Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Chương 075: Hắn quan tâm, cô khó xử
Đại Lận dãy dụa khiến khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, cánh môi hé ra vừa hồng lại vừa sưng, không ngừng thở gấp.
Cô vùng vẫy không cho Đằng Duệ Triết giữ tay cô, xoay người hướng qua một bên định tìm cách trốn thoát, nhưng Đằng Duệ Triết lại nhanh hơn kéo ngược cô trở về, kiềm hãm cô ngồi trêи đùi hắn, càng ôm càng chặt, đem toàn bộ bàn tay nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng đặt trêи bạc môi của mình.
Hắn vén những sợi tóc mai vương dài trêи má cô ra phía sau của hai tai, đầu ngón tay dịu dàng chạm nhẹ vào khuôn mặt đang sưng đỏ của cô, ẩn chứa sự đau lòng trong ánh mắt.
“Nói cho tôi biết, ai làm?” Hắn cất giọng khàn khàn, giúp cô chỉnh lại dây áo ngực bị tuột lộ ra khỏi cổ áo rộng trêи vai.
Đôi vai gầy của Đại Lận co rụt lại, cánh môi kiều diễm run run lên, vừa xấu hổ vừa giận mà chống cự nhìn hắn: “Tôi…Tôi chỉ là sơ ý bị thương”.
Bàn tay to khỏe của Đằng Duệ Triết đang đỡ lấy tấm lưng mỏng của cô liền dùng sức giữ mạnh hơn, khóe môi mỏng manh vô tình của hắn kéo lên trêи một chút: “Thật không?”. Hắn cười lạnh một cái, buông đôi mắt nhìn xuống phía dưới, bàn tay to của hắn đang lần mò trêи đùi, bá đạo ép buộc cô mở ra hai đôi chân thon ngọc ngà, kiểm tra vết thương trêи chân của cô.
“Buông ra, tôi muốn đi về!” Cô đá động hai chân của mình, khó xử không cho hắn chạm vào, ngữ điệu vừa lạnh lùng lại có chút cầu xin.
Hắn nghe thế mới nhướng mày, buông hai chân của cô ra rồi nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện trước!”.
Hắn đạp ga, trực tiếp rời khỏi con phố nhỏ, từ đầu đến cuối không cho cô xuống xe.
Bên trong xe lại trở nên yên tĩnh, Đại Lận nhìn một bên mặt của hắn im lặng, đột nhiên cô nói: “Đằng tiên sinh, ba năm trước đây Đại Lận mong chờ sự chú ý của ngài, khát vọng tình yêu của ngài đến mức điên cuồng, nhưng ba năm sau, cô ấy không mong cầu điều gì xa xỉ cả, bởi vì yêu là rất đau. Cô ấy chỉ mong được tôn trọng, mong giữ được một tấm thân trong sạch cho chồng tương lai của cô ấy.”
Bàn tay to lớn của Đằng Duệ Triết đang đặt trêи vô lăng đột nhiên run lên rất nhỏ, ánh mắt rõ ràng dựng đứng lên, đường môi thẳng một hàng, không nói gì cứ nhìn thẳng phía trước, bột bên khuôn mặt góc cạnh trông lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô nói cô không cần, cô cần giữ sự trong sạch cho chồng của cô.
Xe vẫn tiếp tục chạy, bên trong xe vắng lặng không một tiếng động, im lặng đến mức khiến người ta thật sự khó mà hít thở.
Đại Lận tựa lưng vào ghế dựa, ưu thương nhìn về phía trước, hai tay ôm lấy chính mình, đôi mắt chậm rãi buông xuống. Những năm tháng trước đây, cô rất thích anh Duệ Triết, ngày ngóng đêm mong anh Duệ Triết sẽ đến ngục giam thăm cô, vậy mà…trải qua giai đoạn thống khổ đó, cô đã sống được đến ngày hôm nay.
Sống được đến ngày hôm nay, sẽ không cần.
Người hiện tại cô phải tin tưởng là Tiêu Tử. Mặc dù có thể cô không có cơ hội được gả vào Tiêu gia, nhưng Tiêu Tử luôn luôn cố gắng, luôn luôn hòa giải cùng mẹ, đối với đoạn tình cảm này thật sự nghiêm túc.
Tiêu Tử nói, năm đó anh có đi thăm tù, nhưng cô từ chối gặp anh, liền chùn bước.
Tiêu Tử là người duy nhất trong vòng ba năm đến thăm cô, quan tâm muốn biết cô sống có tốt không, có cô độc không. Đến khi cô ra tù, Tiêu Tử cũng là người đàn ông đầu tiên vì cô mà che gió chắn mưa, cho cô ấm ấp, cho cô quan tâm, cho cô nụ cười sủng nịnh cùng cưng chiều.
Tiêu Tử tốt như thế, em chỉ có thể oán trách chính mình lúc còn trẻ đã chọn nhầm người, gia tộc suy tàn, bỏ lỡ anh!
Mà nay, cơ thể em đã không còn trong sạch, anh còn có thể chấp nhận em sao?
Sẽ ghét bỏ em phải không? Ngày xưa em đã bị anh Duệ Triết hôn, điều em có duy nhất là tấm thân này, vậy nên điều duy nhất em có thể cho anh cũng chính là cơ thể bị vấy bẩn, vì vấy bẩn, nên mới càng không xứng với anh!
Cô cúi đầu nhắm mắt lại, nước ở hốc mắt đã long lanh trêи khóe mi, lại chỉ có thể cúi đầu, lẳng lặng đè nén âm thanh.
Đằng Duệ Triết chỉ dùng dư quang khóe mắt chăm chú quan sát cô, thấy cô buông xuống khuôn mặt, ngừng lại âm thanh, mày kiếm hắn nhíu lại, sắc mặt thoáng chốc trầm trọng.
Hắn dừng xe trước cửa bệnh viện, ôm cô xuống xe.
Nhưng cô chính là nhắm chặt đôi mắt, môi cũng mím chặt, thật sự áp lực.
Hắn liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, mày kiếm nhanh chóng co rút lại, trực tiếp nhoài người ôm cô từ trêи xe xuống. Sau đó cởi áo khoác của mình ra, phủ lên người cô, đưa cô vào bệnh viện rửa sạch miệng vết thương.
—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!