[Livestream] Cô Gái Bệnh Mù Mặt Không Dễ Tán - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


[Livestream] Cô Gái Bệnh Mù Mặt Không Dễ Tán


Chương 4


Editor: Kuro

Nếu như là lúc trước, không, trước khi gặp cô, anh không phải là tên tác phong giống tên lưu manh thế này, cũng sẽ không làm khó người khác, nhưng mà nhìn thấy cô và anh giao thức ăn này quen thân như vậy, mà vẫn xem mình như người xa lạ thì cảm thấy không dễ chịu, ma xui quỷ khiến chặng đường cô, bắt cô nhìn vào mình.

Đèn đường trên đầu “ba xoẹt” vài tiếng rồi sáng lên, ánh sáng lờ mờ trên gương mặt cô, xen lẫn một chút ngỡ ngàng, mái tóc dài xõa xuống, không có bím nữa, ngược lại lần này lại thấy cô đeo một chiếc vòng chuỗi hạt đeo tay gỗ tử đàn, được đánh bóng, có ánh sáng lốm đốm, khiêm tốn mà xa hoa.

Khí chất trên người cô rất sạch sẽ, vừa có khí chất của người tri thức nhưng cũng có khí chất của một sinh viên, trên người cô không bị môi trường sầm uất thế tục làm vướng bận, giống trẻ con vậy, ánh mắt thuần khiết, đôi mắt mở to hơi nhìn lên, chăm chú mà nhìn người trước mặt.

Cố Kiêu cảm giác như mình gặp được một con nai trong rừng, chưa trải qua chuyện đời, biến mất trong cánh rừng sâu.

Cô nhìn mình rất lâu, lâu đến mức anh giao thức ăn kia cũng muốn cầm điện thoại chụp lại cảnh tượng đẹp này và gửi lên Weibo để khoe, cuối cùng cô cũng mở miệng: “…Hình như cậu đã đổi quần áo?”

Trời ơi!!!

Trả lời kiểu gì thế này! Chẳng lẽ muốn anh mỗi ngày chỉ mặc đúng một bộ đồ duy nhất sao?

Cố Kiêu cảm thấy buồn cười và bất lực, nhưng khuôn mặt vẫn nhàn nhạt như mây trôi, không nhìn thấy biểu hiện trên mặt.

Anh cũng nhìn xuống rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô trả lời “Ba ngày trước chúng ta đã gặp nhau trong sân bay ở thành phố D, lúc đó cậu ngồi bên cạnh tôi, chúng ta còn thảo luận không ít chuyện, đến lúc tạm biệt tôi còn nói tên cho cậu biết, nhưng cậu vẫn không có ấn tượng”

“Nhưng mà, tôi biết tên của cậu là “Diệp Hành”

Anh nói một mạch, nhìn thấy trên mặt Diệp Hành lộ ra vẻ sáng tỏ, mặt của cô giãn ra, môi hơi mím lại, giống như muốn nói ra cái tên nào đó, nhưng cô chuẩn bị thật lâu, cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn chuẩn bị mở miệng.

Cô Kiêu cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh đi một chút.

#Tim như tro tàn làm sao bây giờ#

Thật ra, Diệp Hành cũng cảm thấy rất lo lắng khi đứng ở đây, tên của đối phương rõ ràng cứ lởn vởn quanh miệng, cô cũng nhớ lại những tình tiết họ từng gặp nhau, nhưng mà cố thế nào cũng không nhớ ra tên cậu ta. Nhìn sắc mặt đen sì như đít nồi của cậu ấy chắc là rất tức giận nhỉ.

#Cầu giúp đỡ: Người mù mặt nên làm gì để thoát khỏi tình huống khó xử này đây QAQ#

“Hành Tử! Sao đi lấy thức ăn lâu quá vậy, còn tưởng rằng cậu lạc đường chứ!”

Ngay lúc căng thẳng của hai người, người bạn cùng phòng đáng tin cậy kiêm bạn thân Lương Tư đã xuất hiện, ngay lúc này Diệp Hành cảm thấy giống như mình nhặt về được một mạng, quăng Cố Kiêu qua một bên, vội vàng chạy tới bên cạnh Lương Tư, bám vào người, lôi cô rời đi.

Nhưng mà sau khi Lương Tư nhìn thấy Cố Kiêu thì không đi nữa, nhỏ giọng hỏi Diệp Hành “Cậu vừa nói chuyện với Cố đại xúc hả?”

“Cố đại xúc?”

Biết bạn thân mình bệnh mù mặt, Lương Tư dùng ánh mắt liếc nhìn Cố Kiêu “Là cậu ta đó, cao thủ khoa Mỹ thuật, cùng khóa với chúng ta, nhưng người ta lợi hại hơn chúng ta nhiều, thời gian nghỉ hè đã xin đến Jerusalem, Israel để du học đại học gì đấy, cả trường chỉ có 2 hai người được thôi. Hôm nay được nhìn thấy tận mắt, đúng là… Ấy, ấy sao lại kéo mình đi thế? Mình còn chưa xin được chưa được chữ ký của Cố đại thần mà!”

Sở dĩ Diệp Hành kéo Lương Tư đi là do cảm thấy nói này nọ trước mặt người khác cũng không phải là hành vi lịch sự, huống chi đây là lần thứ 4 cô (…) quên mất dáng vẻ người ta, lúc nãy người ta đã không vui nhìn cô rồi, lại còn nói bậy bạ trước mặt người ta nữa, đoán là càng làm người ta giận hơn.

“Lương Tư, cậu ta tên “Cố Kiêu” đúng không?”

Hai người, người trước người sau đi lên lầu, rốt cuộc bộ não chập mạch của Diệp Hành đã phục hồi trở lại, thấp giọng hỏi.

“Hả? Sao cậu lại biết tên cậu ta?!” Lương Tư lập tức quay đầu, mắt xẹt qua tia nguy hiểm, bộ dạng hung ác thẩm tra tội phạm.

“Gặp ở sân bay một lần, cậu ấy sợ mình quên mất bộ dáng của cậu ấy, mình bảo cậu ấy là cho mình biết tên” Diệp Hành không giấu diếm, nói hết mọi chuyện.

#ORZZZ Logic rất rất hay (kỳ quặc)#

“Vậy vừa rồi Đại đại đang bắt chuyện (tán gẫu) với cậu?”

“…Cũng không tính là vậy, giữa mình và cậu ta vô cùng trong sáng” Diệp Hành suy nghĩ rồi nói thêm một câu “Với lại, mình chắc chắn lại chọc cậu ấy giận rồi”

“Tại sao?” Lương Tư hiếu kỳ “Nghe nói cao thủ Cố không ăn khói lửa trần gian[1], tính tình cũng không tồi, không bao giờ lo lắng với mọi người, sao cậu lại trở thành người đầu tiên há”

[1]Chỉ sự cao siêu, thoát tục.

Lần này Diệp Hành không lên tiếng, cô nhắm mắt lại vẫn không nhớ nổi dáng vẻ của Cố Kiêu, chỉ có đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng kia lóe lên trong tâm trí cô.

Cuối cùng, cô chán nản đến nỗi Lương Tư không nhịn được nữa, chọc cô “Không phải Weibo của cậu có 30 vạn fan sao? Lên đó hỏi thử xem?”

“Vậy không tốt lắm đâu” Diệp Hành cảm thấy chủ đề này rất cá nhân, không tiện hỏi.

“Chậc, cái gì không tốt,” Lương Tư tiếp tục giật dây “Nếu có giải pháp tốt, lần sau nhìn thấy cao thủ Cố lập tức nhận ra cậu ta vậy thì sẽ không chọc cậu ấy tức giận nữa”

Theo quan điểm của Lương Tư, cô hoàn toàn nghĩ rằng Cố Kiêu có hứng thú với Diệp Hành, dù sao trước đó hai người, ách, nếu là sinh viên năm nhất mới nhập học, có lẽ là tìm hiểu chuyện trước đó…Đúng là có chút JQ[2], chỉ là cô nàng mù mặt nhà mình lại không nhớ được nhiều, cho nên căn bản là không nhớ thời gian ở cùng với Cố Kiêu mà thôi.

[2]Gian tình.

“…Vậy cũng được” Diệp Hành suy nghĩ, vẫn lặng lẽ nhấc điện thoại lên và mở Weibo, gửi một đoạn văn ngắn.

[Ký Linh V]: Xin giúp đỡ: Bệnh mù mặt có thể chữa không?

Nghĩ một chút, khi gửi lên đã chọn một tấm ảnh của chú chó Linh Vũ đeo bịt mắt đăng lên kèm theo, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, lúc này mới ấn nút gửi.

Weibo vừa đăng lên, nhóm Diệp Hành vừa trở về ký túc xá bật đèn lên, thì đã có người trả lời bên dưới rồi.

[Tôi Là Fan Cuồng Của Ký Linh]: Đại đại, anh mù mặt?!

[Bản Sao Của Ký Linh]: Thánh thần ơi, hình như tôi vừa phát hiện được sự thật ghê gớm!!

[Hàng Nhái Của Ký Linh]: Đại đại, mù mặt không chữa được đâuuuuuuuuuuuu! Nén bi thương [đốt nến.jpg].

[Yêu Ký Linh Yêu Linh Vũ]: Không, thật ra mấy người đoán sai hết rồi, là Linh Vũ mù mặt, chứ không phải Đại đại.

[Hôm Nay Ký Linh Đăng Chương Mới Chưa]: Đại đại, em rất vui khi thấy chương hôm nay rất dài, nữ chính sẽ không ngủm chứ [khóc.jpg].

Người trả lời rất nhiều, nhưng có rất ít sáng kiến có ích, tay trái Diệp Hành cầm điện thoại, tay phải cầm đũa cắn, thở dài thườn thượt, đúng là mù mặt không có cách chữa à.

Gần như cùng lúc, ký túc xá phòng 303, Cố Kiêu cầm theo thức ăn trở về ký túc, lúc thay giày hỏi: “Tụi bây có quen biết người bị mù mặt không?”

“Mù mặt hả?” Người lên tiếng là Lý Tiệp, cảm thấy Cố Kiêu có chút không bình thường, cầm điện thoại chỉ cho cậu ta xem: “Giống Ký Linh là mù mặt”

Cố Kiêu nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy dòng chữ “Bệnh mù mặt có thể chữa không?” trên Weibo, và bức ảnh rất hài hước của chú chó, trong lòng hơi gợn sóng, luôn cảm thấy có một sự thật ở ngay trước mắt, nhưng không thể gạt đi được lớp sương mù đó.

“Mẹ nó! Câu trả lời này thật buồn cười! ‘Người mù mặt luôn nghĩ rằng sự kết hợp của TFB[3] là bộ ba anh em sinh ba’. ”

[3]Tfboys.

Tiêu Dật cũng đang nhìn điện thoại, hôm nay sau khi bọn họ xem xong một chương béo bỡ 3 vạn chữ đều rất vui mừng, cứ ngồi canh Weibo của Ký Linh.

Mà Cố Kiêu chẳng thèm chú ý đến bọn họ nữa, mang phần thức ăn riêng rồi trở về chỗ ngồi của mình, lơ đãng nhấp mở Weibo, tìm kiếm tên “Ký Linh” rồi ấn vào.

Đúng là anh đối với người tên “Ký Linh” này rất có hứng thú, anh muốn tình hiểu một chút về anh ta (cô ấy).

“Hành Tử, lại nói câu lạc bộ Diệu Ngữ Liên Châu tìm được người để vẽ minh họa chưa”

Mặc dù ký túc xá nữ ngày nào cũng cúp điện, nhưng cũng chỉ khoảng vài phút, không đến một 1 giờ là lại có điện.

Lương Tư cũng thích ngắm nhân vật 2D, thích ca hát và phối âm, cũng là fan những quyển tiểu thuyết của Ký Linh.

Ngay từ lúc Diệu Ngữ Liên Châu nói muốn làm《Tôi không là tôi》thành một bộ kịch truyền thanh thì cô vô cùng phấn khởi, nhưng cô không phải thành viên của Diệu Ngữ Liên Châu, mà cùng lắm cũng chỉ là làm một mình hoặc là tồn tại như một thành viên hỗ trợ, nhưng vẫn luôn quan tâm đến phát triển của câu lạc bộ kịch.

Vì lối hành văn của Ký Linh sắc bén, thẳng thắng thoải mái, mà nhiều thành viên trong Diệu Ngữ Liên Châu cũng phối âm theo lối này, nên muốn tìm một người vẽ tranh minh họa cũng vẽ theo phong cách này, không cần kỹ thuật quá lộng lẫy hay phức tạp, nét vẽ đen trắng đơn giản kết hợp miêu tả là được rồi.

Nhưng mà tìm biết bao lâu, vẫn không tìm được người họ thực sự muốn tìm, cho đến khi nhìn thấy tranh minh họa của Tịch Phi Nghiêu.

“Hình như vẫn chưa có” Diệp Hành cố nhớ lại rồi mới đáp.

“À? Sao cậu chẳng có vẻ lo lắng gì hết thế hả” Lương Tư nghe ra được thái độ qua loa của cô, tức giận liếc cô.

“Giọng nói luôn cảm thấy không phù hợp” Rầu rĩ nói.

“Chị hai ơi, CV của Diệu Ngữ Liên Châu rất lợi hại rồi đó, vẫn không có người cậu muốn, vậy cậu muốn người thế nào đây”

Lúc này Diệp Hành hoàn toàn chẳng nói lời nào, nhìn vào đôi mắt nhỏ của cô có hơi buồn một chút.

“Ok ok, mình biết người cậu muốn nói là ai, nhưng mà này” Lương Tư ôm lấy bả vai của cô “Mình biết người lý tưởng trong lòng cậu là Tuần Đạp Nguyệt Kinh Trập có nhiều hành vi xấu, người ta lại ra khỏi giới lâu rồi, muốn tìm cậu ta là một vấn đề đấy”

“Bởi vậy mình mới nói mình chẳng có gì để mong đợi mà”

Lương Tư nhìn gò má sạch sẽ của Diệp Hành có hơi nóng lòng, đừng thấy cô không biết ăn nói, nhưng cô làm bạn nó lâu như vậy, cô biết tất cả những gì mà nó đã trải qua.

Tính tình trước đây của cô nàng này tốt hơn, cũng tràn đầy sức sống của thanh xuân, ít nhất cũng không phải lầm lì nhút nhát như bây giờ, trước khi nghỉ hè cô biết ngay nó muốn đi nhiễu ở Tây Tạng Ali, tất cả mọi người đều nói nó bị khùng, ngay cả chính anh trai nó cũng phản đối kịch liệt, vậy mà nó vẫn khăng khăng đi một mình, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, vác một cái balo lớn rồi lên đường.

Nó có thói quen đi du lịch một mình khi nào? Sớm nhất có thể  biết được là hồi kỳ nghỉ hè hồi trung học, kỳ nghỉ dài hạn sau kỳ thi tuyển sinh đại học, thế mà nó lại một mình đi đến những con sóng ở Tân Cương, nói là ông nội của nó lúc còn trẻ từng là một thanh niên có học thức ở đó, muốn thử trải nghiệm đời sống ở đó một lần.

Hoặc có lẽ nó bị đầu độc bởi《Altay[4]của tôi》của Lý Quyên, một thân một mình đến đó, nhưng thật ra sau đó nó đi không thành công, đi được nửa đường thì bị anh trai của nó chặn lại bắt về.

[4]Altay: Địa khu Altay là một địa khu thuộc Khu tự trị dân tộc Uyghur, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Lúc bị chặn lại nguyên nhân khiến nó tự nguyện quay về là gì?

Nó được yêu thương nhất, người ông yêu thương nó nhất mắc bệnh nặng, vào phòng chăm sóc đặc biệt, khiến cho nó không thể không quay về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN