Lỡ Nhau Một Kiếp. - Chương 1: Thành Hôn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Lỡ Nhau Một Kiếp.


Chương 1: Thành Hôn.


Năm đó Ninh Kỳ vương vẫn còn nắm trong tay quân đội của Quân Triều, trong triều đình không ai không sợ, đến hoàng đế cũng phải nể mặt hắn đến vài phần.

Vương gia tuổi trẻ phong độ, là một người phong lưu phóng khoáng tựa như cây ngọc trước gió. Ninh Kỳ vương vừa có tài vừa có mạo, thế nhưng chinh chiến sa trường khiến sát khí không thể tan trong mắt hắn làm cho các tiểu thư muốn đến gần cũng chẳng dám huống chi là cầu thân. Hoàng đế chỉ có duy nhất một hoàng đệ này nên càng lo lắng đến chuyện hôn sự của hắn, nếu có thể nhét người của mình vào cửa Ninh Kỳ vương phủ thì càng tốt.

Cuối cùng, bàn đến bàn lui, triều đình cũng chọn được một tiểu thư là con của Hộ quốc đại tướng quân Dương Phong. Nàng ta là Dương Minh Nguyệt, năm nay mười sáu, chỉ thua vương gia một tuổi, dáng người đoan trang, dịu dàng, từ bé đã được giáo dục làm hiền thê lương mẫu.

Ninh Kỳ vương từ đầu đến cuối chẳng hề để tâm đến hôn sự này, cũng chỉ là nuôi thêm một miệng ăn, vương phủ của hắn chắc chắn là đủ khả năng. Còn chuyện nàng ta là người do hoàng huynh cài vào, hắn càng không hề lo lắng. Một nữ nhân thì có thể làm gì được hắn chứ?

Nhưng, cuối cùng hắn vẫn tính sai.

Không phải nàng ta không thể làm gì hắn, mà còn làm rất ra trò.

Ngày thành thân, Minh Nguyệt mặc trên mình một bộ y phục tân nương, cúi đầu bái lạy cha mẹ rồi lên kiệu hoa. Nàng biết mình đang đi vào hang cọp, cha mẹ nhiều lần khuyên răn nhưng nàng vẫn trước sau như một, nàng phải gả cho hắn.

Từ lần đầu tiên thấy Thương Kỳ cưỡi trên con hãn huyết bảo mã của hắn, dáng người cao to mạnh mẽ cùng với thần thái của một tướng quân sát phạt quyết đoán đã khắc trong tim nàng một dấu vết chẳng thể bôi xóa được. Đời này, có thể gả cho nam nhân này, nàng đã mãn nguyện.

Dương Minh Nguyệt ngồi trên kiệu hoa, nhìn về phía chân trời trước mặt, nàng chỉ là một con cờ, nhưng nàng có thể bảo vệ hắn. Một con cờ, thế thì nàng cứ làm tốt vai trò của mình là được rồi.

Đêm động phòng hoa chúc, nàng vốn không hề mong chờ Thương Kỳ sẽ đến. Minh Nguyệt là hôn thê do hoàng đế ban cho hắn, hắn đề phòng nàng còn không kịp. Nàng vừa vào phòng liền kêu A Thục thay đổi xiêm y, nha đầu đó liền tròn mắt nhìn Minh Nguyệt:

“Tiểu thư, vương gia vẫn chưa đến..”

“Chàng ấy không đến đâu, ngủ thôi.”

Thế nhưng, đêm đó, Thương Kỳ vẫn đến.

Hắn vừa đến liền thấy phòng tân hôn của mình đèn đuốc đã tắt hết, thê tử của mình cũng chẳng đợi mình gỡ khăn uyên đã đi ngủ mất. Thương Kỳ dỡ khóc dỡ cười đẩy cửa phòng, nha đầu trong phòng liền bật dậy, lay tỉnh vị chủ nhân vẫn còn đang say giấc nồng:

“Tiểu thư, tiểu thư, vương gia đến, em đã bảo rồi mà người không nghe em…”

“Cái gì?” – Minh Nguyệt ngồi bật dậy. Không phải chứ? Chàng ta không phải nghi kị hoàng đế sao? Sao lại đến đây.

“Ngươi lui ra trước đi.” – Thương Kỳ thấp giọng bảo rồi đi vào, ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt.

A Thục lui ra, Minh Nguyệt tròn mắt nhìn nam nhân trước mắt mình. Môt đôi mắt phượng nâu trầm lạnh lẽo, khóe môi mỏng khẽ cong cong, là một nam tử lạnh lùng, đã vậy trên người còn mang theo sát khí nồng nặc. Vậy mà, nàng lại yêu nam nhân này, yêu từ chính ánh nhìn đầu tiên.

“Nàng định nhìn bổn vương bao lâu nữa?” – Thương Kỳ lười nhác chống cằm nhìn nàng, ra dáng một thiếu gia giàu có.

“Rất lâu.” – Minh Nguyệt nói – “Ngắm cả đời cũng được.”

Thương Kỳ nhìn vào đôi mắt đen láy đang chân thành nhìn mình. Đó là đôi mắt đẹp nhất hắn từng thấy, nàng cũng là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp gỡ. Chưa kể đến nước da trắng như tuyết, suối tóc đen như than đổ ra sau lưng. Chỉ nói đến đôi mắt to tròn sâu thẳm kia của nàng thôi đã khiến hắn không thể dời mắt. Thương Kỳ hắng giọng:

“Vậy cũng không thể cứ ngắm mãi, giúp ta thay y phục trước đã…” – Thương Kỳ che miệng ngáp một cái – “Bổn vương buồn ngủ rồi.”

Lần đầu tiên Minh Nguyệt giúp người khác thay y phục, không tránh khỏi lóng ngóng. Thương Kỳ cũng rất kiên nhẫn để nàng từ mò mẫm mà không kêu người hầu vào, cuối cùng, Minh Nguyệt cũng cảm thấy không ổn, liền lén nhìn hắn:

“Hay là thiếp gọi nô tài vào?”

“Sau này là việc của nàng, tập cho quen dần.”

Đầu Minh Nguyệt ong một tiếng, vậy là không định chia phòng ra ngủ à? Vương gia ơi, người thật sự không hề nghi kị thiếp sao?

Không phải Thương Kỳ không nghi ngờ nàng ta. Hắn là muốn thăm dò thử xem, quân cờ của hoàng đế rốt cuộc là có bản lĩnh như thế nào.

Sau khi y phục đã được thay xong, Thương Kỳ nằm lên giường, không quên vẫy tay với nàng

“Ngủ thôi, A Nguyệt.”

A Nguyệt, A Nguyệt, hai từ này như chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim nàng. Minh Nguyệt nhanh nhẹn trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Thương Kỳ, trên môi vẫn còn treo nụ cười vui vẻ. Thương Kỳ quan sát từng nhất cử nhất động của nàng, trong lòng cũng xen lẫn chút cảm giác vui vẻ khó tả. Hắn chưa từng gọi một nữ nhân như vậy, cũng chưa từng có ai gọi hắn một cách thân thương cả.

Minh Nguyệt nghiêng đầu chậm rãi nhìn ngắm phu quân của mình, càng nhìn lại càng chìm sâu vào biển mê không có lối thoát. Thương Kỳ cũng chống tay nhìn nàng, chậm rãi hỏi:

“Nàng không định đi ngủ sao?”

Minh Nguyệt chớp mắt nhìn hắn, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại:

“A Kỳ, chàng buồn ngủ ư?”

Nãy giờ hắn nói với nàng ba câu, chủ đề đều xoay quanh chuyện đi ngủ.

“A Kỳ?” – Thương Kỳ ngạc nhiên nhìn nàng, nàng gọi cái tên này rất tự nhiên, hắn nghe cũng dường như rất thuận tai.

“Không phải chàng gọi thiếp là A Nguyệt sao, vậy thì thiếp sẽ gọi chàng là A Kỳ.”

Thương Kỳ bật cười, một nụ cười thật sự chạm đến đáy mắt của hắn. Minh Nguyệt này, nếu như không phải là che giấu bản thân quá giỏi thì là nàng ta thật sự quá ngây thơ.

Minh Nguyệt lại nói tiếp:

“Chàng chờ một chút!”

Nói rồi nàng lấy tóc của Thương Kỳ cột với tóc mình lại thành một gút, Minh Nguyệt cười ngơ ngẩn nhìn hai mái tóc được cột lại với nhau:

“Kết tóc phu thê, ước mơ của thiếp thành sự thật rồi!”

Thương Kỳ nhìn nàng, ánh đèn mờ ảo khiến gương mặt Minh Nguyệt như giai nhân trong mộng. Kết tóc phu thê, cô gái này thật sự rất ngốc. Bản thân bị biến thành con cờ, còn có thể vui vẻ như vậy sao?

“Ước mơ của nàng?”

“Ước mơ của thiếp là gả cho chàng, A Kỳ, từ lần đầu tiên thấy chàng trên lưng ngựa, thiếp đã xác định đời này phải gả cho chàng rồi!”

Thương Kỳ cười mà không đáp. Hắn lặng lẽ ôm lấy Minh Nguyệt vào lòng, đôi mắt đó không nói dối hắn, hắn nhìn thấy được sự chân thành qua đôi mắt nàng. Mong là nàng cũng không lừa dối hắn. Thương Kỳ ôm Minh Nguyệt vào lòng, khẽ nói:

“Ngủ thôi, A Nguyệt.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN