Linh Sơn Quân - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Linh Sơn Quân


Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh Thập Cửu cơm không ăn nước không uống, gầy đi rất nhiều, cơ hồ gần như biến thành da bọc xương, thế là lại có nhàn thoại mới ra đời.

Thanh Tứ nhìn y như vậy cực kỳ lo lắng, suýt chút nữa tin nhàn thoại là thật: “Thập Cửu, chúng ta nói chuyện. Con sẽ không vì Nhị công tử mà…”

Thanh Thập Cửu bất đắc dĩ: “Không phải, không có, chỉ là con ăn không vào, không liên quan tới ai cả.”

Thanh Tứ thở dài: “Ăn không được cũng phải cố ăn vào, con nhìn con xem, sợ là đi ra ngoài một cái là gió thổi bay luôn.”

Thanh Thập Cửu oán thầm: Làm gì gầy như vậy, rõ ràng thịt trên bụng có thể véo ra được hai cục.

Y lén lút đứng thẳng, nhìn bụng, lo lắng trùng trùng: Hình như lại lớn hơn nữa rồi.

Thanh Tứ thật lòng xem Thanh Thập Cửu là tiểu bối, thấy y không muốn ăn gì, tìm mọi cách làm đồ ăn phong phú cho y một chút.

Đoàn viên yến tới gần, phòng bếp mỗi ngày đều nghiên cứu sáng tạo ra nhiều món mới, mỗi ngày có rất nhiều đồ ăn thừa không cần, Thanh Tứ sẽ vào phòng bếp chào hỏi, mang vài món trở về cho Thanh Thập Cửu, nếu có chút dưa, trái cây, điểm tâm linh tinh, nhất định sẽ lấy về.

Thanh Thập Cửu cảm động trước tấm lòng của ông, khẩu vị kém cũng cố ăn vài miếng, khí sắc tốt hơn một chút.

Vào tối ba ngày trước đoàn viên yến, Thanh Thập Cửu bị Thanh Tứ gọi dậy, mắt còn chưa mở, đã bị lôi ra cửa.

Y thần chí không rõ, bị Thanh Tứ ấn quỳ xuống đất, dập đầu.

Muốn đánh chết mình sao. Y mơ mơ màng màng nghĩ. Vậy thì đánh chết đi, thế nào cũng được, để mình ngủ là được.

Kết quả nghe thấy Thanh Tứ bên cạnh kích động hô: “Thanh Long điện hạ che chở, Thần Phật bốn phương che chở, xin hãy khiến Thập Cửu khỏe hơn.”

Thanh Long?

Thanh Thập Cửu miễn cưỡng mở mắt, tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng — chỉ thấy đây tuy là ban đêm, trời lại có chút sáng, Loan Điểu(1)bay quanh hót vang, trong thiên địa mơ hồ có Phạn Âm ngâm xướng.

Hiện tượng đại tường đại thụy.

Khi rạng đông phủ lên ao, gia nô kích động vây quanh đó, Thanh Thập Cửu luồn lách đi vào, nhìn kim liên nở rộ khắp hồ, hồng quang rực rỡ.

Hoa sen trong hồ đã sớm tàn, nhờ phúc của Thanh Long, kim liên nở rộ.

“Tin tức truyền khắp tam giới lục đạo, Thanh Long phương đông hiện thế, như vậy, tứ thần sắp trở về vị trí cũ!”

“Nghe nói khi Phượng Hoàng điện hạ hiện thế, tường thụy hiện lên liên tục ba ngày mới ngừng, lúc này Thanh Long hiện thế, vừa vặn trùng với đoàn viên yến…”

“Đây thực sự là chuyện tốt, thực sự quá trùng hợp rồi!”

Thanh Thập Cửu nâng khay tránh đi, nghĩ rằng: Không đến ba ngày nữa.

Song ngoại nhật quang đạn chỉ quá, tịch gian hoa ảnh tọa tiền di(gốc:窗外日光弹指过, 席间花影坐前移:chỉ khoảng thời gian rất ngắn. Có thể tìm hiểu thêm trên gg). Rất nhanh liền tới ngày tổ chứ đoàn viên yến.

Tường thụy hiện ra chưa tán đi, khắp trời là ánh sáng mờ ảo, ngoài Tứ Uyên cung phương đông, một chiếc thập bát giá loan xa dừng lại.

Khổng Linh đi theo người của Tứ Uyên cung, thị giả dẫn hắn tới bậc thềm: “Công tử mau chút đi, Điện hạ đang chờ.”

Khổng Linh nhìn nhìn xe dưới bậc, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ một chiếc xe?”

Thị giả kính cẩn cúi đầu: “Là ý của Điện hạ.”

Khổng Linh im lặng không tiếng động lên xe, ánh mắt khẽ lướt qua hoa phục trên thân nam nhân ở chủ vị, yên tĩnh ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Chỉ nghe Thanh Long nói: “Khởi hành.”

Thập bát giá loan xe đứng trên đằng vân, đi về phía Vân Trung.

Trong một mảnh im lặng, Thanh Long mở miệng: “Ngươi không cần lo lắng, tất cả ta đã nói với Khổng Tước.”

Khổng Linh nhỏ giọng nói: “… Đa tạ Điện hạ.”

Đoàn viên yến là chuyện lớn, vì nghênh đón ngày đó, cả Khổng Tước phủ đều tu sửa một lần, nhìn rực rỡ hẳn lên, thảm đỏ từ cửa lớn trải dài tới Thúy Sơn đài, trên sắc mặt gia nô đi lại đều là vẻ vui mừng.

Hôm nay Thanh Thập Cửu đợi một hồi lâu, cuối cùng bị cơn đau bụng quấy phá không thể xuống giường, cuộn tròn trong chăn rơi nước mắt.

Một nửa là đau, một nửa là tức.

Tức căn bệnh không đúng lúc này.

Thanh Tứ mời đại phu đến, đại phu vẫn không nhìn ra được bệnh gì, chỉ dựa án đau bụng mà cho thuốc, bảo y uống rồi ngủ một giấc.

“Ai bảo con không ăn cái gì, biết tại sao lại đau bụng không? Là bởi con không ăn gì, bụng đói mới đau bụng.”

Hôm nay Thanh Tứ phá lệ vội vàng, khó khăn lắm mới quay về nhìn Thanh Thập Cửu được một cái, nhìn thấy bộ dáng suy yếu của y, sầu không chịu được: “Con đến cùng ở Tiểu Xuân trang khổ cực thế nào, trở về mới có bộ dáng này hả?”

Ông không biết chuyện Linh Sơn, Thanh Thập Cửu cũng không kể.

Dược đồng đại phu để lại bên ngoài đưa thuốc đã sắc được vào: “Uống được rồi.”

Thanh Tứ nói cảm ơn, đưa ngân đậu cho nhóc, dược đồng nắm chặt tay, hớn hở đi mất.

“Uống thuốc đi.”

Thanh Thập Cửu không dám tùy hứng, nghiêm nghiêm túc túc uống thuốc.

Thanh Tứ không thể ở lại lâu, nhìn y uống thuốc liền chuẩn bị đi: “Con nghỉ ngơi đi.”

Lại như nhớ ra cái gì, lấy ra một cái hồng bao từ trong túi áo: “Vừa mới phát phúc, đây là của con.”

Thanh Thập Cửu nhận hồng bao, thấy hai chữ “Đoàn viên” trên đó, nhớ tới người dạy mình biết chữ, hốc mắt lại đỏ.

“Con chỉ đau bụng một lát thôi, có thể đi Thúy Sơn đài được không?”

Thanh Tứ nghĩ nghĩ: “Có thể, lúc đi thì đợi ở cửa, bảo người đi tìm ta.”

Thanh Thập Cửu vuốt cằm, nằm xuống.

Thanh Tứ dém chăn cẩn thận, mới ra cửa đã bị người vội vã tóm đi.

“Tứ quản sự, có khách quý tới chơi, Khổng Tước đại nhân bảo sửa lại kết cấu của Thúy Sơn đài, trên chủ vị đặt hai cái trác án, ngài mau đi theo ta…”

Có lẽ là bát thuốc trị đau bụng này có công hiệu dễ ngủ, Thanh Thập Cửu vừa nằm xuống liền ngủ say.

Kết quả ác mộng quấn thân.

Thúy Sơn đài.

Món ăn hiếm lạ nườm nượp như nước được đưa vào đại sảnh, không có tiếng nói cười giống như đoàn viên yến thường nhật, bữa tiệc không ai nói chuyện, chỉ có tiếng đàn sáo mỹ âm.

Tất cả mọi người trong tối ngoài sáng đánh giá người trên chủ vị. Trên chủ vị ngoại lệ đặt hai cái trác án, một của chủ nhân Khổng Tước phủ, một của Khổng Linh cùng nam nhân mặc hoa phục màu lục sẫm.

Dung mạo nam nhân minh tuấn hơn cả đệ nhất mỹ nhân Vân Trung bên cạnh, mũi cao môi mỏng, đuôi mắt sắc bén. Hắn nhắm mắt uống trà, khi mở mắt, lộ ra thụ đồng(2)màu xanh băng lãnh. Mọi người không hiểu sao sống lưng phát lạnh, vội vàng dời mắt, không dám nhìn hắn.

Người ngồi trên không biết nói gì, nam nhân mặc hoa phục lục sẫm cùng Khổng Tước đại nhân liên tiếp đứng lên, khiến mọi người trong đại sảnh không hiểu cũng đứng lên.

Tiếng nhạc dừng.

Nam nhân hoa phục lục sẫm không chút do dự, đi thẳng xuống thềm, trong tầm mắt vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ của mọi người rời khỏi Thúy Sơn đài.

Khổng Tước đại nhân chỉ Khổng Linh: “Đi theo đi!”

Khổng Linh trừng mắt: “Ta đi theo làm chi?”

Khổng Tước đại nhân mạc danh kỳ diệu: “Ngươi thân là phu nhân của hắn, ngươi không đi theo thì còn ai đi!”

Khổng Linh tự mình ngồi xuống: “Ông muốn đi thì ông tự đi, dù sao thì ta cũng không đi.”

“Ngươi!”

Khổng Tước đại nhân tức giận đến đau đầu, nghĩ rằng đúng là con lớn rồi cha dạy không nổi. Tính tình của Tiểu Cửu càng lúc càng tệ.

Người trong sảnh ồn ào ngồi xuống, tiếng nói cười vang lên, khúc nhạc cũng thay đổi, không khí sinh động lên rất nhiều.

“Vị kia, quả nhiên là Thanh Long?”

“Còn có thể giả sao? Ngươi không thấy Tứ Uyên cung phô trương cỡ nào sao!”

“Ta vẫn không tin lắm, tại sao Linh Sơn quân lại biến thành Thanh Long rồi. Không phải đồn rằng Linh Sơn quân là một lão tẩu sao?”

Nhị phu nhân nghe xong cảm thán với Khổng Thân: “Tiểu Cửu quả nhiên là may mắn.”

Bộ dáng Khổng Thân như mất hồn vía, Nhị phu nhân liền không nhìn hắn, quay đầu nói chuyện cùng Khổng Tứ tiểu thư.

Khổng Tứ tiểu thư đang hờn dỗi, móng tay đỏ ấn quả phù dung trong tay ra một đống vết.

Nhị phu nhân cũng biết nàng giận dỗi điều gì, Khổng Tứ từng dương dương tự đắc nói với nàng, vốn Khổng Tước đại nhân muốn gả nàng cho Linh Sơn quân, nhưng nàng nghe được tiếng gió, liền làm nũng khóc lóc trước mặt Khổng Tước đại nhân, mới làm ông đổi ý, đổi thành Khổng Linh.

Ai, đều là mệnh.

Nhị phu nhân thu lại tâm tư tìm người nói chuyện, động đũa nhấm nháp mỹ thực trước mặt.

Thanh Thập Cửu giãy dụa thoát khỏi giấc mộng hỗn loạn, ngay lúc tâm hoảng đầu choáng, tay bị người nắm chặt.

“Phu nhân.”

Y mông lung mở mắt nhìn: “Linh Sơn?”

Giờ phút này giống như vẫn đang ở trong mộng, có lẽ là mộng trong mộng. Y không phân rõ, nước mắt lại rơi xuống, y kéo tay hắn dán lên gò má mình, trong thanh âm tràn ngập ủy khuất cùng quyến luyến không muốn xa rời: “Ta rất nhớ ngươi, ta rất muốn gặp ngươi.”

Linh Sơn quân “Ừm” một tiếng.

“Ta không biết ngươi có đến đoàn viên yến hay không, nhưng ta rất muốn gặp ngươi, ta muốn tới Thúy Sơn đài hầu hạ, khi ngươi đến ta có thể nhìn ngươi một lần. Nhưng ta bị đau bụng, đau không đứng lên được. Ta chỉ muốn từ xa nhìn ngươi một lần thôi, nhưng ta không dậy nổi…”

Y khóc đến nỗi đầy mặt đều là nước mắt, được người dịu dàng lau đi.

“Thực xin lỗi, ta lừa ngươi, ta không phải Khổng Linh, ta là Thanh Tước. Ngươi thật tốt, ta không nhịn được, thích ngươi. Ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”

Linh Sơn quân khẽ nói: “Biết sai rồi sao?”

Thanh Thập Cửu dán lên tay hắn, liên tục gật đầu, thở phào một hơi, nước mắt lại rơi xuống.

“Thật sự biết sai rồi? Có phải ai cũng có thể dẫn ngươi đi không, hả?”

Thanh Thập Cửu lắc đầu.

“Ngươi có biết khi trở về thấy Khổng Linh thực sự, ta tức giận cỡ nào không?”

Thanh Thập Cửu không hiểu những lời này, đầu y vẫn rất mông lung, phân không rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực, chỉ biết nắm lấy tay Linh Sơn quân.

“Lần sau có dám nữa không?”

Thanh Thập Cửu nghe rõ câu này, vội vàng lắc đầu.

Linh Sơn quân buông tiếng thở dài, ôm cả y lẫn ổ chăn vào trong lòng.

“Ta cũng rất nhớ ngươi.”

Linh Sơn quân ôm lấy y cẩn thận đánh giá, mày dần cau lại. Mấy ngày nay Thanh Thập Cửu ăn không ngon, ngủ không yên, dùng bằng mắt thường cũng có thể thấy được vẻ uể oải gầy yếu.

Tay Linh Sơn quân tiến vào trong chăn mềm, tìm được bụng Thanh Thập Cửu liền dừng lại, lòng bàn tay ngưng tụ thanh quang.

Hắn thấp giọng trách mắng: “Con muốn hành hạ mẫu thân con đến chết sao?”

Yến đoàn viên năm nay hình như đã được định sẵn rằng sẽ không được yên ổn, như thường lệ, tiệc rượu xong xuôi mọi người liền tới Lãm Hương các thưởng vũ khúc, Khổng Tước đại nhân không nói được Khổng Linh, đành phải gọi Đại công tử có tiền đồ nhất của ông đi mời Thanh Long tới dự tiệc.

Ông bắt đầu giáo huấn Khổng Linh: “Ngươi cùng hắn là phu thê, không phải cừu gia! Ngươi đi tìm hắn thì làm sao! Cái tính khí này của ngươi, là muốn kết oan với Thanh Long sao!”

Khổng Linh vắt chân, một mặt biểu cảm “Ông không hiểu đâu”: “Ta đi mời mới là kết oan.”

Một lát sau, thân tín bên người Khổng Cảnh quay lại tìm Khổng Tước đại nhân: “Thanh Long điện hạ đang ở Sâm viện, xin ngài hãy qua đó.”

Khổng Tước đại nhân mạc danh kỳ diệu.

Sâm viện? Đó không phải chỗ ở của gia nô sao?

Khổng Tước đại nhân vội vàng rời đi, thái độ ra sức khước từ vừa rồi của Khổng Linh quay ngược 180 độ, phủi phủi ống tay áo, đi theo, ngay sau đó, lại có người lục tục rời tiệc, bám đuôi.

Nhị phu nhân hiếu kỳ mười phần, đẩy đẩy Khổng Thân: “Bọn họ đều đi đâu vậy? Chúng ta cũng đi xem đi.”

Phu thê hai người liền cùng rời đi.

Các quý nhân rời tiệc ở ngoài Sâm viện hai mặt nhìn nhau, thị giả Tứ Uyên cung thế nhưng lại vây ngoài Sâm viện, không ai dám tự tiện tới gần.

Cũng may là cửa viện mở rộng, có thể thấy mơ hồ tình huống bên trong.

Khi Thanh Tứ đuổi đến, trong lòng lộp bộp một tiếng, không bởi điều gì khác, phòng duy nhất sáng đèn trong Sâm viện, Khổng Tước đại nhân cùng Đại công tử còn đứng trước đó, chính là chỗ ở của Thanh Thập Cửu.

Thanh Thập Cửu phạm phải lỗi gì rồi sao?

Trong lòng ông kích động, lại nghĩ đến đêm Thanh Long tường thụy hiện thế.

Đêm đó không nên chỉ cầu Thanh Thập Cửu khỏe mạnh, còn nên cầu cho nó đổi vận, gần đây chuyện xấu nó gặp phải, thực sự có chút nhiều.

Thanh Tứ đang muốn tìm gia nô tới trước hỏi thăm một chút, chợt nghe có người nói: “Ra rồi!”

Thanh Tứ dựa vào tiếng nói nhìn theo, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn bước ra khỏi phòng, kim quan hoa phục, đúng là Thanh Long. Làm người ta chú ý đến là, trong lòng hắn ôm một cuộn chăn mềm, trong chăn rõ ràng có người ở trong, mọi người chăm chú nhìn chòng chọc, lại chỉ có thể nhìn thấy mái tóc.

Thanh Long khách khí gật đầu với Khổng Tước: “Ta đưa phu nhân đi trước.”

Trong lúc nhất thời Khổng Tước đại nhân còn chưa tỉnh hồn lại khỏi đoạn đối thoại lúc trước, ngẩn ngơ gật đầu: “Vâng, vâng.”

Thị giả Tứ Uyên cung ngăn ra thành một con đường, vây quanh Thanh Long rời đi.

Khi người đã đi rồi, chung quanh mới vang lên tiếng xì xào bàn tán: “Tình huống gì vậy? Khổng Linh ở đây, thế người Thanh Long ôm là ai?”

Có quý nhân gọi gia nô tới hóng hớt lại, chỉ chỉ căn phòng Thanh Long vừa đi ra, hỏi: “Phòng của ai vậy?”

Gia nô kinh sợ, nhỏ giọng trả lời: “Là phòng của Thanh Tước.”

“…”

Nhị phu nhân cũng không thể hiểu nổi tình huống trước mắt, quay đầu nhìn về phía trượng phu, lại thấy hắn nhìn chằm chằm nơi cửa lớn, ánh mắt ngỡ ngàng.

Màn đêm buông xuống, trong phủ liền truyền ra lời đồn mới: Cứ nhìn Thanh Thập Cửu đi, ngươi cũng có thể bay lên đầu cành được.

Hôm sau Thanh Thập Cửu tỉnh lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi quấn mình hồi lâu đã trở thành hư không, y nghiêng người, lại thấy cửa sổ quen thuộc, chiếc sạp quen thuộc, cùng người quen thuộc.

Y kinh ngạc mở to mắt.

Người trên sạp một thân bố y cũ kỹ, tóc đen dùng một sợi dây lỏng lẻo buộc lại, giống như dòng suối xõa ra sau lưng. Người nọ tựa hồ nghe thấy động tĩnh, quay đầu, là khuôn mặt ngày đêm y thầm khắc họa ngàn vạn lần trong lòng.

Chính là hình như… Có chút khác biệt.

“Tỉnh?”

Khi hắn cười rộ lên, đôi mắt đầy ắp sự dịu dàng.

– —–

(1) Loan Điểu (鸾鸟): Chim báo hiệu điềm lành

1 Loan Điểu Chim báo hiệu điềm lành

(2) Thụ đồng (竖瞳)

2 Thụ đồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN