Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 088: Ôm hôn kích tình trong mưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Lỗ Ái (Bắt Yêu)


Chương 088: Ôm hôn kích tình trong mưa


Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận

Đại Lận ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đóng lại theo.

Cửa lớn kêu ‘oành’ một tiếng, đồng thời ngăn cách cô cùng hai người bên trong, hai thế giới khác nhau.

Cô đứng lặng một hồi, lẳng lặng đi xuống bậc thềm, sau đó đi về phía ánh hoàng hôn.

Cô lúc này giống y như một kẻ ăn mày bị đuổi khỏi nhà? Cô hoang đường đến mức chạy tới nơi ở của hắn, làm cắt ngang chuyện tốt của hắn và vợ chưa cưới! A…. …….a!

Cô im lặng cười khổ trong lòng, từng bước rời khỏi căn biệt thự.

Hắn không có đuổi theo cô, cũng không quở trách việc cô tự ý xông vào nhà hắn, chỉ lạnh lùng nhìn cô như thế, nhìn cô rời đi, biểu hiện như người xa lạ.

Vốn cô còn cho rằng, cặp mắt thâm thúy hừng hực lửa nóng kia của hắn cũng giống như cô, đều che giấu sự kϊƈɦ động ngạc nhiên cùng mừng rỡ khi nhìn thấy đối phương, vội vã muốn ôm lấy người kia, bù lại những sầu bi sau ngày chia tay đó. Lại không nghĩ đến, là cô tự mình đa tình thôi.

Đúng thật là suy nghĩ nhiều a. Hắn không có yêu cô, là chính hắn cam tâm tình nguyện đưa cô trở về Tiêu gia, nhưng chính vào cái đêm mưa ôm nhau đó, cô bịcái ôm ấp của hắn mê hoặc nhất thời nổi lòng tham, muốn kề cận bên hắn nhiều hơn một chút.

Cho nên lúc chia tay, cô mới có chút buồn phiền.

Cô cúi đầu, nhìn bản thân mình vẫn còn đi đôi dép lê, túi xách cũng quên không cầm theo, quả thật là người không một xu dính túi.

Bộ dạng này quả thực là một kẻ ăn mày không sai.

“Đại Lận?” Ánh đèn chói chang chiếu vào mắt, trêи con đường dẫn vào khu biệt thự có một chiếc xe con đang chạy về phía này, dừng lại ở trước mặt cô, ống khói còn phun ra một luồng khí nóng. Xá Dật cho hạ cửa kính xe xuống, cười nói: “Đại Lận, đúng là cô thật! Đã lâu không gặp a. Đây là vợ của tôi.”

Hắn ta làm như chưa có chuyện gì xảy ra giới thiệu Đại Lận với vợ mình, rồi lại nhìn vợ giới thiệu Đại Lận: “Cô ấy là bạn học đại học của anh, học cùng lớp. Sau này có chút việc nên cô ấy chuyển trường. Lần gặp gần đây nhất chính là ở nhà Trâu bí thư, cũng không tham gia lễ đính hôn của cô ấy.”

Vợ hắn ta khách khí cười một cái, cùng Đại Lận chào hỏi qua, quả thật chuyện gì cũng không biết.

Đại Lận nhìn một màn biểu diễn kỹ xảo của Xá Dật, như có bóng ma trong lòng, theo bản năng lùi về sau một bước.

Xá Dật nhè nhàng cười, cứ như không có việc gì mang vợ mình rời đi, trở về biệt thự tân hôn của bọn họ.

Đại Lận biết Xá Dật vẫn còn nhìn cô trong kính chiếu hậu, xoay người tiếp tục đi, không để ý đến ánh mắt của hắn ta. Đối với một kẻ ăn chơi trác táng như vậy, cô không cần nhọc công bận tâm đến hắn làm gì. Bởi vì hắn ta bây giờ đã bị vợ quản, sẽ không giám làm bậy ở bên ngoài nữa đi.

Nhìn một màn biểu diễn vừa rồi của hắn ta là biết.

Cô ra khỏi khu biệt thự, móc móc túi tiền, phát hiện trêи người quả thực không có một đồng nào, muốn ngồi xe bus cũng không được. Dừng bước ngồi trêи ghế dài, nhìn người đến người đi.

—–Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Đằng Duệ Triết nhìn Đại Lận rời đi, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa bị người đóng lại trong chớp mắt.

Trâu Tiểu Hàm đứng một bên trầm mặc, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy bó hoa hồng, ngay cả khi bị gai nhọn đâm vào da thịt cũng không phát hiện ra.

Bó hoa này lúc đầu mua cũng không có đẹp như vậy, nhưng lại có thể chọc giận được Đại Lận cũng không tệ! Mặc kệ nói gì đi nữa, bó hoa này cũng là Duệ Triết cam tâm tình nguyện mua cho cô, là lễ vật đêm Thất Tịch.

Mà ngày lễ tình yêu tặng hoa hồng đại biểu cho cái gì? Chính là yêu cùng thích!

“Duệ Triết, Đại Lận hiện giờ là vợ chưa cưới của anh Tiêu Tử, giờ lại ở chỗ này, dù thế nào cũng có điều không thể nào nói nổi.” Nhịn thật lâu, rốt cục cô cũng chờ đến lúc nỗi căm hận trong lòng dịu đi một chút, có chút xấu hổ và giận dữ nói ra những lời này, “Anh thật sự là muốn đem Đại Lận ra để hạ nhục em sao? Biết rõ cô ấy ở trong này, anh còn dẫn em đến!”

Nếu giờ phút này cô còn cố ý nói ra câu đại loại như “Anh Duệ Triết, em cũng rất muốn gặp Đại Lận nha!’, thì có vẻ rất giả tạo rồi.

Cô cho tới bây giờ đều không nghĩ tới gặp Đại Lận, không muốn cùng Đại Lận vì một người đàn ông mà tranh giành nhau, tranh đến cô chết tôi sống!

Tuy rằng, quãng thời gian Đại Lận ra tù này cô cũng rất đồng cảm, nhưng Đại Lận chưa từng nhận phần tình cảm đó của cô, đương nhiên cô cũng không cần phải lại đi làm phần việc người tốt này nữa. Dù nói thế nào đi nữa cô cũng là người có khí phách, không thể so sánh với Đại Lận thấp kém, không thể để Duệ Triết nhục nhã như vậy được!

Nghĩ đến đây, trong lòng lại thêm một trận chua xót, có khổ mà không thể nói ra.

Đằng Duệ Triết nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô, nhìn thấy ánh lệ trong mắt cô, cong môi lạnh cười nói: “Trâu Tiểu Hàm, hiện tại giữa chúng ta là loại quan hệ gì?”

Trâu Tiểu Hàm cắn môi, kiềm nén đoạn nước mắt đang chực trào ra.

Cô muốn ném bó hoa hồng trong tay xuống mà dẫm nát dày xéo, nhưng rốt cuộc vẫn luyến tiếc. Cô biết, một khi ném xuống, mối quan hệ giống như một tầng băng mỏng giữa bọn họ cũng triệt để bị phá hủy cùng!

Cho nên cô ta chỉ có thể nắm chặt nó trong tay nhịn xuống nỗi ủy khuất trong lòng, nước mắt ràn rụa nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lạnh lùng kia.

Đằng Duệ Triết mày kiếm nhíu chặt, không hề quát mắng cô ta, xoay người đi đến đầu bậc thang, âm thanh lạnh lẽo vô tình nói: “Rời đi hoặc ở lại, tất cả đều tùy cô! Không cần náo loạn ở trước mặt tôi, bằng không —- Cút!” Sau đó bước lên lầu, không lưu lại bất kỳ một tia tình cảm nào.

Trâu Tiểu Hàm ủy khuất vô cùng, nước mắt chua xót ‘lạch bạch’ rơi xuống.

Duệ Triết lên lầu mới phát hiện ra, gian phòng lâu hai quả thực đã trở thành phòng làm việc, máy vi tính vẫn còn đang mở, khắp nơi đều bày mở giấy tờ tài liệu, mỗi trang đều đánh dấu rất nhiều điểm, trêи tường dán đầy giấy nhớ. Mà trêи sofa vẫn còn đặt túi đồ cùng điện thoại di động của Đại Lận.

Hắn cầm điện thoại của cô lên, phát hiện đã tắt máy.

Vì thế liền than nhẹ một tiếng, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hai mắt u trầm.

Vì sao không chịu tiếp tục đi học thật tốt? Vì sao lại muốn chạy đến đây? Đại Lận, em có biết, Tiêu bá mẫu mới là nơi chắn gió cho em tốt nhất không?

Cánh môi bạc tình của hắn vừa khẽ động, không hề suy nghĩ, liền nhấn số của Torn.

Torn bắt máy rất nhanh, cười hì hì nói: “Đằng tổng, hương vị thế nào? Có muốn hay không lại đến một lần nữa?”

Gương mặt tuấn tú của hắn lạnh lùng, vừa nghiêm khắc lại lạnh như băng: “Torn, cô quá tự tung tự tác rồi đấy! Một năm tiền lương này cùng tiền thưởng cuối năm……”

“A!!! Đằng tổng, tôi biết rồi!” Torn ở đầu bên kia phát ra một tiếng kinh hoảng như muốn xuyên thủng trời xanh, cực kỳ tự mình hiểu lấy, chắp hai tay xin tha: “Cũng chỉ là khấu trừ tiền lương cùng tiền thưởng thôi! Đằng tổng, xin hãy cho tôi cơ hội hối cải để làm người mới, tiền lương một năm này thư ký tôi đây đều không cần, chỉ xin ngài bớt giận, bớt giận bớt giận, ngàn vạn lần bớt giận! Đừng trừng phạt Tô tiểu thư, Tô tiểu thư cô ấy mỏng manh yếu ớt, lần đầu tiên bị ngài ép buộc ở trêи giường, lại dùng cách xử phạt về thể xác, sẽ…. sẽ không chịu nổi! Kỳ thực mà nói Đằng tổng ngài cao to cường tráng, mà dưới thân ngài lại là một thân Tiểu bạch thỏ mềm mại, chung quy sẽ….”

Hai bên má không tự chủ mà đỏ lựng lên, nói không ra được lời phía sau! Ý tứ đó, hẳn là ông chủ ngài cũng biết đi, sẽ không cần một thư ký như tôi nói ra, tuy thư ký tôi là gái già, tuổi có ‘thặng dư’, nhưng ngay cả tay đàn ông cũng chưa sờ qua, sẽ rất xấu hổ đấy.

“Một năm tiền lương cùng tiền thưởng cuối năm, tất cả đều tăng gấp đôi!” Đằng Duệ Triết trầm giọng ói hết lời, khóe môi hơi giương lên: “Lần này nếu không phải cô đưa cô ấy tới đây, không biết lại sẽ chạy đến chỗ nào. Cho nên, tôi tăng lương cho cô!”

“A!!!!!!!!” Torn lại bị kinh sợ lần nữa, cái cằm nhỏ thiếu chút là rơi xuống. Giống như đang bay trêи mây vậy, tương phản thế này cũng quá lớn đi, một hồi nóng một hồi lạnh, quả thực là nước sôi lửa bỏng a! Nhưng mà, Torn thích, hì hì!

Đằng Duệ Triết cúp máy, xoay người trở lại, nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu đã theo anh leo lên lầu.

Tiểu Tuyết Cầu gồi trêи đất nhìn baba nó lắc lắc cái đuôi ngắn ngủn, tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ. Baba chủ nhân, người thật xấu, làm mẹ chủ nhân tức giận bỏ đi rồi, ta thật vất vả mới trốn được vào trong túi của mẹ chủ nhân chạy theo đến đây, cứ như vậy bị người làm cho bị thương!

Đằng Duệ Triết ngồi trêи sofa, sờ sờ đầu nó, trong ánh mắt rõ ràng là phiền muộn, đem thân mình cao ngất của mình duỗi thẳng nằm dài trêи sofa, nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau mới xuống lầu, nhìn thấy đèn phòng sách vẫn mở sáng ngời, trêи bàn dài còn bày một bó hoa hồng được cắm trong bình, trêи mấy nụ hoa vẫn còn vương vài giọt nước. Trong phòng còn bật một bản nhạc nhẹ, đong đưa như thuyền trôi, thật thích hợp với một buổi chạng vạng mùa hè.

Trong phòng bếp chợt bay đến mùi thịt nướng thơm lừng, bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại của Trâu Tiểu Hàm đang đứng trong phòng bếp phía sau quầy bar, tay cầm một cái xẻng lật chuyển miếng sườn cừu trong chảo, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.

“Duệ Triết, anh mở rượu vang đi, sườn cừu đã chuẩn bị xong rồi. Anh muốn hương vị tự nhiên, hay là vị cay?” Tiểu Hàm không hề khóc, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lại khôi phục lại nụ cười ngọt ngào, quay đầu cười nói với Duệ Triết: “Vốn muốn làm gan ngỗng, nhưng tủ lạnh chỉ có sườn cừu. Nhưng mà anh cứ yên tâm, em làm sườn cừu tuyệt đối ngon!”

Khóe miệng Duệ Triết hơi nhếch lên, ánh mắt rét lạnh, nhìn Tiểu Hàm tìm tòi nghiên cứu.

Hắn vốn cho rằng cô ta đã rời đi rồi, không thể tin nổi vẫn còn kiên trì ở lại.

Tiểu Hàm bưng đĩa sườn cừu nướng thơm lừng qua, ngồi ở đối diện hắn khui rượu vang, cười tươi như hoa: “Duệ Triết, giúp em một chút, mấy loại đồ uống này em không biết làm thế nào…….”

Nhưng Duệ Triết chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên chậm chạp mà lãnh xích nói ra một cấu: “Cởi quần áo!”

“Cái gì?” Bàn tay cầm đồ khui rượu của Tiểu Hàm run lên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đàn ông vui buồn thất thường này.

“Tôi, nói, cô, cởi, quần, áo!” Người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo gằn từng chữ, giống y như bậc Đế vương cao cao tại thượng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Nếu yêu tôi, không phải nên cởi hết ở trước mặt tôi sao!”.

Tiểu Hàm bị nhục nhã, đồ khui rượu trong tay hung hăng rơi xuống đất, thật vất vả nuốt xuống giọt nước mắt dâng tràn, trong lòng xót xa không thôi.

Vì sao nhất định phải nhục nhã cô như vậy? Trước đó kêu cô cút, bây giờ lại muốn cô cởi áo, cô đã miễn cưỡng nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, vì sao vẫn không dành được sự ủng hộ của hắn…. Màn đêm buông xuống, bên ngoài cửa sổ sát đất đột nhiên vang lên tiếng sấm sét, bầu trời đêm ngày hè, nhanh chóng kéo theo mưa giông sấm chớp.

Trâu Tiểu Hàm từ trêи ghế chậm rãi đứng dậy, đưa tay cởi nút áo trêи người mình ra, lộ ra da thịt trắng mềm như sữa.

Sắc mặt Đằng Duệ Triết phát lạnh, đột nhiên xoay người bước đi về phía cửa, cũng không hề nhìn cô lấy một cái, đẩy mạnh cửa lớn ra, sải bước mà đi.

Cái hắn muốn không phải là cởi áo, mà chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này! Tiểu Hàm, cô không biết sao! Cô đây chính là tự rước lấy nhục.

Hắn nhanh chân bước vội trong gió lớn, tìm hết đường này đến đường khác, lúc đến cửa lớn ra vào khu biệt thư. nhìn thấy phía chân trời vang lên một hồi sấm sét vang dội.

Trời sắp đổ mưa rồi, không biết Đại Lận đi chỗ nào?

Hắn không muốn quản chuyện của cô, nhưng hắn lo lắng Tiêu gia không đi tìm cô. Hắnmuốn đối xử tử tế với Tiểu Hàm, nhưng hắn không khống chế nổi sự phiền muộn trong lòng.

Trước khi gặp Đại Lận, tâm tình của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng rất chắc chắn mình có thể dần chấp nhận Tiểu Hàm, phát hiện ra những điều tốt đẹp ở cô ấy. Nhưng sau khi nhìn thấy Đại Lận ở trong biệt thự, hắn mới phát hiện ra bản thân vẫn còn nhớ Đại Lận đến như vậy, muốn ôm lấy cô! Đó là một loại nhớ nhung lưu luyến sau khi biệt ly.

Ngày hôm đó, lúc hắn xuống núi, một mình đi qua cầu treo, đi liền mấy giờ, lại nhớ đến cảm giác hai người bọn họ tay trong tay bước qua nơi này.

Hắn biết cô vẫn còn đang ngủ, giống hệt như một cô công chúa ngủ trong rừng, chờ hoàng tử của mình đến hôn tỉnh dậy.

Mà hoàng tử của cô, không phải là hắn.

Lúc nghĩ đến điều đó, trong lòng hắn không khỏi chua xót, muốn nóng nảy nổi giận, muốn hủy diệt Tiêu gia….. Nhưng hắn không thể làm vậy.

Sau một hồi sấm nổ vang lên, mưa như trút nước đổ ập xuống, xối xả không thôi, khiến cho toàn bộ nơi đây biến thành một mảnh trắng xóa mơ hồ không chịu nổi. Hắn đứng trong mưa vội vàng chạy nhanh đi, lớn tiếng gọi tên Đại Lận, cả người bị nước mưa dội ướt, bao lấy thân hình cao lớn của hắn.

Nhưng hắn vẫn không tìm được Đại Lận, không biết cô đi đường nào, có hay không đã trở về Tiêu giạ

Hóa ra hắn vẫn muốn quản chuyện của cô, sợ cô không có chỗ nào để đi, sợ cô đói, sợ cô bị người ta lừa đi mất…….

“Đại Lận!” Hắn lấy tay gạt vội nước mưa che khuất tầm nhìn trêи mặt, nhìn người đang cuộn mình trêи ghế ngồi điểm chờ xe buýt. Điểm dừng xe buýt chỉ có một góc nhỏ hẹp như vậy, căn bản không thể che được mưa to gió lớn thế này, Đại Lận thu mình cuộn tròn vào một góc, quần áo tóc dài đều nhỏ nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió nước tạt vào làm cho trắng bệnh, cho dù có quay mặt trốn vào trong cũng không ngăn được bị mưa xối.

Hắn vội vàng chạy tới, ôm trọn lấy cô đang co rút thành một cục, muốn che mưa che gió cho cô, khàn giọng nói: “Vì sao không lên xe bus ngồi? Sao không về nhà của mình lại ngồi ở đây hứng mưa!”

Đại Lận ru rú trong lòng hắn, mái tóc ướt đẫm không ngừng nhỏ nước xuống gương mặt trắng nõn, yếu ớt cười nói: “Tôi chờ anh đem đồ ra cho tôi, trêи người tôi….. không có đồng nào cả.”

Hắn cúi đầu, bất chấp tất cả, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang run rẩy của cô.

Cô ngửa đầu, đầu tiên còn muốn giãy dụa tránh thoát, sau lại bị hắn ôm chặt chẽ hơn, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng mạnh mẽ rắn chắc của hắn, rồi đột nhiên buộc chặt, ngẩng cao cằm, nóng bỏng đáp lại hắn! Hóa ra, cô cũng thật sự nhớ hắn, cô cũng thực sự tủi thân, cũng thực sự mừng rỡ như vậy.

Hắn cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, siết chặt eo nhỏ, áp mạnh cô lên tấm biển quảng cáo phía sau, để hai cổ tay nhỏ của cô vòng ra sau mà ôm lấy cổ hắn, cùng môi lưỡi quấn quýt giao nhau, giải tỏa nỗi khổ tương tư.

Mưa to vẫn còn đang đổ xuống, giữa trời mưa gió, phảng phất vang lên tiếng thở dốc dồn dập của hai người, âm thanh yêu kiều của Đại Lận, cô nóng bỏng đáp lại, giống như một ngòi lửa, thiêu đốt cả người Duệ Triết.

