Lộ Nam Hướng Bắc II - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Lộ Nam Hướng Bắc II


Chương 23


Chiều thứ bảy, Thành Hướng Bắc lưng đeo ba lô cùng Lộ Nam đến trước cổng trường chờ xe.

Vu Mộ Phong đã đến, thấy Thành Hướng Bắc lập tức nở nụ cười.”Hướng Bắc, cậu đến rồi à.”

Lộ Nam nhíu mày, rõ ràng mình mới là bạn cùng phòng với Vu Mộ Phong, sao y không kêu mình là lại bắt chuyện với Lão Hổ? Cậu giật nhẹ ống tay áo Thành Hướng Bắc, hắn nhẹ nhàng cầm tay cậu.

Không cần đợi quá 5 phút đồng hồ, xe du lịch đã đến, Long Cửu Mạch nhảy xuống xe, cười nói: “Tới cả rồi sao? Nhanh lên xe nào!”

Thành Hướng Bắc nhường đường nam lên trước, nào hay cậu lại thích trêu đùa, tay không đặt đầu lại đúng trên mông hắn. Thành Hướng Bắc cười phơi phới, vừa định nói Nam Nam tay em sờ ở đâu vậy, một chân đã bước lên xe rồi.

Đã có hai người ngồi trên xe, là Mạnh Thiên Trạch và Sở Liên, nụ cười trên mặt Thành Hướng Bắc nháy mắt tắt lịm.

Một lát sau mới xấu hổ cười nói: “Chào hai người!”

Mạnh Thiên Trạch cười gật đầu.”Đã lâu không gặp.”

Sở Liên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

“Hướng Bắc, cậu đang làm gì vậy? Nhanh đi vào trong đi!” Long Cửu Mạch thấy Thành Hướng Bắc không thèm nhúc nhích gì ở cửa, không nhìn được thúc giục.

“À, tôi đi.” Thành Hướng Bắc đi lên xe, yên lặng ngồi xuống.

Lộ Nam theo sau, ngồi phía trong, sát Thành Hướng Bắc. Vu Mộ Phong nhìn cậu, lộ rõ vẻ không cam lòng.

Sau khi xe chạy, bầu không khí càng không được tự nhiên. Long Cửu Mạch đánh giá xung quanh, cười nói: “Còn chưa giới thiệu mấy người với nhau! Anh chàng đẹp trai và mỹ nhân xinh đẹp phía trước là bạn tôi, Mạnh Thiên Trạch, Sở Liên, học cùng trường với các cậu.”

Thành Hướng Bắc giật giật khóe miệng, nói: “Chúng tôi có quen nhau.”

“Ồ? Phải không?” Long Cửu Mạch kinh ngạc hỏi lại.

“Đúng vậy!” Vu Mộ Phong chen mồm vào: “Chúng tôi từng ăn cơm với nhau rồi.”

“Đúng thế, tôi cũng hay gặp Lộ Nam ở thư viện.” Mạnh Thiên Trạch ẩn ý nói.

Lông mày Thành Hướng Bắc nhảy dựng lên, lén lút chọt nhẹ tay Lộ Nam. Lộ Nam liếc hắn một cái, ghé vào tai nói nhỏ: “Hắn nói thối lắm!”

Thành Hướng Bắc phì cười vui vẻ.

Tới nơi, bọn họ giao hẹn xong thời gian địa điểm trở về với tài xễ rồi mới đeo ba lô đi vào trang trại ở chân núi.

Vừa vào cửa, bà chủ nhà đã tận tình chào đón, hỏi trước ai là Cửu Long. Sau khi xác định thân phận với Long Cửu Mạch mới xin lỗi hắn, vốn ở đây phong cho khách đều là phòng đôi, gã đặt tổng cộng bốn phòng, sau người tuyệt đối thoải mái. Nhưng nhân viên không biết phòng đã đặt nên còn nhận tiếp hai đoàn khách nữa, bốn phòng nay chỉ còn hai phòng.

Làm sao bây giờ? Trời đã tối rồi, đang là mùa cao điểm du lịch, cũng không thể nào đặt được phòng khác. Sở Liên là nữ sinh, nhất định phải có một phòng cho cô, như vậy nhưng người khác sẽ như thế nào? Năm tên nam sinh chen chúc một phòng? Nói đùa còn được!

Mặt Long Cửu Mạch đen thùi, chuyện xấu hổ như vậy, gã thực sự không còn mặt mũi nào.

Mạnh Thiên Trạch vỗ vai gã, hỏi: “Bà chủ, ngoài phòng lớn còn chỗ nào có thể ở nữa không?”

“Có có.” Bà chủ vội vàng gật đầu: “Còn có một nhà lớn, điều kiện vệ sinh cũng tốt, chỉ có điều sợ mấy cậu ở không quen.”

“Không sao đâu, bây giờ ra ngoài tìm cũng không tiện.”

Bà chủ biết ơn mà cười cười với hắn, dẫn bọn họ đi lên một căn phòng trên lầu, phòng vừa mở ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Trong phòng rất sạch sẽ, chăn ga gối không có một chút bụi, nhưng có một điều không tốt….đó chính là một chiếc giường chung. Vì sao lại là giường chung? À, đó là một chiếc giường siêu lớn kéo từ đầu đến cuối căn phòng.

Lộ Nam vừa nhìn chiếc giường chung đã cảm thấy thật vui vẻ! Khi còn bé cậu đã từng nhìn thấy nó trong nhà người khác nhưng chưa lần nào được ngủ lại cả, cho nên vừa nhìn thấy vật dân dã như vậy, vội vàng hoan hô một tiếng rồi nhảy tới: “Tôi muốn ngủ ở đây, ai cũng không được cướp của tôi!”

Thành Hướng Bắc nhìn cậu cười, trong mắt Mạnh Thiên Trạch cũng mang theo sự cưng chiều, vẻ mặt Vu Mộ Phong và Long Cửu Mạch lại không bình thường, giường thế này thì làm sao ngủ đây?! Có điều Lộ Nam đã đòi ngủ chung giường thì Thành Hướng Bắc sẽ tuyệt đối nghe theo, Mạnh Thiên Trạch cũng không có ý kiến gì. Vu Mộ Phong đảo mắt, không chịu buông tha cơ hội được ngủ chung giường với Thành Hướng Bắc…..Long Cửu Mạch thấy tình trạng này, cảm giác mình gã ngủ một phòng rất quái đản cho nên tất đều ngủ chung một giường.

Bà chủ thấy chuyện được giải quyết dễ dàng, cười cười nói tối nay sẽ mang đồ ăn núi rừng cho bọn họ, đồng thời bữa sáng hôm sau miễn phí. Khóe miệng Long Cửu Mạch co quắp, trong lòng tự nhủ đây không phải là vấn đề về tiền!

Cơm tối là những món ăn núi rừng cho chủ nhà cung cấp.

Bà chủ quả nhiên tặng thêm hai món, lâm sản tươi sạch đựng trong những chén sứ thật to, thu hút sự thèm ăn ở mọi người.

Lộ Nam ăn rất vui vẻ, nào là nấm này chim trĩ này măng này, không có gì là cậu không ăn. Cậu ăn vui vẻ như vậy Thành Hướng Bắc cũng thấy hài lòng, liên tiếp gắp rau cho cậu. Sở Liên ngồi ở đối diện nhìn thấy, nét mặt siêu cấp  xấu xí.

“Nào, Tiểu Liên, em thích ăn măng mà.” Mạnh Thiên Trạch gắp cho em gái một đũa rau.

Sở Liên nở nụ cười chán ghét, nói: “Cảm ơn.”

Mạnh Thiên Trạch vuốt tóc cô.

Lộ Nam nghe được câu này, trong lòng tức giận, không phải cậu không biết tâm tư của Sở Liên với Lão Hổ, có điều đang ngồi ăn chung bàn, đành làm như không thấy gì, người phụ nữ này dùng con mắt ai oán nhìn Lão Hổ! Grừ! Có biết Lão Hổ là người của ai không? Có chủ nhân ngồi đây rồi mà còn mơ tưởng, quả thực là quá đáng!

Cậu lấy đũa đảo đảo, còn đem toàn bộ đĩa rau xanh măng xào còn lại đổ trong bát mình, Vu Mộ Phong nhìn hành động thô lỗ của cậu, trong mắt hiện rõ sự khinh bỉ: “Lộ Nam, cậu ăn hết được à?” Đây là thức ăn của mọi người,  mỗi lần đều để bản thân ăn thỏa thích mà không quan tâm đến người khác, khó trách cảm thấy không được giáo dục tử tế.

Lộ Nam nghe lời nói đểu của Vu Mộ Phong  liền làm như không biết gì, gắp từng đũa măng bỏ vào bát Thành Hướng Bắc: “Lão Hổ, ăn!”

Thành Hướng Bắc cầm bát lên, dáng vẻ ghen tuông của Lộ Nam thật đáng yêu! Muốn được ôm vào lòng hôn nhẹ quá…he he!

“Muốn ăn nữa thì có thể gọi thêm mà.” Một lời Mạnh Thiên Trạch nói có hai nghĩa, rõ ràng là nói với Sở Liên, nhưng nghe xong lời hắn lại thấy quái lạ chỗ nào đó.

“Không được, ăn gì cũng phải biết tiết chế.” Sở Liên lạnh nhạt nói: “Tôi ăn no rồi, mấy người ăn tiếp đi.”

Cô nói xong, đứng dậy rồi đi luôn. Mọi người thấy cô ăn có vài miếng cơm không khỏi lắc đầu, nữ sinh bây giờ ăn quá ít.

Ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục chiến đấu ở chiến trường giường chung.

Lộ Nam nhanh tay chọn được ví trí ngoài cùng sát tường: “Lão Hổ, anh ngủ bên cạnh em!”

Thành Hướng Bắc cười hì hì đồng ý, ném ba lô lên vị trí của hai người: “Nam Nam, em buồn ngủ à?”

“Không đâu! Sao mà ngủ sớm được?” Lộ Nam bò lên, ngồi xếp bằng.

“Đứng vậy, trời còn sớm mà!” mạng thiên trạch chen mồm vào, đem ba lô dịch đến vị trí trung tâm: “Tôi ngủ ở đây.”

Vu Mộ Phong chậm một bước, trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Trạch chiếm chỗ bên cạnh Thành Hướng Bắc, y phiền muộn ngồi lên giường, vài lần muốn đổi chỗ với Mạnh Thiên Trạch nhưng không tìm được lý do nào hợp lý cả.

Long Cửu Mạch âm thầm nhìn đám người, cười đen tối một cái, ngồi xuống chỗ sát tường: “Tôi nói anh em nghe này, để thời gian trôi qua như vậy thật không hay, hay là chơi trò nào đi?”

“Chơi trò nào?” Lộ Nam nhô đầu ra hỏi.

“Ồ, mạt chược đi?”

“Không chơi.”

“Tôi chơi! ” Vu Mộ Phong nhấc tay.

“Tôi cũng có thể.” Mạnh Thiên Trạch cười nói.

“Hướng Bắc, cậu sao? ” Được ba còn thiếu một, mọi người đều nhìn về phía Thành Hướng Bắc.

“Cũng tạm được.”

“Tốt rồi, tôi đi mượn bài của bà chủ.” Long Cửu Mạch đi ra.

Lộ Nam nhéo lỗ tai Thành Hướng Bắc: “Lão Hổ, sao anh lại biết chơi mạt chược?!”

“Oái, oái, đừng mà…” Thành Hướng Bắc bị đau, nhe răng nhếch miệng nói: “Lúc ở cao trung học của Chu Mục.”

“Tôi biết ngay hắn không phải là người tốt mà!” Lộ Nam buông tay, sẵng giọng: “Sau này anh ít qua lại với hắn thôi!”

“Thật ra Chu Tuần là người không tồi mà.” Hic, đánh có ván mạt chược thôi mà, đau quá.

“Có phải anh quên cha mình đã từng nói người Thành gia không được chơi mạt chược không?!”

“Chưa!” Thành Hướng Bắc cười gượng, hắn cũng chỉ là nhất thời tò mò học, sau này sẽ không đánh nữa.

Hai người ngồi cạnh nhau thầm thì thì thầm, mỗi tên mỗi chuyện nhắc đến những người kia nghe cũng không hiểu được. Vu Mộ Phong thấy hai người như vậy, trong ngực không khỏi khó chịu, tuy rằng ngồi chung một giường, khoảng cách không xa, nhưng giữa hai người đó hình thành một bầu không khí khiến cho người ngoài muốn chen vào cũng không lọt.

Ván đầu tiên, Vu Mộ Phong tuy đánh mà mất tập trung.

Thành Hướng Bắc ngay dưới* nhà y, cho nên trong lòng y không khỏi nghĩ sẽ cho Thành Hướng Bắc ăn bài, nhưng chẳng hiểu đối phương vô tình hay ngu thật mà bỏ qua rất nhiều bài tốt.

Chú thích: mình nghĩ là Thành Hướng Bắc cầm được quân bài có thể ăn được của Vu Mộ Phong.

Vòng thứ tư, Mạnh Thiên Trạch và Long Cửu Mạch thắng hai lần. Lộ Nam ngồi phía sau Thành Hướng Bắc, mù mịt nhìn bài, hơn nữa cậu đã không biết cách đánh còn muốn làm chỉ huy, đem bài tốt của Thành Hướng Bắc phá tơi bời.

“Lộ Nam, cảm ơn nha! Mạnh Thiên Trạch cười nói, hắn chờ con bài này đã lâu lắm rồi: “Nhất điểu long!”

“Này! Tại sao lại như thế chứ?! Lộ Nam vội vàng kêu to: “Chúng tôi không ra con đó nữa, cầm về!”

“Lộ Nam, đánh bài rồi không thể đổi ý được.” Long Cửu Mạch cười mờ ám, thành tích của Thành Hướng Bắc bây giờ đang đứng bét bảng, không chừng đánh bài đêm nay xong, kinh phí lần leo núi này sẽ do người Thành gia bao toàn bộ.

“Không dễ chơi! ” Lộ Nam chu môi.

“Được được, cho cậu chơi một lần.” Vì lấy lòng cậu, Mạnh Thiên Trạch trả lại bài cho Thành Hướng Bắc.

“Tính tình trẻ con, đừng cùng em ấy chấp vặt.” Thành Hướng Bắc bình tĩnh lấy bài lại: “Đến tiếp đi, ván tiếp theo.”

Lộ Nam nhẹ nhàng véo thắt lưng Thành Hướng Bắc, ai là trẻ con hả?! Hai mươi mấy tuổi mà còn trẻ con! Cảm giác được sức lực trên lưng mình, khóe môi Thành Hướng Bắc nở ra một nụ cười: “Lần này đến lượt tôi thắng!”

Long Cửu Mạch giương mắt nhìn.”Vậy cũng không phải.”

Vài người đánh bài, Lộ Nam nhìn một hồi thấy không còn sức lực nào, quyết định đi ra sân hít không khí.

Đi ra khỏi cửa, là thấy một cái sân được vây bởi phòng bốn phía, cậu ngẩng đầu nhìn sao trời. Không khí trong lành có hương vị hoa cỏ thật sự tươi mát: “Thật xinh đẹp!” Lộ Nam ngẩng đầu ngắm sao, có cảm giác như hồi còn bé ngồi bên dòng sông quê hương mà ngắm sao, vô cùng nhiều, vô cùng thuần khiết.

Nói đến dòng sông nhỏ quê hương, lại nhớ đến kỉ niệm giữa cậu và Lão Hổ. Còn nhớ đêm hè ngắm sao, cùng nhau đuổi muỗi, vừa muốn ngắm sao vừa sợ muỗi cắn, làm sao bây giờ? Lão Hổ ngu ngốc sẽ cầm quạt bồ hương quạt quạt đuổi muỗi cho cậu, mỗi lần cậu đều bình an nhưng Lão Hổ bị cắn một đống. Nghĩ đến chính mình cầm dầu bôi cho Lão Hổ, lấy chuyện hắn gào khóc làm lý thú, Lộ Nam không kìm được cười thành tiếng.

“Ngắm sao thôi có gì mà buồn cười.” Một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng truyền đến, Lộ Nam ngạc nhiên, đảo mắt nhìn lại, là Sở Liên.

Sở Liên đứng bên bụi hồng, Lộ Nam không thấy rõ nét mặt của nhỏ, chỉ nhún vai trả lời: “Bỏi vì sao rất đẹp.”

“Cậu không cảm thấy mình đang chiếm giữ thành hướng à?” Sở Liên đi lại dưới bóng cây, oán giận nhìn cậu.

“Không cảm thấy.”

“Sớm muộn gì hắn cũng sẽ có bạn giá! Tình bạn của đàn ông và tình cảm nam nữ là không thể so sánh!”

“Cho nên? ” Này, chúng tôi đang yêu nhau có được không? Ngu ngốc!

“Biết thức thời mà tránh đường.” Sở Liên nâng lên cằm.

Lộ Nam nhất thời tê người, để thuận lợi hoàn thành học tập, cậu không muốn quang minh chính đại tuyên bố quyền sở hữu của mình với Thành Hướng Bắc, nhưng cũng không thể khuyến khích đối thủ đến thành La Mã được! Mình đang không biết nên trả lời thế nào thì nghe tiếng bước chân truyền đến.

“Nam Nam, ra ngoài lâu như vậy cũng không mặt quần áo vào.” Thành Hướng Bắc cầm áo khoác chạy theo sau, vừa thấy Lộ Nam đã vội vàng khoác lên vai cậu. “Có lạnh không?” rồi cầm tay cậu xoa xoa: “Vừa khỏi cảm lạnh xong đã chạy ra ngoài, ban đêm trên núi rất lạnh, nào, chúng ta nhanh chóng vào nhà thôi!”

“Ừm.” Lộ Nam gật đầu, hai người muốn ngoay người vào nhà.

“Thành Hướng Bắc! ” Sở Liên kinh sợ.

“Hả? ” Thành Hướng Bắc mờ mịt quay đầu.”Bạn học Sở? Sao cậu lại ở đây?”

Mình đứng đây nửa ngày biến thành vô hình rồi phải không? Sở Liên xấu hổ không chịu nổi, dậm chân uỳnh uỵch chạy đi.

Lộ Nam sùng bái nhìn Thành Hướng Bắc.”Lão Hổ, cao tay! Thật sự là cao tay!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN