Lộ Nam Hướng Bắc II
Chương 14
Mùa xuân bắt đầu một năm mới.
Học kỳ mới bắt đầu, Thành Hướng Bắc đã vạch ra kế hoạch học tập. Lộ Nam vẫn như cũ, xem truyện tranh chơi trò chơi đi thư viện, cuộc sống gia đình tạm ổn, yên lành qua ngày, điều duy nhất thay đổi chính là người xung quanh hai người lại nhiều lên.
Tỷ như Vu Mộ Phong, tỷ như Mạnh Thiên Trạch.
Đầu tiên là Vu Mộ Phong, bởi vì mùa đông năm trước cùng nhau tự học cho nên coi như coi quan hệ bạn bè với Lộ Nam. Bởi vì trong nhà có tiền cho nên bình thường Vu Mộ Phong hay mời bạn bè đi vui chơi, cắn người mềm miệng, bắt người để tay, ấn tượng về Vu Mộ Phong trong lòng các đồng chí có sự thay đổi.
Xuất phát từ phép tắc, mỗi lần Vu Mộ Phong mời mấy người tỏng phòng đi ăn cơm đều hỏi Lộ Nam rằng Thành Hướng Bắc có đi không. Mười lần thì tám lần Thành Hướng Bắc không đi, có điều sau bữa ăn hắn sẽ đến trước cửa nhà hàng đón Lộ Nam.
[ Nam Nam, ăn xong chưa? ] Tin nhắn của Thành Hướng Bắc đúng giờ truyền đến.
Lộ Nam vỗ vỗ bụng nhỏ, ấn phím trả lời: [ no rồi, nhiều lắm! ]
Ngày mai là Thứ bảy, không có lớp, hai người về ổ nhỏ qua đêm.
Vu Mộ Phong tham quay đầu lại, hiếu kỳ nói: “Lộ Nam, ai gửi tin nhắn vậy?”
“À, Lão Hổ! ” Lộ Nam lắc lắc đầu, cười hì hì.
“Lộ Nam, Thành Hướng Bắc quan tâm đến cậu quá!” Chung Uy cười nói: “Nói cậu là ta là cha cậu còn không nhận, nói là thanh mai trúc mã không phải là người yêu chăng!”
“Hừ, cha tôi rất tốt mà! Đến phiên hắn?” Lộ Nam cắt lời, không cho là đúng.
“Hướng bắc có thời gian rảnh sao không cùng nhau tụ tập?” Vu Mộ Phong hỏi.
“À, hình như khu Đông có buổi giảng gì đó!” Lộ Nam gãi đầu, dù sao Thành Hướng Bắc luôn không muốn nhận nhiều ân tình của bạn cùng phòng cậu, nói há miệng mắc quai, phải giữ khoảng cách với viên đạn bọc đường.
Đang nói, Thành Hướng Bắc tới.”Ở đây cả à!”
Vu Mộ Phong đứng lên, nói: “Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn đi!”
Thành Hướng Bắc lắc đầu, cười nói: “Tôi ăn rồi, Nam Nam, có thể đi rồi chứ?”
Lộ Nam đứng lên, Thành Hướng Bắc tự động cầm túi sách của cậu, mấy người đã thành thói quen với Thành Hướng Bắc như vậy, nếu ngày nào đó hắn không hầu hạ Lộ Nam mới là kì quái.
“Hai người không về ký túc xá à?” Vu Mộ Phong hỏi.
“Oái, bọn họ cuối tuần nào cũng về nhà người quen mà!” Cuối tuần nào Lộ Nam cũng không ở phòng, Chung Uy và dương thiếu phàm đã quen rồi.
“Như vậy sao!” Vu Mộ Phong gật đầu.”Vậy hai người đi đường cẩn thận.”
Đèn đường mờ vàng, Thành Hướng Bắc đi xe đạp chậm rì.
Chỗ ngồi phía sau xe đạp đã được sửa lại, rất chắc chắn, bên bánh còn gắn thêm chân đỡ, đều chuẩn bị cho Lộ Nam.
“Ăn có ngon không? ” Thành Hướng Bắc trêu chọc hỏi.
Lộ Nam đặt tay lên vai Thành Hướng Bắc, đánh nhẹ một cái: “Có thể ăn được, cũng không biết sao Vu Mộ Phong lại nhiều tiền như vậy, đây đã là lần thứ tư trong tháng rồi.”
“Nếu y mời khách, em cứ ăn là được chứ sao.”
“Cũng không thể ăn mãi được! Hơn nữa ăn cơm cùng bọn họ rất không thoải mái.” Lộ Nam bĩu môi: “Lần sau em không đi nữa, ăn tiệc nhiều cũng ngán!”
“Nam Nam, về nhà làm cơm nhé, anh đói!”
Lộ Nam bật người đứng thẳng người, khẩn trương nói: “Không phải anh nói đã ăn rồi mà?”
“Trước giờ vào lớp có ăn cái bánh mỳ, sớm đói rồi.”
“Vậy sao không nói sớm.” Cậu xoa bóp eo Thành Hướng Bắc: “Đạp nhanh lên, chúng ta mau về nhà.”
Thành Hướng Bắc cười nói: “Không vội, không đến mức đó.”
“Ngu ngốc! Lão Hổ đại ngu ngốc!” Đễn chỗ bóng tối, Lộ Nam ôm chặt eo Thành Hướng Bắc, chậm rãi tựa lên lưng hắn, vừa dày rộng vừa ấm áp, là Lão Hổ của cậu, hì hì. Gió đầu xuân thổi qua, khiến lòng người ngứa ngáy, trong mắt Thành Hướng Bắc tràn đầy dịu dàng, buông một tay ra nắm lấy tay Lộ Nam.
…………………………………
Đến thư viện đọc sách đã thành thói quen của Mạnh Thiên Trạch.
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận nhưng mỗi lần đều không tự giác nhìn về bên cửa sổ.
Không phải ngày nào Lộ Nam cũng đến thư viện, cậu đọc sách tươn đối tùy tính, cao hứng thì ngồi lỳ ở đó, mất hứng thì nằm ở ký túc xá, hơn nữa chương trình học của học viện công nghiệp và học viện thương mại khác nhau, cho nên thời gian rảnh cũng khác nhau, tỷ lệ chạm mặt giữa hai người rất ít. Mặc dù vậy, Mạnh Thiên Trạch vẫn tận dụng thời gian đến đây một vòng đã.
“Lộ Nam, tớ đến quầy đồ ăn vặt mua đồ đây!” Chung Uy vỗ vai cậu, thấp giọng nói.
Lộ Nam gật đầu, tiếp tục vùi mình trong sách, cũng không phải cậu nghiên cứu gì, chỉ là đọc truyện tranh « Tiểu tướng bóng đá». Trong thư viện rất sáng, ngoài âm thanh lật giấy soàn soạt ra thì có rất ít âm thành khác, cho nên tiếng lôi ghế ra rất dễ dàng truyền vào tai cậu.
Lộ Nam ngẩng đầu, thấy đối phương rất quen mặt, hình như là Mạnh gì gì đó. Cậu cười với đối phương một cái, tiếp tục cúi đầu đọc truyên tranh.
“Hi!” Mạnh Thiên Trạch ngồi xuống, mở sách ra, lịch sự chào hỏi.
Lộ Nam đắm chìm trong không khí thi đấu kịch liệt, không nghe thấy gì.
Ánh mắt Mạnh Thiên Trạch phức tạp, hắn không biết có phải đối phương thực sự không nghe thấy không, hay là không muốn nghe. Lại nói tiếp, Mạnh Thiên Trạch cũng được coi là một trong những nhân vật đúng đầu trong học viện thương mại, thật không ngờ mỗi lần gặp Lộ Nam, lòng tự trọng của hắn đều tổn thương nặng.
“Lộ Nam? ” Lại thấp giọng gọi thêm lần nữa.
“Ừm.” Lộ Nam vô thức đáp lại, căn bản không biết là ai đang gọi mình.
“Cậu đang đọc gì vậy?” Mạnh Thiên Trạch bất chấp nội quy thư viện không được nói chuyện riêng, hắn lay lất ở thư viện nửa tháng mới gặp Lộ Nam, cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua được.
“Hả? ” Lộ Nam mờ mịt ngẩng đầu, tóc mái che ngang con mắt mơ màng, tuyệt không thể nói là đẹp nhưng vẫn khiến Mạnh Thiên Trạch giật mình, giọng không khỏi mềm đi: “Cậu đang đọc gì vậy?”
Lộ Nam chỉ cho đối phương: “À, đọc truyện tranh thôi!”
Mạnh Thiên Trạch nhìn Lộ Nam giơ bìa mặt lên, bật cười lắc đầu.”Sao cậu lại thích xem thể loại này?”
Lộ Nam lườm hắn một cái, nó thì sao? Truyện tranh đọc rất hay, nhiều năm nay tinh thần vẫn đầy đủ mà! “Anh không hiểu rồi!” Trả lời một câu cho có lệ, xong lại vùi đầu không nói gì.
Mạnh Thiên Trạch nhìn cậu đắm chìm trong nội dung truyện, một hồi thì nhíu mày, một hồi thì cười khúc khích, vẻ mặt đáng yêu không chịu nổi, ngực hắn mềm nhũn, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên.
Bởi vì có liên qua đến tiểu tướng bóng đá, đam mê đá bóng của Lộ Nam lại lên cao, không có việc gì sẽ chạy đến sân bóng.
Học viện công nghiệp có nhiều nam hơn nữ, nam sinh nhiều, tế bào vận động cũng nhiều, đều cùng một khoa lại thấy Lộ Nam kích động chạy đến, cũng để cho cậu một suất. Nhưng bọn họ không biết rằng Lộ Nam là một tên ngốc đến mức đá phản lưới nhà luôn.
“Lộ Nam, cậu có thể tốt lên một chút được không?” Đội trưởng kêu to, cũng không thể trách hắn, vất vả lắm mới có một đường truyền đẹp vào chân Lộ Nam, nhưng Lộ Nam vĩ đại đá đến ba lần bóng vẫn ở dưới chân, còn bị đối phương cướp mất, thế tấn công bị chặt đứt.
“Xin lỗi mà! ” Lộ Nam làm biểu tượng sorry, chột dạ cười.
“Quên đi, lần sau chú ý! ” luyện tập thi đấu thôi mà, đội trưởng cũng không quá nghiêm khắc.
Bóng ở dưới chân mọi người chuyền tới chuyền lui, Lộ Nam mải chạy theo mệt đến mức thở hồng hộc, một lát sau không chịu nổi kêu lên: “Ôi! Tôi không chơi nữa đâu!”
“Nam Nam?!” Thành Hướng Bắc chạy từ phía xa tới.
“Lão Hổ!” Lộ Nam rất tủi thân, duỗi thẳng chân ngồi dưới đất.
“Làm sao vậy?” Thành Hướng Bắc thấy vợ tủi thân, vội vàng ngồi xổm xuống: “Ai bắt nạt em?”
Lộ Nam lắc đầu.”Không ai bắt nạt em cả…”
“Vậy em làm sao?” An ủi xoa đầu cậu, giọng đầy dịu dàng.
“Em mãi không chơi bóng được!” Nghiên răng nghiến lợi, thật quá đáng! Mọi người đá bóng cũng không cho mình đá được một quả!
Thành Hướng Bắc bật cười, Lộ Nam không có thiên phú vận động đâu phải ngày một ngày hai, hắn lấy điện thoại trong túi ra, gọi: “Đức Tử, mang một quả bóng ra sân tập đi.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nghi vẫn, Thành Hướng Bắc cười nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, gọ đến thì đến!”
Chờ Lý Duy Đức kêu Lưu Phi và La Minh chạy tới bãi bóng, mới biết được là muốn bồi Thái tử đọc sách.
“Lão đại, có người như con nít vậy hả?” Mấy người lập thành một đội hình rời rạc, dùng tốc độ thật chậm chuyền bóng qua lại, đương nhiên, mục tiêu cuối cùng là truyền đến chân Lộ Nam.
Thành Hướng Bắc cười, dưới chân linh hoạt đem quả bóng xoay qua xoay lại, Lộ Nam ở một bên vội vàng kêu lên: “Lão Hổ, nhanh chuyền bóng nào!”
Lòng hứng thú được khơi dậy, nhẹ nhàng chuyền bóng, không lệch được chuyền đến chân Lộ Nam. Lý Duy Đức che mặt, may là không gặp người quen, xấu hổ chết người!
Mấy người cùng luyện quyền pháp với Lộ Nam, cuối cùng Lộ Nam cũng cứu được lòng tự trọng.
“Lão đại, cậu nói thế nào nhỉ!” La Minh cười như tên trộm, vừa rồi lão đại gọi điện hắn còn tưởng có chuyện lớn gì, kết quả là chơi cùng Lộ Nam, bọn họ đều rảnh rỗi à?!
Thành Hướng Bắc thấy Lộ Nam mải đuổi theo bóng, hạ giọng nói: “Mấy anh cực khổ rồi, chỗ cứ tùy ý chọn..”
“Lão đại thật tốt với anh em!” Lý Duy Đức chớp chớp mắt: “Tôi thích nhất là chơi đá bóng với Lộ Nam!”
La Minh và Lưu Phi cười phì một tiếng, lời nói dối trắng trợn, có thể đá bóng cùng Lộ Nam 20 phút mà không nổi điên thì biến thành tiên rồi.
Thành Hướng Bắc cười, Lộ Nam đá bóng…hừ, chuyện xấu trong nhà không nên lộ ra ngoài.
Xa xa, Lộ Nam đứng trước vạch gôn muốn sút bóng, Thành Hướng Bắc thấy trời sắp tối, kêu một tiếng: “Nam Nam, đá vào đi, chúng ta đi ăn cơm!”
Lộ Nam quay đầu lại, làm dấu tay chiến thắng. Lý Duy Đức, Thành Hướng Bắc đều mỉm cười chờ Lộ Nam sút vào gôn.
“Này! Trận bóng này cứ kết thúc như vậy sao, có muốn cá cược không?” Lý Duy Đức hưng phấn nói.
Mọi người đồng loạt lắc đầu, còn hỏi gì nữa, Lộ Nam có thể đá vào sao? Quả nhiên, Lộ Nam nhấc chân lên, đá vào, không nhúc nhích, cái thứ hai, bóng chỉ lần một m.Khóe miệng La Minh nhấc lên, Lý Duy Đức che mặt, Lưu Phi và Thành Hướng Bắc cố gắng bình tĩnh, mặt không biến sắc.
Ở phía xa xa, Lộ Nam phẫn nộ, cậu chạy một đoạn lấy đà, hung hăng đá một cước, bóng bay cao ra ngoài. Mọi người đều nhìn theo đường cong xinh đẹp của quả bóng, đi qua biên giới….
“A!!! ” Tiếng hét chói tai của một nữ sinh vang lên.
Mọi người đều đưa mắt nhìn, hỏng rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!