Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Lỗ Tai Nhỏ Của Anh


Chương 22


Chuyện đính hôn đã được xác định, Minh Du ôm theo tâm tình vui vẻ chuẩn bị công việc. Không cần phải tự mình chuẩn bị Nguyên Nhị cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Chuyện đính hôn cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch du lịch của hai người. Nguyên Nhị thu thập đầy đủ tư liệu, vạch ra kế hoạch du lịch hoàn hảo. Mục Nghiên Chi dựa theo yêu cầu của cô để đặt vé máy bay và khách sạn, hôm nay anh tính toán qua giúp Nguyên Nhị sắp xếp hành lý. Trước kia cùng nhau đi ra ngoài anh đều nhìn dì Phương giúp cô chuẩn bị, dù sao thì khi đó cô vẫn còn nhỏ, nam nữ lại có sự khác biệt, có rất nhiều chuyện anh không tiện nhúng tay vào. Hiện tại thì không giống như trước, cả hai cũng đã chuẩn bị đính hôn vì thế không có gì phải kiêng kị.

Mục Nghiên Chi biết rõ Nguyên Nhị là một người mơ hồ. Cô làm gì anh cũng không yên lòng, vẫn là quyết định đi xem thử.

Mục Nghiên Chi khép máy tính rồi đứng dậy đi đến tòa nhà phía Bắc. Lúc tới nơi anh nhìn thấy dì Phương từ trong nhà đi ra.

“Thiếu gia, cậu tới rồi!” Dì Phương cười nói.

Mục Nghiên Chi đáp trả một tiếng. “Nguyên Nhị đâu rồi?”

“Cô ấy đang ở trên lầu sắp xếp hành lý.”

Dì Phương thần bí nói. “Thiếu gia, cậu đi lên nhìn xem đi! Tôi muốn sắp xếp giúp nhưng cô ấy không cho, còn nói mình đã trưởng thành rồi cho nên muốn tự mình làm, nhưng mà tôi nhìn cô ấy sắp xếp như vậy ngày mai xuất phát cũng chưa chắc đã xong.”

Mục Nghiên Chi tưởng tượng đến hình ảnh kia, anh nhấp môi cười rồi ừ một tiếng. “Tôi đi lên đây.”

Anh tay chân nhẹ nhàng đi lên lầu, bước tới cửa phòng đi cô gái nhỏ, cánh cửa không đóng, vừa đưa mắt nhìn vào thì có thể thấy cô gái nhỏ ngồi ở trên sàn nhà, trước mặt là chiếc vali đang mở tung, mặt trên chất đầy quần áo, chất đến lung tung rối loạn, vali bên cạnh còn đặt mấy cái bọc nhỏ, cũng không biết trong đó là thứ gì.

Mục Nghiên Chi đi vào, đôi tay ôm ngực, lẳng lặng dựa và tường nhìn cô gái nhỏ ngồi dưới đất vẻ mặt buồn rầu nhìn đống quần áo được chất thành quả núi nhỏ ở trước mặt, có chút không hạ thủ được.

“Sao mình lại có cảm giác càng xếp càng loạn vậy nhỉ?” Cô nhỏ giọng nói thầm.

Mục Nghiên Chi nghe vậy, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng. “Em xem như vậy mà gọi là sắp xếp sao?”

“Sao anh lại ở chỗ này?”

Nguyên Nhị bị dọa giật mình. “Anh muốn hù chết em à!”

Mục Nghiên Chi đi qua, trực tiếp ngồi trên mặt đất, hai chân khoanh lại. Anh tùy tiện cầm lấy một chiếc áo len, dở khóc dở cười. “Em cảm thấy thế này gọi là sắp xếp ư? Sao anh lại có cảm giác em đang nhặt rác rưởi vậy nhỉ?”

Nguyên Nhị nổi giận, liếc xéo anh mắt một cái, hùng hổ đem quần áo trong vali lấy ra ngoài. Bởi vì xếp không được tốt cho nên hơi nhăn nhúm.

Mục Nghiên Chi lại không nhịn được cười. “Sao em lại đáng yêu như vậy?”

“Ai da!”

Nguyên Nhị cầm lấy một chiếc áo len ném trên mặt anh. “Anh thật đáng ghét.”

Mục Nghiên Chi cầm áo len lên nhìn, là chiếc áo ngày đó anh mua cho cô, bên trên có một con hổ nhỏ màu hồng nhạt, thực đáng yêu. Cái này là áo đôi tình nhân, cái dành cho nam giờ phút này đang nằm ở trong vali của anh.

“Được rồi.”

Anh không đùa với cô nữa, cũng thôi cười, thanh âm ôn nhu rất nhiều. “Anh giúp em xếp đồ.”

Nguyên Nhị có chút không vui, hỏi anh. “Có phải em rất vô dụng hay không?”

Mục Nghiên Chi xoa đầu cô. “Em biết làm cái này để làm gì chứ, mọi chuyện có anh làm rồi. Em không cần phải học mấy thứ này.”

Trong lòng tràn đầy cảm động, Nguyên Nhị cười tủm tỉm, trong khi Mục Nghiên Chi không hề phòng bị cô liền nhào qua ôm lấy cổ rồi hôn một cái thật mạnh lên mặt anh.

“Anh là tốt nhất.”

Đột nhiên không kịp phòng bị lại được Nguyên Nhị hôn. Mục Nghiên Chi phản ứng rất nhanh, một tay chống ở phía sau lưng cô, một cái tay khác ôm lấy eo cô, sợ cô lộn xộn sẽ ngã.

Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, cánh tay của Mục Nghiên Chi theo bản năng ở bên hông Nguyên Nhị cọ xát hai cái, hầu kết lăn lộn. Nỗ lực khắc chế nhiệt độ tăng lên kia, anh nâng cô gái của mình dậy rồi bảo cô ngồi sang bên cạnh, thanh âm ẩn nhẫn trầm thấp. “Trước em cứ ngồi đó đi, để anh xếp đồ giúp em.”

Nguyên Nhị không phát hiện ra sự khác thường của anh, cười tủm tỉm trả lời. “Được.”

Nhiều năm trong bộ đội đã giúp Mục Nghiên Chi dưỡng thành một thói quen sinh hoạt rất tốt, ở phương diện dọn dẹp này càng dễ như trở bàn tay, quần áo của Nguyên Nhị ở trên mặt đất kia không bao lâu đã được anh sắp xếp gọn gàng, nó cũng chỉ chiếm một nửa vali. Mục Nghiên Chi đứng lên nhìn tủ quần áo đang mở ra.

“Anh đang nhìn gì vậy?”

Nguyên Nhị đi theo bóng người cao lớn kia, một cao một thấp cứ như vậy lẳng lặng nhìn tủ quần áo nửa ngày. Mục Nghiên Chi duỗi tay lật lật, rồi lấy xuống một chiếc áo lông vũ mỏng. “Mang nhiều hơn hai cái đi! Dù sao chúng ta cũng không biết đu6thời tiết có thể lạnh hơn so với trên mạng nói hay không.”

“Phải mang nhiều như vậy sao?”

Nguyên Nhị nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ. “Trên mạng nói hẳn là không sai đâu.”

Mục Nghiên Chi ngồi xổm xuống, gấp áo khoác bỏ vào vali. “Lo trước khỏi hoạ, đề phòng gió lớn.”

“A! Cũng được.”

Thu dọn quần áo xong Mục Nghiên Chi lại cảm thấy không đúng. “Này? Đồ lót của em đâu?”

“Cái, cái gì?” Nguyên Nhị đỏ mặt.

“Đồ lót của em đấy.”

Mục Nghiên Chi nhìn túi nhỏ bên cạnh, cầm lấy. “Là cái này sao?”

Một tiếng thét chói tai vang lên bên tai. Cô gái nhỏ nhanh chóng muốn cướp lấy cái túi, Mục Nghiên Chi giơ tay lên cao không cho cô được như ý muốn.

Anh vừa chạy vừa kéo khóa bọc nhỏ, đồ ở bên trong quá nhiều, ngay khi khóa được mở ra thì đồ trong túi không cần lôi cũng tự động rơi ra ngoài, một mảnh vải màu trắng rơi ra, nhìn qua vừa nhẹ lại vừa mỏng.

“A! Anh còn nhìn quần lót của em.” Nguyên Nhị chạy tới đoạt lấy.

“Sao em có thể nhét đồ lót thành như vậy?” Anh nhìn một túi đồ lót bị nhét đến nhăn dúm dó, miếng bọt biển đều biến hình.

“Em thích.”

Nguyên Nhị nhảy dựng lên, thành công cướp được chiếc túi. Cô đem túi nhỏ ôm trong ngực giống như bảo vệ vật quý. “Em thích như vậy, làm sao nào?”

“Một lần nữa xếp gọn lại đi, nếu không đến lúc cần lại không thể mặc.” Mục Nghiên Chi cười nói.

Nguyên Nhị hừ lạnh một tiếng, “Anh còn quản em.”

Miệng thì là nói như vậy nhưng cô vẫn nghe lời đem đồ lót gấp lại một lần, thấy túi nhỏ không thể nhét được nữa cô lại lấy cái khác. Mắt thấy Mục Nghiên Chi nhìn qua cô lập tức cho anh một ánh mắt sắc như dao sau đó đưa lưng về phía anh, chính là không cho anh xem.

“Nhìn cái gì mà nhìn, không cho nhìn.”

Mục Nghiên Chi ngồi ở trên giường, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm Nguyên Nhị, thấy cô đem những thứ còn lại cho vào vali anh lại nhịn không được tiến lên giúp cô sửa sang một chút, sau khi làm xong thì đóng vali đem khóa kéo lên.

Thấy trên người anh là bộ quần áo đơn giản, Nguyên Nhị nhịn không được hỏi.“Hôm nay anh không cần huấn luyện hả?”

Mục Nghiên Chi lắc đầu. “Không cần.”

Anh duỗi tay về phía cô. “Đi thôi! Cùng em đi tản bộ.”

Nguyên Nhị mếu máo, không tình nguyện. “Bên ngoài lạnh lắm.”

Mục Nghiên Chi đi qua nhấc cô khỏi giường rồi đặt ở trên mặt đất, tay nắm tay, nhịn không được giễu cợt. “Không biết là ai muốn đi du lịch ven biển nha. Bây giờ đã không chịu ra bên ngoài vậy tới bờ biển không phải em sẽ ở trong khách sạn trốn cả ngày chứ?”

“Cũng không giống nhau, em đã tỉ mỉ chọn lựa những bộ quần áo xinh đẹp kia, khẳng định là muốn mặc đi ra ngoài.”

“Như vậy à!”

Mục Nghiên Chi nhìn cô. “Nếu không thì bây giờ em cũng thay một bộ, đi ra ngoài thực tập.”

“…”

Nguyên Nhị mới không để ý tới anh. “Lăn…”

Trên sân huấn luyện, nhóm binh lính chỉnh tề mà xếp thành một hình vuông nhỏ, hai hàng thẳng theo chiều ngang, hai hàng thẳng theo chiều dọc, trong miệng hô khẩu hiệu, bừng bừng khí thế.

Một đám người thấy Mục Nghiên Chi cùng Nguyên Nhị dắt tay đi qua thì đều không hẹn cùng lộ ra nụ cười, đi đầu là Lục Giai Minh đang đếm một hai ba, thanh âm vang dội một lần nữa vang lên chỉ có điều lần này không phải là khẩu hiệu.

“Chào Nghiên ca, chào chị dâu.”

Hai người không hẹn cùng dừng bước chân, quay đầu nhìn bọn họ.

“…” Nguyên Nhị thật là bị dọa, chậm rãi vẫy tay với họ.

Mục Nghiên Chi trừng mắt nhìn người đi đầu là Lục Giai Minh.

Đúng là đám nhãi ranh.

Nhưng mà, Mục Nghiên Chi lại khó nén được cao hứng, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt. Anh nắm tay Nguyên Nhị đi qua.

Giống như có một nhiệm vụ quân sự khi anh bước vào nơi này, cảm giác lười biếng trên người nháy mắt biến mất, ngay cả eo cũng duỗi thẳng, biểu tình nghiêm túc hơn. Anh trầm mặc một lát rồi lạnh lùng nói: “Làm gì! Muốn tăng thêm huấn sao?”

“Không muốn, chúng tôi chỉ muốn gọi một tiếng chị dâu thôi.” Âm thanh lảnh lót lại lần nữa vang lên, nói chuyện chính là Lục Giai Minh và một binh lính.

Nguyên Nhị thỉnh thoảng có gặp nhưng không thân mà thôi, cô ngượng ngùng phất phất tay với họ. “A…xin chào mọi người.”

“Chị dâu, tản bộ như vậy thật lãng mạn phải không.” Lục Giai Minh.

“Cậu là cẩu độc thân thì biết cái gì.” Mục Nghiên Chi liếc xéo anh ta.

“…” Một đám cẩu độc thân.

“Anh Nghiên Chi.”

Nguyên Nhị kéo kéo tay áo của anh, trong lòng rất muốn cười. “Đừng đắc ý như vậy.”

“Hả?”

Mục Nghiên Chi quay đầu nhìn cô. “Anh có bạn gái, đắc ý thì làm sao hả?”

“…”

Nguyên Nhị trợn trắng mắt. “Ừ! Đại gia ngài vui vẻ là được.”

“…” Một đám cẩu độc thân.

Lục Giai Minh nhìn không được nữa. “Nghiên ca, có thể không cần chơi trò ân ái với chị dâu ở chỗ này không? Rất đả thương người đấy.”

“Hâm mộ, ghen ghét?”

Mục Nghiên Chi nhướng mày, bộ dáng có chút ghê gớm. “Cậu cũng đi tìm một người đi.”

“…” Lục Giai Minh.

Tìm được rồi còn cần ở chỗ này ăn cẩu lương sao?

“…” Một đám cẩu độc thân.

Bộp một tiếng, khuôn mặt Mục Nghiên Chi nóng lên. Anh quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ vô duyên vô cớ tát mình, mày nhíu chặt. “Em vừa làm gì vậy? Tìm chết hả?”

Nguyên Nhị không sợ, đối với anh trừng mắt. “Anh không dám đâu.”

“…” Mục Nghiên Chi.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, anh vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một đám binh lính đang cười, biểu tình trên mặt lập tức nghiêm túc. “Cười cái gì? Thật sự muốn tăng thêm huấn luyện sao?”

Anh vừa dứt lời xong lại một tiếng bốp vang lên, cánh tay rắn chắc bị người ta đánh. Cô gái nhỏ giống như một người quản sự nhỏ. “Muốn tức giận thì nhằm vào em nè, anh nhằm vào bọn họ làm gì? Em nói, không cho phép tăng thêm huấn luyen.”

Mục Nghiên Chi còn chưa kịp nói cái gì, một đám người trước mặt lần đầu đem lời của vị lão đại là anh làm lơ.

“Cảm ơn chị dâu, chị dâu thật đẹp.”

“…” Mục Nghiên Chi.

Anh liếc nhìn bọn họ, các cậu cũng dễ nhìn hơn một chút rồi đấy.

Hai người tản bộ xong trở về vừa vặn là thời gian cơm tối, ăn xong cơm tối hai người ở nhà chính cùng các trưởng bối hàn huyên, nói chuyện đính hôn, sau khi kết thúc thì trở lại tòa nhà của mình.

Hôm sau, Nguyên Nhị bị Mục Nghiên Chi từ trong ổ chăn lôi ra. Anh hầu hạ cô đánh răng rửa mặt rồi lại tìm quần áo đặt trên giường cho cô, trước khi ra khỏi phòng anh còn xoa xoa đầu, không quên dặn dò. “Nhanh thay quần áo đi, nếu không sẽ không kịp lên máy bay.”

Nguyên Nhị xoa xoa mí mắt sưng vù, uể oải ồ một tiếng, chân vừa muốn nâng lên thì giọng nói của người đàn ông lại vang lên ở bên tai.

“Em đừng nằm tiếp nha.” Mục Nghiên Chi.

“…”

Nguyên Nhị không kiên nhẫn đem chân thả xuống, cầm lấy thú bông bên cạnh ném về phía anh, “Anh thật phiền! Nhanh đi ra ngoài đi.”

Mục Nghiên Chi tiếp được thú bông đặt lên ngăn tủ bên cạnh, cuối cùng còn nhìn cô một cái, vui vẻ xoay người rời đi, thuận đường đóng cửa lại.

“Nhớ phải nhanh lên một chút đấy, đồ lười…” Giọng nói từ bên ngoài truyền đến.

“…”

Nguyên Nhị nhíu mày. “Anh thật sự rất phiền.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN