Lộ Quá Vi Quan
Chương 1
Edit: ney
Nhâm Kiệt thích đi gay bar đơn giản bởi vì bầu không nơi này rất hợp với khẩu vị của anh.
Thành phố A càng ngày càng nhiều gay bar, mà không phải là kiểu đi “tìm cơn gió lạ” thì cũng là điên rồ như trong bối cảnh phim truyền hình kiểu dòng ý thức[0], ngay cả một người để nói chuyện bình thường cũng không có. Dù sao anh cũng không ngại thỉnh thoảng đến chơi một lần, nhưng suốt ngày ngắm quái thú lại không phải sở thích của anh.
[0] Một xu hướng sáng tạo văn học, khu vực châu Á thì có những tác phẩm như AQ chính truyện của Lỗ Tấn, Kawabata Yasunari với Người đẹp say ngủ…
Công việc của anh là luôn ngày phải giao tiếp với người khác, bình thường cúi đầu khom lưng đã đủ phiền muộn lắm rồi, nếu như buổi tối còn không giải tỏa một chút, anh e sớm muộn gì mình cũng suy nhược thần kinh mất.
Có lúc gặp được đối tượng thích hợp thì “sung sướng” một chút, không gặp được thì chỉ ngồi uống rượu đơn giản thôi cũng khá hay.
Xã hội bây giờ, tuy đồng tính đã không còn là chuyện gì quá kỳ dị lạ lùng, nhưng muốn tìm được một người bầu bạn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhấp thêm một ngụm rượu, Nhâm Kiệt quét tầm mắt đánh giá một vòng.
Xem ra ngày hôm nay là một tối uống rượu rồi…
Số người ngồi lẻ một mình cũng không nhiều, còn lại những nhóm túm năm tụm ba thì đều đã có bạn. Có duy nhất một người thoạt nhìn còn độc thân, nhưng lại vẫn luôn cúi đầu uống rượu.
Người như vậy… là loại tuyệt đối không thể trêu vào…
Trong lòng Nhâm Kiệt tuy kết luận như thế, nhưng tầm mắt lại không lập tức di chuyển.
Đánh giá từ ngoại hình mà nói, điều kiện của người đàn ông này coi như rất tốt.
Lịch sự sạch gọn, đeo kính thoạt nhìn có vẻ khôn khéo cơ trí, có lẽ do uống hơi nhiều mà hai má ửng đỏ bất thường, chén rượu đang cầm cũng nghiêng ngả. Nhưng ngược lại như vậy một hồi chứng tỏ tửu lượng y cũng không tồi.
Xem ra không phải thất tình thì cũng là có chuyện phiền lòng.
Sở dĩ Nhâm Kiệt thích ngồi gần quầy bar bởi vì phần lớn thời gian nơi này đều rất yên tĩnh.
Một mình ngồi ở vị trí vốn dành cho hai ba người, nhìn vị trí bị bỏ trống ở phía đối diện cứ luôn cảm thấy hơi không thoải mái. Còn ngồi chỗ này nghiễm nhiên là nhìn thấy những người khác, mà người khác cũng có thể dễ dàng trông thấy mình.
Đương nhiên, vị trí này thỉnh thoảng cũng sẽ đem đến một ít phiền phức. Ví như, tất cả mọi người đều đến chỗ này lấy rượu. Lại ví như, lấy rượu sẽ khó tránh khỏi việc đụng phải nhau.
“Rất xin lỗi…”
Cánh tay cầm ly rượu đột nhiên bị đụng một cái như vậy, tư thế của Nhâm Kiệt hơi mất ổn định, may mà cuối cùng vẫn giữ cho âu phục của mình không bị bẩn.
Ngẩng đầu lên, người đàn ông đã say đến chuếch choáng mơ màng dựa vào quầy bar, một cái tay vươn ra bắt bắt, đại khái là muốn kéo anh.
Là người đàn ông đầy phiền muộn mà Nhâm Kiệt vừa chú ý đến.
Nhâm Kiệt hảo tâm đỡ đối phương một cái để y vịn được vào ghế tựa chân cao bên cạnh, rồi cười đúng mực nói: “Không sao đâu.”
Công nhận giọng nói của Nhâm Kiệt rất êm tai, vừa trầm thấp lại quyến rũ, đây cũng được coi là thứ vũ khí đắc lực nhất trong công việc của anh.
Người đàn ông dù say hơi chếch choáng mất tập trung nhưng vẫn bị âm thanh này hấp dẫn, y theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, thật vất vả mới đặt được tiêu cự ánh mắt lên người Nhâm Kiệt, cười hềnh hệch: “Cám ơn nhé.”
Nụ cười này, thật ra lại lộ vẻ cực kỳ ngại ngùng.
Đột nhiên Nhâm Kiệt cảm thấy dáng vẻ chật vật của đối phương như thế khá đáng tiếc, khuôn mặt này mà lúc tỉnh táo thì chắc chắn cực kỳ hấp dẫn.
Đại khái vì có chút thiện cảm với đối phương, Nhâm Kiệt hiếm thấy mới nhiều lời hai ba câu, vỗ vỗ vai người đàn ông: “Tâm trạng không tốt thì uống ít rượu thôi, rượu ngấm hại thân.”
Lời an ủi này, thật sự tần suất xuất hiện của nó còn cao hơn mật độ taxi trên đại lộ.
Nhâm Kiệt thề với trời rằng anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi. Kiểu gì anh cũng không ngờ tới sau khi đối phương nghe thấy câu nói này của mình thì ánh mắt đột nhiên lóe sáng, sau đó chợt đi lên nắm cánh tay anh: “Anh biết tâm trạng tôi không tốt? Ngay cả anh cũng nhận ra tâm trạng tôi không tốt?”
Thế là nửa giờ sau trong quán bar, Nhâm Kiệt bị ép phải nghe hết đầu đuôi một bộ tiểu thuyết tình cảm máu chó đậm sâu.
Người đàn ông này tên là Tôn Xuyên, có thể coi là một người tuổi trẻ tài cao thành công rực rỡ, đứng tên một nhà hàng có tiếng tăm, gần đây còn mở chuỗi chi nhánh, làm ăn rất khá khẩm.
Y gặp người yêu của mình ở ga tàu điện ngầm một năm về trước, cuộc gặp gỡ đầy lãng mạn, y làm mất bóp tiền, đối phương lại tình cờ nhặt được, gọi điện thoại hẹn gặp mặt để trả. Kết quả đối phương mãi chưa thấy xuất hiện, tận đến khi y chờ được hơn một tiếng đồng hồ, đột nhiên có một cậu thanh niên nhảy tới hỏi y có phải gay không.
Sau đó, đương nhiên là hai người về chung một nhà.
Cậu chàng kia nhỏ hơn y tám tuổi, còn đang học đại học, thế nhưng là người rất thông minh, rất đẹp, rất ưu tú, rất hoạt bát, rất rộng rãi, rất này nọ, nói chung là các loại vẻ đẹp. Khiến Tôn Xuyên không cách nào kiềm chế được việc bản thân cứ chìm sâu vào đó, vì cậu ta buồn mà buồn, vì cậu ta vui mà vui. Từ một tinh anh chủ một xí nghiệp cứng cỏi cứ thế thành kẻ mất ba hồn bảy vía, hận một nỗi không thể dùng sợi dây cột cậu ta trên người mới đủ yên tâm.
Thế nhưng việc vượt qua chênh lệch tuổi tác có thể hấp dẫn nhiệt tình của Tôn Xuyên, lại không cách nào có thể cân bằng những điều khác biệt giữa y và cậu ta. Bất đồng ham muốn, bất đồng quy luật sinh hoạt, bất đồng trình độ cũng làm chuyện hai người thấu hiểu nhau trở nên rất khó khăn. Tôn Xuyên cảm thấy nếu có vấn đề thì phải nói ra để cùng nhau giải quyết, nhưng cậu thanh niên kia lại cảm thấy có một số việc không cần thiết phải nói rõ ràng. Chuyện hai người mặt đối mặt trò chuyện sẽ rất lúng túng, gượng gạo.
Lâu dần, Tôn Xuyên hình thành thói quen mỗi lần gặp chuyện không cách nào hòa giải như vậy với cậu ta thì lại bỏ chạy đến bar uống rượu, uống mãi cho đến say, cũng chẳng thèm nghĩ nữa.
Nhâm Kiệt chính là người đầu tiên đáp lời y.
Mà lúc Tôn Xuyên nói ra câu này, Nhâm Kiệt mặt đen sì lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
… Đều tại cái miệng chết tiệt của mình!
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao em ấy lại cuồng dăm cái chuyện vui bất ngờ như vậy?” Vẻ mặt Tôn Xuyên đầy khó hiểu, nắm tay Nhâm Kiệt nói: “Cái kiểu vui bất ngờ này, chẳng phải thỉnh thoảng gặp một cái là đủ rồi sao? Cả ngày cứ vui với bất ngờ thì có mà chết bất đắc à, ai mà mỗi ngày đều rảnh ngẫm làm cách nào để đối phương vui bất ngờ chứ? Em ấy không đến lớp, sách thì chả đọc, tôi cảm thấy như vậy không tốt, làm sao em ấy cứ không nghe tôi vậy?”
Nhâm Kiệt bị y bóp tay phát đau, anh cứng ngắc nhếch khóe miệng, sau đó hơi giật giật tay phải mình ra, dưới ánh mắt thương hại của bartender[0] vỗ vỗ mu bàn tay đối phương: “Kỳ thật chuyện như thế anh cứ để thuận tự nhiên là được rồi, nếu không thử khuyên cậu ta một chút xem sao?”
[0] bartender thì chắc mọi người biết hết rồi, người pha chế rượu ấy.
“Tôi có khuyên rồi!”
Tôn Xuyên đột nhiên cao giọng, sau đó một giây lại chán chường rụt về: “Thế nhưng em ấy căn bản chẳng nghe tôi.”
Đại khái con trai ở tuổi này sẽ luôn cảm thấy mình có khả năng tự lập rồi, có thể hoàn toàn làm chủ cuộc đời mình. Tôn Xuyên có thể tôn trọng không gian sinh hoạt của đối phương, để cậu ấy ra bên ngoài giao du kết bạn, thế nhưng không đến lớp, đối với một sinh viên mà nói, thực sự không phải là loại chuyện đáng cổ vũ gì.
“Mỗi lần tôi nhắc đề tài này với em ấy, thì em ấy nhất định nói tôi out rồi, thời đại này làm gì còn ai chịu ngồi nghiêm túc nghe giảng trên giảng đường nữa…” Tôn Xuyên thở dài: “Có lẽ tôi thật sự già rồi…”
Nhâm Kiệt – người ngồi ở vị trí đối diện, tuổi tác so ra rõ ràng còn lớn hơn cả y nhíu mày theo bản năng. Đối mặt tình huống này, anh không biết mình nên trực tiếp hất tay bỏ đi hay là nên kéo anh ta đến phòng vệ sinh dội nước cho tỉnh lại, sau đó mới tỉ mỉ phân tích vấn đề tuổi tác này một phen nữa.
Gặp phải con ma men thì đừng có mà trêu vào. Bất luận là nhìn con ma men đó có đẹp trai hay không…
Lời lẽ chí lí này được Nhâm Kiệt dùng bài học xương máu trải nghiệm một cách sâu sắc, anh liếc mắt: “Sinh viên đến lớp là chuyện phải làm, giống như việc phải ăn phải ngủ vậy.”
Tôn Xuyên nghe thế kích động gật đầu. Ánh mắt dạt dào cảm động nhìn Nhâm Kiệt.
Đệt.
Nhâm Kiệt không nhịn được mắng thầm một câu. Chắc bình thường người đàn ông này khổ lắm đây mà…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!