Hắn hung hăng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, khiến cho những ngón tay của cô, hạnh phúc mà kéo lấy áo sơ mi của hắn, để lại trêи bả vai rộng lớn của hắn những vết cào nông sâu. Cô liên tục ngâm nga, thở gấp hổn hển, hai chân cuốn lấy eo hùm rắn chắc của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ôm lấy hắn, cùng anh môi lưỡi triền miên, đuổi bắt, hưởng thụ giai điệu tuyệt mĩ này.

——Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Trêи đường lớn chợt có một chiếc xe chạy tới, bàn tay hắn vừa chui vào trong áo của cô, men theo đường cong của cái eo nhỏ nhắn leo lên hai đỉnh đồi no đủ, nóng bỏng yêu cô, nhưng nhận thấy địa điểm nơi này thật không hợp lý, rất nhanh liền rút tay ra.

Mưa rất lớn, hết trận này đến trận khác tạt lại đây, hắn luyến tiếc buông cánh môi mềm mại kia ra, ʍút̼ ʍút̼, ở bên tai cô khàn giọng nói nhỏ: “Chúng ta trở về đã.”

Cô hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra.

Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị nước mưa tẩm ướt, mái tóc càng thêm đen dán lên hai cánh má cô, đôi mắt xinh đẹp long lanh giống như vừa được nước mưa rửa trôi, trải qua một hồi kϊƈɦ tình như vậy càng trở nên lưu động, phủ một tầng mờ sương.

Đôi môi phấn nộn bị hôn đến sưng đỏ, thở hồng hộc mê người.

Duệ Triết bế cô lên, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bảo hộ trong lòng mình, chạy nhanh về phía căn biệt thự của hắn.

Cô vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, nghe nhịp tim đập trầm ổn mà có lực của hắn, ngẩng mặt lên, ngắm nhìn khuôn mặt hắn trong mưa.

Trêи mặt hai người đều bị nước mưa làm ướt hết, dọc theo đường nét khuôn mặt chảy xuống, không biết là mưa, hay là nước mắt.

Cô đột nhiên kéo kéo áo hắn, muốn hắn đặt cô xuống.

Hắn cúi đầu nhìn cô một cái, áp khuôn mặt nhỏ nhắn đã chịu đủ mưa to gió lớn tạt qua của cô vào lại lòng mình, bước nhanh như bay về phía biệt thự. Chốc lát sau, bọn họ đã về đến cửa, đứng dưới mái hiên, anh liền đặt cô xuống.

Lúc này cả hai đã tỉnh táo lại một chút, giữa tiếng sấm sét vang dội, cứ thể lẳng lặng đứng nhìn đối phương.

“Vào nhà đã.” Hắn giơ tay ấn mở khóa cửa điện tử, bàn tay lớn gắt gao nắm chặt tay cô.

Cửa lớn mở ra, không thấy Trâu Tiểu Hàm ở trong phòng, nhưng sườn cừu cùng rượu đỏ vẫn còn bày ở trêи bàn, hoa hồng dưới ánh đèn yên lặng tỏa hương thơm mê người.

Đại Lận nhìn một màn này, đứng ở trước cửa không chịu vào.

“Giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả.” Duệ Triết phá lệ mở miệng giải thích với cô, âm thanh khàn khàn từ tính, rõ ràng là sợ cô lại hiểu lầm gì nữa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Hoa hồng là lúc chờ đèn đỏ có đứa nhỏ bán hoa chạy đến…..”

Lúc này Đại Lận đã dần tỉnh táo lại, nước mưa lạnh như băng không chỉ rửa sạch thân thể cô mà còn gột rửa cả đầu cô, khẽ cười nói: “Anh không trả lại bao đựng và điện thoại cho tôi, cho nên tôi mới trở lại đây lấy.”

Cô tránh thoát khỏi bàn tay to của hắn, mang một thân ẩm ướt, đi lên lầu lấy túi sách cùng di động của mình.

Chờ một lúc sau, Duệ Triết đã ngồi ở bên bàn dài, khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng như ngày thường, môi mỏng nhếch lên, cũng ý thức được lời giải thích của bản thân chỉ là dư thừa.

Hắn im lặng nhìn Đại Lận, ɖu͙ƈ vọng bị cô khơi gợi lên vẫn chưa hoàn toàn tan hết, cực lực đè nén, dần dần khiến bản thân bình ổn lại.

Cảm xúc khi được cô nhiệt tình đáp lại lại tốt đẹp như vậy, là vì đã từng ly biệt nhau sao?

Hóa ra lúc hắn ra đi, cô cũng không phải không có cảm giác gì, cũng giống hắn, đều luyến tiếc đối phương, quyến luyến đối phương.

Đây, là thứ tình cảm gì?!

Trong lòng hắn nhen nhóm lên một tia sáng tỏ, lại một tia mê mang. Đó là áy náy sao? Hay là ham muốn ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu?

“Em đã bị dầm mưa rồi, trước đi tắm đi đã.” Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể nói với cô những lời này.

Đại Lận cũng lẳng lặng nhìn lại hắn, hai mắt trong suốt, mày ngài khẽ chuyển.

Cô cũng không nói gì, mag theo đồ của mình đi tới ngưỡng cửa, mở cửa rời đi. Nụ hôn vừa rồi, chính là luyến tiếc vì chia ly ngày hôm đó, cũng giống như hắn, trong thân thể cũng chất chứa một cỗ lửa nóng. Nhưng nồng nhiệt qua đi, cái loại cảm xúc nóng ruột nóng gan này sẽ không còn nữa, chỉ còn lại sự áy náy cùng nỗi bất an.

Cô bị nước mưa lạnh ngắt làm cho thanh tỉnh.

“Trở lại!” Ánh mắt Duệ Triết thoáng buồn bã, đứng bật dậy bắt lấy tay cô, ôm chặt cô lại vào lòng, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, “Anh không muốn quản chuyện của em! Nhưng em có thể đừng tùy hứng như vậy nữa có được không? Yên tâm mà ở lại Tiêu gia, hoàn thành chương trình học đại học của mình, ngẩng đầu làm người lại từ đầu!”

Đại Lận ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chợt dâng lên một tầng hơi nước.

Cô nhẹ nhàng đẩy đôi bàn tay đang kiềm chế mình ra, buông mi rũ xuống, tiếp tục bước rời khỏi nơi này.

Trong tay Đằng Duệ Triết chợt trống rỗng, mày cau chặt, đột nhiên từ phía sau gắt gao ôm lấy cô. Hắn ôm lấy rất bá đạo, cũng thật bi thương, môi mỏng đặt lên mái tóc cô, hai cánh tay mạnh mẽ nhốt chặt eo cô.

Cả hai đều không nói gì, chỉ lẳng lặng tựa vào nhau như vậy, ôm ấp, cảm nhận nhịp tim đập như trống đánh của đối phương.

Thân thể Đại Lận rõ ràng đã dần thả lỏng xuống, thân mình mềm mại ướt sũng cùng với thân thể đàn ông đồng dạng dính sát vào nhau cùng một chỗ, không một khe hở.

Bao phủ giữa hai người không phải ham muốn ɖu͙ƈ vọng, mà là một loại tâm ý bàng hoàng cùng lo âu.

Đôi mắt bị che phủ bởi một tầng hơi nước chậm rãi chuyển động, tầm mắt rơi trêи những cách hoa hồng kiều diễm trêи bàn dài, nhớ tới hôn sự của Duệ Triết và Tiểu Hàm. Cô sao lại quên mất, mấy giờ trước khi rời khỏi cánh cửa này, còn bắt gặp đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của hắn cơ chứ.

Tại một khắc kia hắn chần chờ, là bởi vì hắn đã hạ quyết tâm cưới Trâu Tiểu Hàm, từ đây sẽ không để ý đến cô nữa.

Cô chợt khẽ cười.

Mà đúng lúc này, chuông cửa biệt thự giữa đêm hôm mưa to gió lớn lại đột nhiên vang lên.

Duệ Triết hơi ngẩn ra, nới lỏng vòng tay ôm cô ra, giơ tay ấn mở màn hình chuông cửa. Chỉ thấy một người đàn ông đứng bên ngoài, kính cẩn nói: “Đằng thiếu gia, Tiêu phu nhân tới đón thiếu phu nhân trở lại Tiêu gia, xe đã dừng trước cửa nhà, tôi được phu nhân giao phó đến đưa thiếu phu nhân lên xe.”

Vệ sĩ bật dù lên che cho Đại Lận, đưa cô lên xe trở về Tiêu gia.

Từng hạt mưa tí tách tí tách đập trêи tán ô, giống như chuỗi trân châu bị đứt dây rơi xuống không ngừng nghỉ, bắn tung tóe dưới chân.

Tiêu phu nhân mặc dù bệnh nặng, nhưng vẫn gắng xuống xe, để vệ sĩ đứng trong mưa che dù.

Bà im lặng nhìn Đại Lận một thân ướt đẫm, không hề quở trách cũng không chất vấn gì, còn phủ lên người cô một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Đại Lận, sau này đừng như vậy nữa.” Bà khẽ nói, dời ánh mắt đặt trêи người Đại Lận qua, nhìn Đằng Duệ Triết đang đứng dưới mái hiên.

Đằng Duệ Triết lạnh lùng nhìn một màn này, không nói một câu, đường cong trêи khuôn mặt vô cùng sắc bén.

Nếu lần trước là vì tôn trọng sự lựa chọn của bản thân Đại Lận, mới nhịn một bước đưa cô trở về nhà họ Tiêu, gả cho người. Nhưng lần này, cô vì lý do gì lại phải trở về Tiêu gia?

Mới vừa rồi cô còn nhiệt tình đáp lại hắn như vậy, cùng hắn triền miên trong mưa, khó chia khó dời thân mình mềm mại, tình cảm mãnh liệt cùng lửa nóng điên cuồng kia, khiến nhiệt huyết hắn sôi trào, đến bây giờ vẫn còn khó có thể bứt ra.

Nếu nói cô không có một chút cảm giác nào với hắn là không thể. Cô lúc đó giống như một con mèo hoang nhỏ nhiệt tình, ngẫu nhiên bùng nổ khiến cho hắn điên cuồng……Nhưng, cảm giác của cô với Tiêu Tử là gì?

Cô nói cô yêu Tiêu Tử.

“Đại Lận!” Hắn lạnh lùng gọi cô đang chuẩn bị bước lên xe lại, ngay trước mặt Tiêu phu nhân hỏi: “Anh muốn biết, nếu 3 năm trước Đằng Duệ Triết từng đến thăm em, em có thể còn yêu anh ta nữa không?”

Đang lúc bước lên xe, Đai Lận nghe thấy vậy liền run lên, quay đầu nhìn hắn, trêи khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm nước, không biết là mưa hay là nước mắt.

Cô không đáp lại hắn, chỉ nhìn hắn một cái, sau đó trở lại trêи xe cùng Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân nằm tựa vào ghế ngồi, đôi mắt thanh tú đã trải qua biết bao tang thương cứ vậy lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Lúc bà nghe thấy Đằng Duệ Triết hỏi một câu kia, hàng lông mày rõ ràng giật mình, nhưng bà không hề tức giận, mà chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần.

Đại Lận khoác áo lên người rồi ngồi cạnh bà, đôi tay đặt trêи vạt áo, lặng lẽ nắm chặt.

Cần gạt mưa phía trước hoạt động lên xuống, vững vàng mà thong thả, Tiêu phu nhân nằm đó, thân mình đột nhiên nghiêng về phía bên cạnh, vô lực ngã xuống.

“Mẹ!” Đại Lận vội đỡ bà dậy, nhẹ nhàng ôm lấy bà.

Tiêu phu nhân chậm rãi mở to mắt, hơi thở mong manh nói: “Mẹ chỉ hơi mệt một chút thôi. Đại Lận, con nói cho mẹ nghe một chút chuyện hồi nhỏ của con đi, ngày bé con hẳn là một đứa bé ngoan a.”

“Mẹ, có phải miệng vết thương trêи người lại đau không ạ?” Đại Lận chua xót không thôi, biết Tiêu phu nhân thân thể không thoải mái, cả người đều đau, nhưng bà vẫn mạo hiểm trời mưa như trút tới đây đón cô, “Lúc con mới 2 tuổi, baba đưa con đi nhà trẻ, nói sẽ lấy dép lê cho baba, đám lưng….”

Tiêu phu nhân kéo lên chút tươi cười suy yếu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe Đại Lận kể, tay phải nắm lấy tay Đại Lận.

“Mẹ Hàn Tử đối với con rất tốt….”

Tiêu phu nhân càng nắm chặt lấy tay cô, cực lực chịu đựng nỗi đau hành hạ trong người, trêи mặt bắt đầu hiện lên vẻ đau đớn ẩn nhẫn. Nhưng bà vẫn cười cười nghe Đại Lận kể, còn nói: “Con là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại không có một người mẹ tốt, về sau….. Vui vẻ lên một chút”, Đại Lận bật khóc, nhìn sắc mặt thống khổ vì bệnh của bà, không biết nói thêm gì nữa.

—-

TRâu Tiểu Hàm đứng trong phòng một lúc lâu, cởi bỏ nút áo, áo ngực màu tím cùng da thịt mịn màng lộ ra bên ngoài nhìn không sót một thứ gì, vô cùng mê người.

Lúc đó cô trống rỗng đứng ở đại sảnh một lúc lâu, mặc xong quần áo, liền ra khỏi cửa.

Thời điểm cô bước ra đúng lúc trời đang mưa, nhìn thấy Đằng Duệ Triết sốt ruột tìm kiếm Tô Đại Lận, lần đầu tiên nhìn thấy hắn hoảng hốt lúng túng như vậy, dùng giọng nói từ tính mê người của mình lớn tiếng gọi tên một người con gái.

Sau đó ở trong mưa gió bão bùng, cô nhìn thấy hai người bọn họ bất chấp tất cả ôm hôn nhau, Tô Đại Lận nhiệt tình như lửa, Đằng Duệ Triết điên cuồng sục sôi, hai người bọn họ cứ như vậy trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt ở chỗ biển quảng cáo xe bus, khiến cho trái tim cô lộp bộp rơi xuống vỡ nát.

Tại sao có thể như vậy?

Duệ Triết 3 năm trước không phải cực kỳ chán ghét Đại Lận sao?

Không phải muốn đưa cô ta vào nhà lao, định bỏ cô ta lại phía sau sao!

Vì sao 3 năm sau, hắn lại có thể ôm người mà mình từng chán ghét nhất vào ngực hung hăng hôn như vậy! Vì sao có thể liều lĩnh, bất chấp hậu quả đem Đại Lận áp dưới thân mình như vậy!

Đằng Duệ Triết, người đàn ông này, đời này anh dù muốn yêu người phụ nữ nào đi nữa, cũng đâu nhất thiết phải chọn Đại Lận chứ!

