Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Lỗ Tai Nhỏ Của Anh


Chương 19


“Ôi mẹ ơi!”

Bỗng dưng đối diện với đôi mắt tựa như đang phát sáng trong bóng tối Nguyên Nhị bị dọa sợ không nhẹ, thiếu chút nữa thì đã ngã xuống giường. May mắn là Mục Nghiên Chi phản ứng rất nhanh, một tay đem cô ôm trở về, bằng không lại không ngã giống như chó ăn phân mới là lạ.

Bên tai vang lên tiếng cười trêu chọc. “Thế nào? Chột dạ hả?”

“Tách” một tiếng, đèn đầu giường được bật lên.

Nguyên Nhị bò dậy, nhìn nụ cười tà mị dưới ánh đèn của người đàn ông, nhớ tới hành vi vừa rồi của mình khuôn mặt ngay tức khắc đỏ bừng. “Ai, ai chột dạ chứ.”

Cô ngồi xếp bằng ở mép giường. “Em có chột dạ sao?”

Phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, tấm nệm giật giật. Nguyên Nhị còn chưa kịp quay đầu lại xem chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể đã bị người phía sau hoàn toàn ôm lấy, trong tích tắc rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc. Mục Nghiên Chi trần trụi thân trên, cơ thể hai người dán vào nhau.

Trong phòng mở máy sưởi, khi Nguyên Nhị vào nhà đã đem áo trên người cởi đến chỉ còn một chiếc áo thun. Cô gái nhỏ mặc chiếc áo mỏng manh.

Nguyên Nhị giống như…cảm nhận được lồng ngực của anh bởi vì hô hấp mà phập phồng lên xuống, một lần lại một lần cố ý hay vô tình cọ xát phía sau lưng cô.

“Cái kia…”

Cô dịch mông để có thể thoát khỏi Mục Nghiên Chi, thế nhưng lại phát hiện anh ôm thật chặt. “Anh Nghiên Chi, anh có thể buông em ra trước không?”

Không biết có phải cố ý hay không nhưng Nguyên Nhị cảm giác người phía sau chẳng những không buông ra mà ngược lại càng ôm chặt hơn. Anh cúi đầu, cằm cọ xát lên bả vai, môi nhẹ nhàng dán lên vành tai không xương mềm mại của cô rồi sau đó cắn nhẹ. Mặc dù anh cắn rất nhẹ nhưng mà vẫn làm Nguyên Nhị hoảng sợ.

“Anh Nghiên Chi…” Nguyên Nhị quay đầu lại nhìn anh.

“Làm sao vậy lỗ tai nhỏ của anh?” Mục Nghiên Chi rũ mắt nhìn cô.

“Còn có 20 ngày nữa em sẽ tròn 18 tuổi.”

“Hả?”

Mục Nghiên Chi nhướng mày. “Vậy thì thế nào?”

Vừa dứt lời thì Nguyên Nhị cũng đã nghĩ kỹ rồi, đang chuẩn bị giáo huấn anh một trận nhưng còn chưa kịp nói thì cằm đã bị người kia nắm lấy và xoay lại. Trước mắt xuất hiện một bóng đen, hơi thở bị chặn lại trong miệng. Nguyên Nhị hoảng sợ, thật lâu mới hồi phục tinh thần, mới vừa hoàn hồn hai mắt liền bị một bàn tay to che chắn. Mục Nghiên Chi dán lên môi cô, khàn khàn nói: “Nhắm mắt.”

Khi bàn tay ấy lấy ra thì cô gái nhỏ đã nhắm hai mắt lại. Nụ hôn này so với trước đây thì nhiệt tình hơn. Nguyên Nhị cảm giác được cái ót của mình bị bàn tay lớn giữ chặt, người kia hôn thật sự mãnh liệt, không chỉ có một lần càn quét khoang miệng của cô, hơn nữa còn khẽ cắn làn môi non mịn của cô nhiều lần, đôi môi anh cọ xát trên đôi môi hồng nhạt. Lúc này Mục Nghiên Chi cũng cảm nhận được cô gái nhỏ ở trong lòng run nhè nhẹ, khi chính anh sắp khống chế không được thì rốt cuộc cũng chịu buông cô ra.

Mục Nghiên Chi ôm lấy khuôn mặt cô gái trong lòng, cái trán hai người dán vào nhau, hơi thở gấp gáp, từng luồng khí phun trên mặt của cô, hơi thở tựa như xuyên thấu qua từng lỗ chân lông xâm nhập vào làn da. Cô cảm nhận được xung quanh chỉ còn lại hương vị của anh.

Nguyên Nhị run nhè nhẹ, ngay sau đó cầm lòng không đậu ngửa đầu, đôi môi sưng đỏ chủ động lấp kín môi của Mục Nghiên Chi.

Vào giờ phút này bọn họ đều không phát hiện ra trong phòng nhiều thêm hai người đó chính là Mục Quốc Phong và Mục Diệc Thâm.

Hai người kia không biết xuất hiện từ khi nào, cũng không biết có phải đã nhìn thấy tất cả hay không. Bọn họ chỉ biết cả hai đều vì một màn trước mắt mà ngây ngẩn cả người.

Không đúng, phải gọi là sợ ngây người.

Trình độ kia tựa như thấy được một người đã chết đột nhiên sống sờ sờ đứng ở trước mặt hai người.

Hai người liếc nhau và lập tức hiếu ý tứ trong mắt của đối phương.

Giây tiếp theo Mục Quốc Phong ho nhẹ một tiếng, cây gậy trong tay gõ vài cái xuống sàn nhà.

Hai người đang triền miên trong phòng đều bị dọa, lập tức tách ra, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.

“Ông nội, ba…” Mục Nghiên Chi cất lời.

“Ông nội Mục, ba Mục…” Nguyên Nhị sợ hãi kêu một tiếng rồi cúi thấp đầu.

Cô như thế nào lại có loại cảm giác gian tình bị đánh vỡ nha!

Khẩn trương, sợ hãi nhưng lại có chút kích thích.

Mục Nghiên Chi thở dài. Anh nhặt áo ở cuối giường mặc vào, xốc chăn lên, phía dưới anh mặc một chiếc quần màu đen. Anh ngồi ở mép giường, ngẩng đầu vuốt tóc, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai người kia, không chờ bọn họ hỏi anh đã tự giác thẳng thắn. “Đúng vậy, bọn con đang ở cùng nhau, là quan hệ tình cảm chân thật.”

Nghe vậy Mục Quốc Phong cũng không nhìn Mục Nghiên Chi, mà lại đưa mắt nhìn Nguyên Nhị ở phía sau, biểu tình tuy rằng nghiêm túc nhưng giọng nói bất giác dịu hơn. “Nhĩ Đóa, là thật vậy à?”

“Hả?”

Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn về phía Mục Quốc Phong, sửng sốt một lúc mới hoàn hồn, đột nhiên gật đầu. “Đúng đúng đúng…thật, thật sự là cháu cùng anh Nghiên Chi đang ở bên nhau.”

Trong phòng lần thứ hai lâm vào trầm mặc, lúc Nguyên Nhị không biết làm sao thì Mục Nghiên Chi đã bị gọi đi ra ngoài.

Nguyên Nhị nhảy dựng lên, xoát một cái đã bắt được cánh tay anh. Cô quỳ gối trên giường, ngước mắt nhìn anh, một đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy tơ máu đang mở to, bộ dáng đáng thương hề hề.

“Anh Nghiên Chi.”

“Không có việc gì!”

Anh cười cười. “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại.”

Mục Nghiên Chi bị hai vị gia trưởng đưa tới thư phòng ở lầu ba. Nguyên Nhị không biết ba người nói chuyện gì, cô chỉ biết bọn họ nói rất lâu, hẳn là có hơn nửa tiếng đồng hồ, trong đoạn thời gian này cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng Mục Nghiên Chi, nôn nóng chờ đợi.

Cô chưa bao giờ biết hóa ra chờ đợi cũng sẽ thống khổ như vậy, lần trước chờ đợi Mục Nghiên Chi về nhà cũng chỉ là có chút khó chịu, nhưng mà lần này có nhiều hơn thống khổ.

Nguyên Nhị được Mục gia nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người ở Mục gia đều quan tâm, yêu quý cô. Họ cho cô thân phận là người Mục gia, cho cô cuộc sống sinh hoạt tốt nhất, cũng cho cô tình cảm gia đình mà vốn dĩ cô không có.

Những thứ họ cho vốn không thuộc về cô, nhưng mà bây giờ là như thế nào đây. Mục Nghiên Chi trước sau gì thì vẫn là đại thiếu gia Mục gia, mà cô nói đến cùng chẳng qua chỉ là một cô nhi không cha không mẹ. Bọn họ là người của hai thế giới, kém nhau đâu chỉ là một chút, chênh lệch giữa bọn họ căn bản khó có thể dùng câu chữ để hình dung.

Mặc dù người Mục gia đối với cô rất tốt, nhưng liên quan đến tương lai Mục gia há có thể coi khinh.

Cô không xứng với anh.

Mục Nghiên Chi trở lại phòng thì nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi cuộn tròn trên sofa đơn ở góc tường, hai tay ôm đầu gối, đầu vùi thật sâu vào giữa đầu gối. Trong lúc mơ hồ anh thấy được bả vai cô run nhè nhẹ.

Cô khóc? Chuyện gì đây?

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Mục Nghiên Chi bước lên phía trước quỳ một gối ở trước mặt cô gái kia.

Anh nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc rối tung của Nguyên Nhị, thanh âm nhẹ nhàng cất tiếng gọi. “Nguyên Nhị…lỗ tai nhỏ, em làm sao vậy?”

Một bàn tay của Nguyên Nhị dần dần siết chặt, dùng sức nắm chặt cánh tay còn lại, dưới lòng bàn tay là làn da màu trắng, móng tay ngắn ngủn phảng phất như vào một giây sau sẽ cắm vào bên trong da thịt.

Thần kinh của Mục Nghiên Chi trong nháy mắt căng chặt, anh tựa như đã nhận ra điều gì đó. Anh đứng dậy, bá đạo dùng hai tay của mình nâng đầu cô gái nhỏ lên, cưỡng bách cô đối mặt với mình.

Nhưng mà, giây tiếp theo lọt vào tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ khóc như hoa lê đái vũ, môi rõ ràng là bị cắn hồng, tựa như không lâu trước đây bị cắn anh đến sưng đỏ, có điều lúc này là do cô cắn.

Mục Nghiên Chi sửng sốt, sợ tới mức nhanh chóng lau nước mắt giúp cô. Khi đối mặt với kẻ bắt cóc bàn tay cầm súng của anh cũng chưa bao giờ run rẩy, lúc này vậy mà lại nhè nhẹ run lên. Đau lòng đồng thời anh lại cảm thấy nghi hoặc, mày gắt gao nhăn lại.

Anh lần đầu tiên thấy cô khóc thành như vậy, mang theo thống khổ.

“Em làm sao vậy?”

Mục Nghiên Chi khẩn trương không thôi. “Sao mới chỉ qua một lát thôi mà em đã khóc thành như vậy rồi?”

Nguyên Nhị lắc đầu, nỗ lực nhịn không khóc, hỏi: “Anh…anh cùng ông nội…nói…nói chuyện gì?”

Mục Nghiên Chi nhìn bộ dáng này của cô cảm giác trái tim gắt gao nhéo lại. Anh buông lỏng cánh tay đang giữ đầu Nguyên Nhị rồi cúi người bế cô lên, sau đó xoay người ngồi vào sofa và đặt cô gái nhỏ ngồi lên đùi mình. Anh khom lưng cầm lấy bàn chân của cô, bàn chân trắng nõn đạp lên trên đùi anh, từng ngón chân xinh xắn, đầu ngón chân có chút lạnh được anh nắm vào lòng bàn tay của mình.

Mục Nghiên Chi mím môi, một tay ôm eo, hơi dùng sức đem người Nguyên Nhị áp vào lòng mình.

Cô gái nhỏ hít hít cái mũi, đầu nhẹ nhàng mà dựa vào cổ của Mục Nghiên Chi. Khuôn mặt nhỏ bị nước mắt thấm ướt lành lạnh trong nháy mắt cảm nhận được hơi ấm. Trên người anh có một mùi hương dễ ngửi.

“Anh Nghiên Chi…” Nguyên Nhị nhỏ giọng kêu.

“Ừ! Anh ở đây.” Mục Nghiên Chi ôn nhu đáp.

“Anh Nghiên Chi, ông nội và ba…bọn họ có phải…không tán thành chuyện chúng ta ở…ở bên nhau hay không?” Cô lắp bắp đem vấn đề nói xong.

Chỉ là qua một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, bỗng dưng ngực của người đàn ông kịch liệt run rẩy vài cái. Nguyên Nhị nghi hoặc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khóe miệng Mục Nghiên Chi đang mỉm cười.

“Anh…”

Nguyên Nhị ngẩn người, chờ tới lúc hoàn hồn mới hỏi. “Anh cười cái gì?”

“Cười em đó!”

Anh nắm lấy cái mũi xinh xinh của Nguyên Nhị rồi xoa xoa. “Cười em ngốc, thật ngốc ngếch.”

Cuối cùng Mục Nghiên Chi cũng hiểu rõ vì sao cô lại khóc rồi, hóa ra đều là do cô tự mình miên man suy nghĩ tạo thành.

Mục Nghiên Chi không biết con gái đều nhạy cảm hay là chỉ mình cô như vậy? Người trong nhà đều xem cô như bảo bối, sao có thể sẽ không đồng ý để bọn họ ở bên nhau chứ?

Mục Nghiên Chi suy đoán có thể là do vấn đề thân phận, nhưng nếu là vì thân phận thì lúc trước bọn họ cũng sẽ không đón cô về nhà rồi xem cô như hòn ngọc quý trên tay, còn sủng đến vô pháp vô thiên, đến cả con ruột là anh cũng chỉ có thể đứng bên cạnh ngưỡng mộ, vậy thì nguyên nhân này hoàn toàn không có khả năng.

Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn cô gái đang ngây ngốc vì lời anh nói, nụ cười trên mặt càng gia tăng.

Cái đầu này thật không biết đang nghĩ gì nữa.

“Anh buông tay ra đi.” Nguyên Nhị đẩy tay anh.

“Làm gì? Còn không cho chạm vào nữa hả?” Đây là cô thẹn quá hóa giận à?

“Không phải.”

Nguyên Nhị bĩu môi nói. “Tay của anh vừa sờ qua chân em đấy.”

Mục Nghiên Chi nhíu mày. “Em còn ghét bỏ cả bản thân!”

“Ai da! Anh nói nhanh lên, anh cùng ông và ba rốt cuộc đã nói chuyện gì? Bọn họ có thái độ gì không?” Nguyên Nhị thật nóng nảy, không muốn dài dòng với anh.

Mục Nghiên Chi âm thầm cười trộm, sớm đã hết sức vui mừng.

Bởi vì từ thái độ của có thể nhìn ra được cô thật sự thực coi trọng tình cảm của hai người, đây là chuyện anh vui mừng nhất.

Thấy cô gấp đến độ muốn khóc Mục Nghiên Chi lập tức không dám trêu chọc cô nữa, nhẹ nhàng đem người một lần nữa ôm sát.

“Được rồi, không đùa em nữa.”

Bàn tay anh chậm rãi vuốt ve bàn tay cô, trong đầu không khỏi nhớ lại bộ dáng vui vẻ như một đứa trẻ của ông nội. “Hai người họ thương em như vậy thì sao có thể không cho phép chúng ta ở bên nhau. Bọn họ ấy à! Còn ước gì em gả cho anh ngay lập tức, sau đó thì sinh cho họ một tiểu tôn tử đấy! Còn có, hai người ấy còn phê bình anh một trận, rồi còn muốn anh đưa ra hứa hẹn cả đời này sẽ đối tốt với em, đến lúc này mới chịu buông tha cho anh.”

Nghe anh nói như vậy Nguyên Nhị tự nhiên rất là vui vẻ, nhưng nghe thấy anh nói sinh tiểu tôn tử thì lại có cảm giác cực kỳ xấu hổ.

Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, lập tức không nhịn được nắm lấy cằm muốn hôn cô một trận.

Chỉ trong gang tấc, một giọng nói đánh gãy bầu không khí ngọt ngào. “Con dâu, con ở đó không?”

P/s: Có chỗ nào bị lỗi thì mọi người nhắc tui với nha. Tui hoa mắt quá nhiều lúc nhìn không rõ 😭

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN