Edit: Cải Trắng
Đôi lời của Cải Trắng: Nhiều xưng hô sẽ thay đổi linh hoạt cho phù hợp với ngữ cảnh, chứ không phải lộn xộn xưng hô nghen 😀
**
Khung Thương sắp xếp trình tự tin tức xong, ngồi ngẩn tại chỗ mất một lúc mới bước ra khỏi phòng Hạng Thanh Khê.
Bóng đêm dần bao trùm lên cảnh vật.
Tiết tự học buổi tối trên trường kết thúc, các bạn học sinh rời khỏi phòng học về ký túc xá ngay sau khi tiếng chuông tan vừa dứt.
Bạn cùng phòng của Khung Thương lần lượt trở về.
Sự việc xảy ra đêm qua khiến bầu không khí phòng ký túc xá hiện giờ cực kỳ gượng gạo.
Đang cười nói bình thường, tự dưng mở cửa thấy Khung Thương ngồi bên trong, bọn họ không hẹn mà cùng ngậm miệng.
Sau đó, người nào người nấy nhanh chóng chạy về giường ngủ của mình.
Khung Thương không hề có ý định hàn gắn quan hệ với những người bạn này.
Cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban ngày, ngồi khoanh tay trước ngực, dáng vẻ thâm sâu khó lường.
Không lâu sau, ký túc xá tắt đèn, tất cả chìm vào bóng tối.
Khung Thương nhắm hờ mắt, vô cảm nhìn đồng hồ trên điện thoại nhích từng số một.
Ngay khi giáo viên phụ trách quản lý ký túc xá đi xa, ánh sáng lạ xuất hiện hôm trước đúng giờ quay lại.
Cô giật mình đứng dậy, ghế dựa ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Nữ sinh giường đối diện hoảng loạn kêu: “Không phải tôi! Chuyện này không liên quan gì tới tôi cả.”
Khung Thương chưa bị người bên ngoài hù đã bị tiếng kêu của cô bạn giường đối diện làm cho run nhẹ.
Cô đi đến cạnh cửa lấy gậy inox mới mua hôm nay, tiện tay vớ luôn chiếc đèn pin công suất cao nhét vào trong túi rồi đi thẳng ra ban công.
Phòng cô nằm ở tầng một, chỉ chênh với mặt đất mấy bậc thang, giờ trèo qua ban công là đạp chân xuống mặt cỏ sân sau luôn.
Khung Thương chỉnh đèn pin chiếu theo hướng nguồn sáng.
Quả nhiên, đến khi dịch đèn theo hướng ngược lại, cô thấy có bóng người.
Người nọ đang cầm thì gì đó trong tay, ắt hẳn là vật dùng để chiếu sáng.
Quay lại bỗng dưng phát hiện Khung Thương đứng đó, động tác của người nọ thoáng ngừng, dường như không lường trước được việc cô sẽ đến.
Hoàn hồn sau kinh ngạc, cậu ta tức khắc xoay người bỏ chạy.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hai mét.
Phản ứng của Khung Thương nhanh hơn cậu ta, vươn người nhào về phía trước, đồng thời vung gậy trong tay lên.
Mặt cỏ sân sau chẳng bằng phẳng gì cho cam.
Vì nó không gần trục đường chính, không gây ảnh hưởng đến hình ảnh trường nên thường ngày ít người lui tới, phía nhà trường cũng không chú trọng tu sửa nơi đây.
Cỏ dại mọc quá cao lấp đi không biết bao nhiêu đá vụn.
Bóng đen thần bí kia hiển nhiên không quen địa hình nơi này, trong lúc hoảng loạn chạy trốn, chân vướng phải cái gì đấy trên đất, bị cái gậy theo sát phía sau của Khung Thương đánh trúng, suýt chút nữa thì té ngã.
Cậu ta chỉ hơi lảo đảo bước chân thôi cô đã đuổi tới, đánh thêm một gậy vào đùi.
“Mẹ kiếp!”
Khung Thương nhận ra ngay người kia là ai thông qua ngữ điệu quen thuộc.
“Hứa Do!”
Cô biết ngay mà! Tuy cô không hiểu “tình yêu chích bông” của mấy đứa học sinh cấp ba nhưng đó không phải là cái lỗi, vì đây căn bản không dính dáng gì tới yêu đương.
Hứa Do thấy hết đường lui, dứt khoát xoay người, tháo mũ đang đội xuống, quang minh chính đại đối mặt với cô.
Cậu ta đánh đòn phủ đầu: “Mày muốn làm gì?”
Khung Thương bị cậu ta chọc cười: “Cậu hỏi tôi? Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi câu đấy?”
Hứa Do: “Mày không biết tao định làm gì?”
“Khi nói chuyện, ít dùng câu hỏi thôi, dùng câu trần thuật nhiều vào.” Khung Thương thản nhiên nói: “Tôi không biết.”
Cô lia đèn pin sang hướng khác, tránh rọi thẳng vào mắt Hứa Do, xoay đèn thẳng lên không trung quay một vòng: “Thành thật vào.
Tự mình nói đi.”
Mắt Hứa Do đỏ ngầu: “Mày đứng có nói với tao là Nam Tùng chết như thế nào mày cũng không biết!”
Khung Thương: “Nhảy lầu.”
“Là do mày ép! Nếu không phải tại mày cố ý xa lánh, đe dọa cô ấy, cô ấy sẽ không tái phát trầm cảm, không nhảy lầu tự sát.
Dù nhà trường có giúp mày bồi thường, xin lỗi, an ủi người nhà cô ấy, tao cũng sẽ không tha cho mày đâu, tao không thể dễ dàng tha thứ cho mày như vậy.
Mày tưởng mày chỉ cần viết hai bản kiểm điểm là đủ? Ai cũng biết chuyện này rồi, cả đời này mày không sống yên ổn được đâu!” Hứa Do cười khẩy: “Sao nào? Có thế đã không chịu nổi? Tao mới cho mày trải nghiệm một chút cảm giác cô ấy phải chịu khi còn sống thôi.
Mày phải chịu trách nhiệm!”
Khung Thương tự hỏi mất một lúc, xong bật cười: “Tôi không hề làm mấy chuyện cậu nói.
Đừng có đổ mọi tội lỗi cậu lan truyền trước đó lên người tôi.”
Hứa Do: “Tao nghe thấy hết rồi! Trước khi chết, Nam Tùng đã gọi điện thoại cho mẹ mình nói không thể chịu cuộc sống lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ nữa.
Mày liên tục dọa nạt cô ấy, ai mà biết sau lưng mày còn làm chuyện gì bẩn thỉu nữa.”
Rất nhiều người tò mò ló đầu ra ban công xem, núp mình trong bóng tối quan sát.
Khung Thương cười nhạo: “Đồ ngu ngốc.”
Hứa Do cắn chặt răng, nghe cô nhạo báng càng tức hơn, cả người run lên vì kích động: “Tao ngu? Mày bảo tao ngu? Tao nói cho mày biết, mày chính là hung thủ, dù mày có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được sự thật này đâu! Hung thủ chính là mày!”
“Mắng tôi là hung thủ khiến cậu thấy thoải mái hơn à?” Giọng điệu Khung Thương nghe có phần ngả ngớn: “Chính nghĩa của cậu rẻ mạt, dễ thỏa mãn như vậy sao?”
Hứa Do khiếp sợ nói: “Mày không áy náy chút nào sao?”
“Sao tôi phải áy náy với cậu?” Khung Thương hỏi: “Tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu à? Hay Chu Nam Tùng ủy thác cậu đến tìm tôi trả thù?”
Hứa Do rít lên một tiếng, nhào tới túm chặt cổ áo cô.
Khung Thương vì muốn gỡ tay cậu ta ra mà buông đèn pin.
Đèn rơi xuống đất, lăn ra xa mấy vòng.
Khuôn mặt hai người mờ mờ trong bóng tối, chỉ có cơn thịnh nộ là rõ ràng khác thường.
Mấy người ló đầu ra xem kịch vui hồi hộp theo dõi, thâm chí có người còn xúi giục Hứa Do mau chóng ra tay.
Mọi cảm xúc đều đang kích thích thần kinh thiếu niên.
Khung Thương bình thản chặn ngang cơn cuồng phòng, cảm xúc hai bên ngược nhau như đứng ở hai đầu thái cực.
Cô chợt thốt lên: “Vớ vẩn thật!”
Hứa Do quát: “Tao sai chỗ nào?”
“Ai rồi cũng thấy mình không làm sai, ai rồi cũng thấy chuyện mình làm là đúng, phải không?” Khung Thương nhếch môi, cơ bắp cứng đờ trên mặt khẽ động.
Cô quả thật bị chọc tức đến bật cười: “Được.
Nào, chúng ta tính hết mọi chuyện luôn một thể đi.
Chuyện tôi làm, nếu lấy cái chết ra không đủ trả, vậy những chuyện quá đáng các người đang làm với tôi thì sao? Nên dùng cái gì trả? Hả? Dùng cái lý lẽ chính nghĩa không đáng một xu của cậu để đổi sao?”
Hứa Do: “Mày thấy lòng tốt của tao không đáng một xu nhưng mày không thể phủ nhận những chuyện xấu xa mày đã làm trước đó.”
Khung Thương cẩn thận gỡ tay Hứa Do ra: “Cậu có lý do chính đáng để ra tay nên không có lỗi?”
Cô nắm chặt cổ tay Hứa Do, đẩy lùi: “Giờ cậu đi vào trại ngam hỏi hết những người trong đấy xem, có ai vừa sinh ra đã trở thành tội phạm giết người, một tên cuồng bạo lực không? Cậu thử hỏi bọn họ xem, cuộc sống từng bước dồn họ đến chân tường như thế nào? Sao cuối cùng lại lựa chọn trở thành kẻ tù tội bị thế gian ruồng rẫy? Mỗi người bọn họ, ai cũng sẽ đưa ra đủ loại lý do nghe sâu sắc, đáng thông cảm biết bao nhiêu.
Còn cậu, đến một lý do đường hoàng cũng không có.
Nhưng thế thì sao chứ? Sau cùng pháp luật có buông tha cho họ không? Hành vi phạm tội của họ được tha thứ không? Bọn họ có thể hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm sao? Và cậu đang cảm thấy họ làm thế là đúng? Có phải trật tự xã hội và cán cân đúng sai đều dùng tiêu chuẩn đạo đức cá nhân cậu đo lường không? Bao nhiêu năm ăn học dạy cậu những thứ đấy à?”
Hứa Do dùng sức tránh khỏi sự khống chế của cô, gào lên: “Mày đừng có đẩy tao!!!”
Khung Thương trực tiếp trở tay tát.
Giờ phút này, Hứa Do rơi vào luống cuống, hoảng loạn đưa mắt nhìn cô.
Một lúc sau cậu ta mới chậm rãi giơ tay ôm mặt.
Xung quanh yên tĩnh.
Hứa Do: “Mày…”
“Đúng.
Tôi tát đấy.” Khung Thương nói: “Nếu tôi là cậu, tôi hành động nhanh gọn lẹ hơn nhiều.
Tìm chứng cứ buộc tội tới đập thẳng vào mặt đối phương, có thế lúc mắng chửi, đánh đập mới sảng khoái.
Chứ không dựa vào phỏng đoán không căn cứ, lấy đạo đức, tâm lý muốn báo thù ra làm lá chắn để giơ cao bảng hiệu hành động trượng nghĩa.
Cậu giỏi đấy! Giỏi đến mức chỉ biết bắt nạt, dọa nạt một kẻ thành thật nhút nhát.
Đổi lại đối phương là một kẻ không biết liêm sỉ như cậu, có khi nào cậu bị vả mặt rồi không nhỉ? Vương Đông Nhan mà là một kẻ tàn nhẫn thì ngay ngày đầu tiên đã báo cảnh sát bắt tên ngu ngốc nhà cậu rồi.”
Ồn ào bên bọn họ kinh động đến cả giáo viên quản lý ký túc xá.
Sau khi nhận được tin, quản lý lập tức chạy tới.
“Anh chị làm gì ở đó đấy!”
Hai luồng ánh sáng yếu ớt đung đưa quơ tới, Khung Thương nheo mắt, đồng thời buông tay.
“Không được nhúc nhích!” Hai giáo viên trực ban gấp gáp chạy tới, như sợ hai người chạy trốn nên hét to: “Báo họ tên, lớp cho tôi ngay! Giáo viên chủ nhiệm lớp anh chị là ai? Đừng có nhúc nhích!”
Khung Thương xoay cổ tay, nhận ra bàn tay mướt mồ hôi, làn da cũng nóng rát đau đớn.
Ban nãy tranh chấp, Hứa Do bị Khung Thương cào mấy phát vào cổ tay mà cổ tay cô cũng chịu thương tổn tương tự.
Cô biết bộ dạng mình lúc này chật vật nhưng so ra chắc chắn khá hơn Hứa Do đầu bù tóc rối.
Sau một hồi ồn ào gà bay chó sửa, Hứa Do bị giáo viên túm đi, cơ mà vẫn không quên quay đầu oán giận, lườm Khung Thương sắc lẹm.
Vị giáo viên còn lại xử lý Khung Thương thúc giục: “Chị lại đây cho tôi! Cả hai anh chị giỏi thật đấy, đủ lông đủ cánh rồi nên muốn lật trời đúng không! Các bạn học sinh khác đang ngủ mà dám nháo loạn ở đây! Tí nữa tôi đi kiểm tra cả phòng ngủ, trừ hết điểm của cả lớp lẫn phòng ký túc xá.”
Tiếc thở dài tiếc nuối thi nhau vang lên từ phía dãy ký túc xá.
Khung Thương trông thấy thanh hiển thị mức độ muốn tự sát của nhân vật đang không ngừng nhảy lên.
*
Khung Thương không thể nào xen vào việc các NPC trao đổi.
Phần hình ảnh lúc sau tựa như một chi tiết nhỏ trong câu chuyện, nhanh chóng được kết luận.
Giáo viên chủ nhiệm và lãnh đạo nhà trường đang say giấc nồng thì bị lôi ra khỏi ổ chăn, gọi đến trường xử lý việc.
Một nhóm người trung niên tụ lại với nhau trong phòng trực ban, thảo luận cách xử lý học sinh vi phạm.
Còn hai em học sinh bị tóm cổ lại ngồi ở phòng bên cạnh, trên chiếc ghế lạnh băng dưới sự quản thúc của một giáo viên khác, chờ nhà trường thương lượng xong cách giải quyết.
Khung Thương ngửa đầu ra sau, cảm nhận được mùi ẩm mốc trong không khí, ngẩn ngơ nhìn mạng nhện ở góc tường.
Đồng hồ treo tường nhích từng giây, nhoáng cái đã hai giờ sáng.
Đám người đi tới trước mặt bọn họ, lạnh lùng tuyên bố: “Ngày mai hai em đọc bản kiểm điểm dưới cột cờ cho tôi.
Còn nữa, cả hai gọi phụ huynh đến, chúng tôi sẽ trao đổi trực tiếp với cha mẹ các em.”
Khung Thương ngồi thẳng người, chuyển tầm mắt sang chỗ họ.
Trong trường liên tiếp xảy ra hai vụ tự sát khiến cảm xúc của toàn thể học sinh kích động, mà việc tranh chấp hôm nay lại liên quan mật thiết đến hai mạng người trước đó, nếu là bình thường, hẳn phía nhà trường sẽ dùng cách an ủi học sinh, làm dịu cảm xúc, đem chuyện to hóa nhỏ để áp toàn bộ ảnh hưởng phía sau, tránh cho sự việc mất khống chế.
Nhưng giờ họ đang muốn Vương Đông Nhan và Hứa Do làm kiểm điểm.
Cô chẳng cảm nhận được chút xíu cố gắng hòa giải nào từ phía nhà trường, phải nói là họ muốn đóng dấu “chết” cho vụ “bạo lực học đường” này mới đúng.
Đương sự cảm xúc không ổn định, sao có thể làm một bản kiểm điểm tử tế? Rõ ràng muốn cơ hội gây chuyện.
Chi tiết này hẳn là điểm mấu chốt thúc đẩy Vương Đông Nhan chủ động tìm cái chết.
Khung Thương làm theo lời bọn họ nói, mở danh bạ ra tìm thông tin liên lạc được đánh dấu “Mẹ”, nhấn gọi rồi đưa điện thoại cho giáo viên, để họ tự nói chuyện.
*
Sáng sớm, trên đài phát biểu cạnh cột cờ.
Mấy nghìn học sinh tập trung tại đường băng sân thể dục, nhìn chăm chăm lên bục phát biểu.
Hứa Do cầm mic, hắng giọng nói: “Tôi tên là Hứa Do.
Chu Nam Tùng là bạn gái tôi.”
Khung Thương nhếch môi cười nhẹ.
Phía lãnh đạo xôn xao.
Giáo viên trực ban đi lên hai bước định nhắc nhở nhưng không biết sao sau đó lại thôi.
“Không lâu trước đây, cô ấy nhảy lầu tự sát.”
“Trước khi nhảy lầu, cô ấy đã gọi điện thoại cho mẹ mình.
Cô ấy nói: ‘Con mệt mỏi lắm mẹ à.
Con không chịu nổi cuộc sống cứ nơm nớp lo sợ như này nữa.
Con không ngờ trường học lại có ngày biến thành như thế.
Con không phải người dũng cảm, con đã phụ sự tín nhiệm của Điền Vận.
Con kiệt sức rồi, con mong mọi người ở lại có thể báo thù thay con.’ Đó là nguyên văn lời cô ấy.
Người đã mất, nhưng kẻ đáng lý ra phải chịu trách nhiệm lại ung dung ngoài vòng pháp luật.
Hôm nay tôi còn phải đứng đây xin lỗi cậu ta.”
Chỉ tích tắc sau, vô số ánh mắt quay qua soi mói Khung Thương.
“Xin lỗi.” Hứa Do buông lời xin lỗi một cách hời hợt, sau đó xuống bục.
Khung Thương nhận lấy micro từ tay cậu ta, chậm rãi bước lên bục..