Cô đứng dưới mưa run rẩy không thôi, không chỉ có đau lòng, mà còn một cỗ ghen ghét đang cấp tốc sinh sôi dưới đáy lòng. Nếu là trước lễ đính hôn, Duệ Triết thực sự có dính líu với người phụ nữ khác, cô ta còn có thể dễ chịu một chút. Nhưng nếu trêи người mang đầy vết nhơ loang lổ như Đại Lận, cô ta tuyệt không cam lòng!

Sau khi mạo hiểm trời mưa lớn về nhà, cô khi tắm rửa một cái, mệt mỏi lên giường đi ngủ.

Phu nhân bí thư nhìn thấy con gái sau khi trở về thì mặt mày không vui, ngồi bên cạnh giường hết lòng khuyên bảo: “Con gái ngoan, cho dù ở trước mặt cậu ta bị khi dễ đến mức nào, con nhất định phải duy trì bộ mặt khéo léo nhu mì, nhã nhặn. Lúc nào cũng phải từ tốn, thấu tình đạt lý, chì cần con bảo trì được diện mạo đoan trang rộng lượng này, một ngày nào đó cậu ta chắc chắn sẽ quay đầu. Hôm nay mẹ nhìn thấy cậu ta đối với con cũng không tệ nha.”

“Lúc đầu đúng là không tệ.” Trâu Tiểu Hàm chui trong chăn ấp úng nói, không muốn để mẹ cô ta nhìn thấy hai mắt sưng đỏ, “Mẹ, mẹ nói Đại Lận và anh Tiêu Tử đến lúc nào mới kết hôn? Ngày đính hôn hôm đó của anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cảm xúc của anh Tiêu Tử hình như luôn không được tốt.”

Nếu Đại Lận sớm gả cho anh Tiêu Tử thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa!

Mấy ngày mà Đằng Duệ Triết mất tích, nhất định là đã mang Đại Lận đi trốn ở một nơi nào đó, hai người từ ghét biến thành yêu, không biết đã thân mật đến độ nào rồi! Cho nên, một màn hôn nhau kϊƈɦ tình trong mưa đó mới chỉ là món khai vị thôi, những cử chỉ thân mật khác e là đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, mà người nhà Trâu gia, Tiêu gia bị lừa không mảy may biết chút gì!

Tô Đại Lận à Tô Đại Lận, tôi quả nhiên đã quá xem thường cô rồi! Sau khi ra tù, cô vẫn còn bản lĩnh dây dưa với anh Duệ Triết như vậy.

Nghĩ đến điều này, cô ta đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, nhìn mẹ mình, hai mắt sưng đỏ kể hết mọi chuyện: “Mẹ, hôm nay Duệ Triết mang con đến biệt thự riêng của anh ấy cùng nhau trải qua đêm Thất Tịch, nhưng con lại gặp Đại Lận ở đó. Bọn họ, có quan hệ nam nữ không bình thường.”

“Cái gì?!” Phu nhân bí thư liền hít một hơi lạnh, trừng mắt nhìn con gái: “Con nhỏ Tô Đại Lận này dám quyến rũ Duệ Triết? Con nói là sự thật?”

“Dạ!” Tiểu Hàm khóc gật đầu.

“Cái đồ vô giáo ɖu͙ƈ!” Phu nhân bí thư mắng to một tiếng, vỗ mạnh một cái lên chăn mền.

—-

Đêm đó, phu nhân bí thư Lam Thị liền đem chuyện này báo cho chồng mình biết, vừa ngồi thoe kem dưỡng da, vừa nhìn bí thư Trâu đang nằm trêи giường nói: “Lão Trâu, hóa ra Duệ Triết thực sự có phụ nữ bên ngoài, ông có biết cô ta là ai không? Chúng ta đều biết cả đấy!”

“Ai?” Bí thư Trâu nâng mí mắt.

“Con gái Tô Cẩm Phong.” Lam Thị leo lên giường, ngồi bên cạnh chồng, vô cùng tức giận nói: “Con ranh Đại Lận này, nhà chúng ta đối xử với nó không tệ, vậy mà nó lại quay ngược lại cắn Tiểu Hàm nhà ta một ngụm, còn chưa hết hi vọng với Duệ Triết! Lão Trâu, ông đến Đằng gia nói một tiếng, nhất định phải bắt Đằng gia mau chóng cử hành hôn lễ, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

Trâu bí thư làm như suy nghĩ một lát, tháo gọng kính xuống, gật gật đầu nói: “Đúng thế. Trâu gia chúng ta đã cho Đằng gia bọn họ mặt mũi, cha con bọn họ cũng không nên quá phận.”

Ngày hôm sau, bên trong văn phòng, Đằng Duệ Triết đang tập trung xử lý công việc, Trâu Tiểu Hàm đột nhiên bưng một tách cà phê đi vào, mặt sưng lên, lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn không nghĩ tới cô ta còn có thể đến công ty làm việc, liếc nhìn cô ta một cái, thái độ ôn hòa: “Bây giờ em có thể ra ngoài!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN