không nói ra thì cũng sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng. Ta đã đem mọi chuyện nói ẫu thân của nàng rồi, nếu bọn họ còn chưa rời khỏi Vân Đô Thành thì cho dù phải đào ba thước đất lên chúng ta cũng sẽ tìm ra nàng. Ngươi không cần lo lắng.”
“Ta muốn đi Thiên Kì Quốc!” Đông Phương Ngạo nhìn Trương đại thúc nói, trong mắt lộ ra tia kiên quyết!
Người thân của hắn, phụ thân của hắn ở Thiên Kì Quốc, sống chết không rõ, nay còn muốn hắn trốn ở trong học viện dưỡng thương, hắn làm không được!
“Thiếu gia, thiếu gia, người hãy nghe ta nói.” Hốc mắt Trương đại thúc đỏ bừng nói: “Lần này lão gia đi Thiên Kì Quốc là do lão thái gia phân phó, nhất định sẽ cứu được mọi người ra.”
Trương đại thúc dừng một chút rồi nói: “Lão gia lần này đi là tới gặp mặt Tam hoàng tử của Thiên Kì Quốc, nếu như hắn đồng ý trợ giúp.
“Mộ Dung Liên?” Sở Lạc Lạc hỏi.
Trương đại thúc gật đầu nói: “Đúng vậy, mẫu thân của Tam hoàng tử vốn là công chúa Minh Nguyệt Quốc của chúng ta, nếu hắn đồng ý giúp đớ, ít nhất có thể bảo vệ tính mạng của mọi người.”
Thì ra Đông Phương gia là người Minh Nguyệt Quốc, chỉ là sau đó việc làm ăn mới trải rộng khắp tam quốc.
Nếu là mẫu phi của Tam hoàng tử vẫn còn sống thì phần thắng còn ột chút, nay chỉ còn lại Tam hoàng tử, cũng không có liên hệ gì với hoàng thất của Minh Nguyệt Quốc, nếu Đông Phương gia chỉ dựa vào quan hệ thông gia mỏng manh kia, chỉ sợ…
Sau khi Sở Lạc Lạc nghe xong câu nói kia bỗng nhiên cắn môi nói: “Có lẽ ta có cách.”
Lời này vừa nói ra khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đầu hướng về phía Sở Lạc Lạc.
Sở Lạc Lạc sửng sốt, nàng dường như lại lỡ lời, vì thế nói: “Ta có biết một người, hắn cũng có chút giao tình với Tam hoàng tử, lão nhân, người này ngài cũng biết.”
“Ta cũng biết?” Mặc Vô suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi nói đó là Lãnh Tiêu Nhiên…”
Sở Lạc Lạc vội vàng gật đầu, nguy hiểm thật. Gia chủ Lãnh gia có quen biết với Tam hoàng tử hắn là không có gì kì lạ đi, ít ra so với một cô bé mồ côi như nàng có vẻ hợp lý hơn.
—
Từ sau buổi tối hôm Sở Lạc Lạc và Sở Hiên gặp phải sát thủ ở ngoại ô thành, Lãnh Tiêu Nhiên cho huynh muội hai người một mảnh ngọc truyền tin, tuy rằng so ra kém quyển trục truyền tin nhưng mà nó có thể lập tức nói cho đối phương biết vị trí của mình.
Sau khi Lãnh Tiêu Nhiên xuất hiện, Sở Lạc Lạc lôi kéo hắn nói chuyện riêng một phen.
“Thì ra là ngươi giúp Mộ Dung Liên giải trừ cái chú kia.”
Lãnh Tiêu Nhiên sau khi nghe Sở Lạc Lạc kể lại mọi chuyện lập tức hiểu ra vì sao nhiều năm như vậy, dựa vào sự mạnh mẽ của Long Ẩn cũng không thể khiến cho Mộ Dung Liên khô phục khỏe mạnh. (Nếu bạn nào không nhớ thì Long Ẩn chính là cái tổ chức sát thủ mà mẹ của Mộ Dung Liên đã để lại cho đó) Thì ra Mộ Dung Liên trúng phải Thiêu Hồn Chú, đó là pháp thuật do pháp sư hệ vong linh thi triển. Bên người Hoàng hậu của Thiên Kì Quốc có một pháp sư che mặt, lúc trước khi hắn điều tra cái chết của vợ chồng Sở Vương gia cũng đã từng hoài nghi người kia, thực không ngờ, hắn lại là một pháp sư hệ vong linh.
“Đúng vậy! Lúc đó sau khi ta giúp hắn giải chú xong, hắn từng thề sẽ trở thành người hầu của ta nhưng mà ta đã ngăn cản hắn, cũng bảo hắn chấp nhận lời hứa sẽ làm giúp ta ba việc.” Sở Lạc Lạc nói, nhưng mà lúc đó nàng lấy thân phận là thần bảo hộ của khu rừng, hơn nữa bây giờ cũng chưa đến thời gian đã hẹn.
“Ha ha…” Lãnh Tiêu Nhiên cười khẽ nói: “Mộ Dung Liên chủ sợ đã sớm biết ngươi là ai.”
“Cái gì?” Sở Lạc Lạc kinh ngạc nói.
“Ý của ta là hắn hẳn là đã sớm biết ngươi là câu thiếu niên Lâm Lạc kia, về phần thân phận thực sự của ngươi, hắn tất nhiên là không biết.”
“Nhưng mà cũng đó ta đã biến đổi giọng nói nha.”
Lãnh Tiêu Nhiên nói: “Ngươi quên Mộ Dung Liên là học cái gì sao?”
Đao pháp, một loại đao pháp tuyệt thế theo đuổi tốc độ!
“Muốn học loại đao pháp này ngoại từ tốc độ phải cực kì nhanh thì còn phải rất mẫn cảm với âm thanh.” Lãnh Tiêu Nhiên nói: “Bởi vì hắn không thể dùng ma lực hoặc đấu khí để cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, cho nên chỉ có thể dựa vào âm thanh.”
“Mộ Dung Liên có thể sống đến bây giờ tất nhiên là có nhờ sự trợ giúp của tổ chức Long Ẩn mà mẫu phi của hắn để lại nhưng mà nếu như hắn không có một đôi tay khéo léo và một đôi tai linh mẫn thì cho dù bên người có nhiều cao thủ đến đây thì cũng không thể sống sót trong hoàng cung ăn thịt người đó. Nghe nói chỉ cần là âm thanh mà hắn đã nghe qua, mặc kệ người kia che dấu hay thay đổi như thế nào hắn đều có thể nhận ra, chính vì nguyên nhân này, hắn đã từng nhận ra vài sát thủ đã từng trà trộn bên người hắn.”
“Nói như vậy…” Sở Lạc Lạc có chút giật mình, khó trách khi tạm biệt Mộ Dung Liên lại đưa cho nàng số tiền lớn như vậy, thì ra cũng không chỉ xuất phát từ lòng thương hại.
“Vừa vặn, chúng ta cũng đang muốn trở về Thiên Kì Quốc một chuyến.” Lãnh Tiêu Nhiên nhìn Sở Lạc Lạc, dường như đang hỏi: Ngươi chuẩn bị tốt rồi sao?
Khóe miệng Sở Lạc Lạc lộ ra ý cười nhưng trong con ngươi màu hổ phách lại hiện lên một tia tàn khốc, nàng nói: “Đúng vậy, ta cũng nên đi bái kiến vị bá phụ chưa từng gặp mặt kia của ta!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!