Lỡ Bước Thành Người Dưng
Chương 12
” Trương Tử Danh, ưm.. hình như có người đến…ưm…ưm. “
Hai tay Đồng Giai Nhiên bị cà vạt của Trương Tử Danh trói lại vòng qua đầu. Cô thở dồn dập, cơ thể nóng như lửa liên tục phải bắt kịp nhịp điệu của hắn khiến người mệt rã rượi. Nhưng hắn lại không cảm thấy thế, lén lút kiểu này hắn cực kỳ thích thú.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi tiến đến gần, linh cảm không hay cô liền ghé sát tai nói với Trương Tử Danh. Hắn cũng thấp thỏm lo lắng, nên dừng hẳn lại xem có động tĩnh gì không.
Thẩm Bạch Phong càng lúc càng tiền gần, khoảng cách giữa anh và đôi nam nữ kia chỉ còn lại khoảng chừng hai mét sau bức tường che chắn. Tiếng kêu ban nãy vẫn còn mà giờ thì đã im bặt, anh lại càng tò mò về câu chuyện đằng sau.
Đang định ngó xem sau bức tường chắc chắn kia đã xảy ra chuyện gì mà âm thanh phát ra ma mị tâm trí con người đến thế thì một bàn tay nhỏ bé từ đằng sau đặt lên vai anh. Anh giật mình, theo phản xạ anh tóm lấy cái tay đó vật ngược lại.
Là Đồng Giai Mẫn.
Bị anh phản kháng lại cô ngã lăn ra đất, may mắn cô hạ cánh bằng hông nếu không thì thể nào cũng tan sọ.
Cô đau ê ẩm không đứng dậy nổi, bám lấy chân Thẩm Bạch Phong. Anh chán chường không buồn mà nhìn cô lấy một cái, cũng chẳng thèm thương xót cô.
” Phiền toái.”
Anh dùng chân đẩy cô ra nhưng cô lại như con đỉa bám chặt lấy không buông. Không còn cách nào khác anh liền cúi xuống, túm lấy tóc cô, ép cô phải buông anh ra.
Cô lì lợm không muốn buông, bởi cô sợ anh phát hiện ra sau bức tường kia chính là sự phản bội đau đớn của người anh thương. Ban nãy khi đang định vào căng tin ăn trưa thì Hạ Y Y nói để quên mũ ở ngoài sân vận động nên cô chạy ra lấy hộ. Nào ngờ phát hiện cuộc tình mây mưa, ân ái của Trương Tử Danh và Đồng Giai Nhiên.
Cảm xúc cô chuyển đổi từ bất ngờ, ngạc nhiên sang đau đớn, khổ tâm. Cô biết mối quan hệ đen tối lén lút của họ nhưng càng không thể ngờ rằng hai con người đó lại dám làm chuyện này ngay tại trường học.
Đã vậy lại còn không kiêng dè gì, vẫn phát ra âm thanh ma mị, nếu như có người tình cơ đi qua hẳn sẽ bị âm thanh đó gây chú ý. Cô thấp thỏm lo lắng thay chị gái mình, cô muốn lại gần để nhắc nhẹ nhưng chưa kịp đến thì đã thấy Thẩm Bạch Phong xuất hiện ở đó.
Có lẽ anh đã để ý tới chất giọng quen thuộc đó nên tò mò mà tiến gần xem. Cô sợ khi anh biết được cuộc mây mưa sau bức tường chắn thì nhất định sẽ đau lòng, trái tim sẽ như bị cào nát bởi người mình yêu nên đã chạy đến chắn đường anh. Ngăn anh không cho tới gần hai con người coi trời bằng vung, coi luật bằng lời gió thoảng kia.
Bị anh túm tóc, da đầu cô rát đến nỗi như sắp bong ra, đau đơn không nguôi. Cô bất giác khóc, không phải khóc vì đau mà cô khóc vì thương anh.
Anh rất tốt, nhưng tại sao ông trời lại âm thầm hành hạ anh, để anh phải chịu những mũi dao vô hình đâm trúng tim, lặng lẽ rỉ máu.
” Khóc lóc cái quái gì vậy?”
Bị anh quát, cô càng được đà khóc lớn, bản thân cô nghĩ rằng nếu kéo dài thời trang như vậy thì hai con người kia sẽ biết nguy hiểm mà rời khỏi đây. Đúng như cô nghĩ, Trương Tử Danh và Đồng Giai Nhiên chột dạ, hai người họ nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy đi.
Nhưng Đồng Giai Nhiên không chạy thẳng vào căng tin mà lại đi đường vòng, quay lại sân vận động một lần nữa, giả bộ như đang đi tìm Thẩm Bạch Phong.
” Phong, có thể đỡ em đứng dậy không?”
Thấy cô đau, anh cũng không muốn túm tóc nữa. Không phải anh mủi lòng thương cô mà là do anh không muốn mang tiếng ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, ỷ mình là đàn ông lại đi hành hạ đàn bà yếu đuối.
” Thẩm Bạch Phong, sao anh lại ở đây?”
Đồng Giai Nhiên đứng ngay sau lưng anh, chứng kiến cảnh Thẩm Bạch Phong đang cúi xuống nói chuyện với Đồng Giai Mẫn. Nhưng theo góc nhìn của cô thì hai người họ giống như đang hôn nhau.
Lòng cô bỗng chốc bị giằng xé, trái tim đã sứt mẻ nay lại càng rách nát hơn, cô đau đớn hơn bao giờ hết.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng, anh vội vàng đứng dậy vui vẻ mỉm cười với cô:
” Nhiên, em đây rồi.”
Thấy mọi việc đã ổn, Đồng Giai Mẫn buông chân anh ra, đứng dậy nhìn chị gái. Liệu chị ấy có hiểu lầm cô và Thẩm Bạch Phong không nữa?
” Anh và Tiểu Mẫn đang làm gì vậy?”
Thẩm Bạch Phong gượng gạo gãi đầu không biết trả lời Đồng Giai Nhiên như thế nào mới thỏa đáng. Anh sợ nếu nói nhiều thì thể nào cô cũng hiểu lầm to cho xem. Bởi thanh minh là thú tội mà.
Thấy được sự khó khăn của anh trong việc giải thích cho chị gái hiểu, Đồng Giai Mẫn liền lên tiếng nói thay:
” Em bị ngã cho nên nhờ đàn anh kéo đứng dậy hộ nhưng anh ấy không giúp nên em bám chân ăn vạ. Chỉ thế thôi chị, đừng hiểu lầm.”
Nói xong Đồng Giai Mẫn mỉm cười trìu mến nhìn chị gái, mong sao chị ấy hiểu.
Cuối cùng thì Đồng Giai Nhiên cũng chịu bỏ qua, Thẩm Bạch Phong nở nụ cười đầy ý cưng chiều ôm cô đi vào trong căng tin. Anh chủ động mượn lò vi sóng để hâm nóng lại cháo, tự tay anh đút cho cô ăn.
Thật đáng ngượng mộ tình cảm chân thành mà anh dành cho cô. Nhưng… liệu nó có dành cho người xứng đáng?
…
Tan học, Đồng Giai Mẫn lấy danh phận là một người bạn gái đứng đợi Đình Mục Quân ở ngoài cổng trường.
Đúng lúc ấy thì Trương Tử Danh lái xe ra ngoài, gạt chân chống dừng ở một góc đường như đang đợi ai đó. Đích thị là Đồng Giai Nhiên.
Cô lấy can đảm tiến đến hỏi chuyện hắn:
” Đến bao giờ anh mới chịu buông tha cho chị tôi?”
Con mắt điên dại của hắn dừng trêи người cô, khuôn mặt không khác Đồng Giai Nhiên là mấy nhưng tính cách lại thú vị hơn cô ta rất nhiều.
Nghe thấy câu hỏi nực cười, hắn chỉ lắc đầu rồi vuốt tóc cô. Cô dứt khoát hất tay hắn ra song lại bị hắn bóp chặt lấy cằm:
” Bao giờ tôi chơi chán thì sẽ chuyển sang cô. “
” Đồ khốn!”
Cô thẳng tay giáng xuống mặt hắn một cái bạt đau điếng, in hằn trêи má là năm đốt bàn tay đỏ ửng. Chưa bao giờ hắn bị phụ nữ đánh kể cả mẹ hắn cũng chưa từng làm như vậy. Thế mà Đồng Giai Mẫn lại dam. Chán sống rồi sao?
Hắn nghiến răng định tát lại, nếu như hắn làm vậy thật thì chẳng phải cô thiệt hơn sao? Hắn là đàn ông, một cái bạt tay của hắn hẳn sẽ khiến cô rát mặt ít nhất hơn tuần.
Nhưng cái bạt tay ấy lại không trúng thẳng vào má cô, nó như bị một lực gì đó chặn lại.
Bị hắn dọa đánh Đồng Giai Mẫn đã nhắm chặt mắt từ lâu, nhưng đợi mãi không thấy mặt rát nên mở một mắt ra nhìn.
Hắn tức giận, nghiến răng nhìn người bên cạnh cô. Cô quay sang bên bắt gặp ánh mắt trìu mến của Đình Mục Quân.
Ở góc nghiêng này, trông anh thật soái, thật ấm áp. Lúc bảo cô cô thì rất nghiêm túc, đúng mẫu người cô thích, trong ấm ngoài lạnh.
” Mang danh tài tử của trường mà nhân cách hóa ra còn không bằng một con ruồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!