Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
Chương 24
Sau khi dỗ người xong Mục Nghiên Chi liền dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm. Kết thúc bữa trưa hai người lại tay nắm tay đi dạo phố rồi mua sắm.
Tuy rằng thời tiết rất lạnh nhưng cũng không gây trở ngại đến sở thích dạo phố của Nguyên Nhị. Cô ở phía trước chọn lựa còn Mục Nghiên Chi ở phía sau xách đồ, sau đó cam tâm tình nguyện đi tính tiền, không đến một lúc thì đã mua được một đống đồ. Mục Nghiên Chi một tay xách vài cái túi, một tay cầm kẹo bông gòn, chân dài một bước lại bước, khóe miệng trước sau vẫn ngậm cười, không rên một tiếng đi theo sau Nguyên Nhị. Anh quả đúng là một người bạn trai mười phần nhị thập tứ hiếu, cũng là bạn trai nhà người ta trong truyền thuyết.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong Nguyên Nhị lại chạy đến tiệm bánh ngọt mua hai cái bánh kem, mới cảm thấy mỹ mãn trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Trở lại phòng khách sạn cô đem bánh kem đặt lên bàn nhỏ, bay thẳng đến trên giường, hai tay giang rộng, tùy tiện nằm trên giường, trong miệng hô to: “Ôi! Mệt mỏi quá đi.”
Mục Nghiên Chi đi vào sau cô, đem túi đồ cất xong anh mới nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường không có chút hình tượng nào kia, mông nhỏ còn chu lên, tư thế có đủ khôi hài. Anh không nhịn được bật cười, đi qua vỗ lên mông cô một cái.
“Đi tắm rửa trước đi.”
Người trên giường giật giật mông, hữu khí vô lực đáp: “Không muốn cử động.”
“Ồ…”
Mục Nghiên Chi sờ sờ cằm. “Không muốn động hả…vậy thì… anh giúp em nhé?”
“Cái gì?”
Nguyên Nhị nhanh nhẹn lật người lại, trợn tròn đôi mắt nhìn Mục Nghiên Chi. Mắt thấy anh từng bước tới gần, khóe môi cong lên còn mang theo một chút ý tứ không rõ, bị anh nhìn như vậy lông tơ của cô đều dựng lên cả rồi.
Nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi Nguyên Nhị đột nhiên hiểu rõ. Cô ngồi bật dậy, đôi tay giao nhau che ở trước ngực, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mục Nghiên Chi, giật giật khóe miệng. “Mục tiên sinh, anh cảm thấy anh làm như vậy với một đứa trẻ vị thành niên là thích hợp sao? Hả? Thích hợp sao?”
Mục Nghiên Chi cắm tay vào túi quần, nhún vai. “Anh đã làm gì à?”
Nguyên Nhị hừ một tiếng. “Anh chưa làm nhưng mà anh muốn làm.”
Mục Nghiên Chi cười cười, sảng khoái thừa nhận. “Đúng thế thì sao nào? Chẳng lẽ anh nghĩ thôi cũng không được? Hay là…em muốn anh trực tiếp làm?”
“…” Nguyên Nhị.
Người đàn ông này thật đúng là không có lúc nào nhường cô, quả thực chính là kịch bản chi vương.
Nguyên Nhị mặc kệ anh còn mình thì chạy ra khỏi phòng ngủ, “phanh” một tiếng đóng cửa phòng tắm. Cô điều chỉnh nhiệt độ của nước xong mới nhớ tới mình không lấy quần áo, vừa mở cửa còn chưa đi ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông kia đứng ở bên ngoài phòng tắm, trong tay còn cầm áo ngủ của cô.
Thấy cô đi ra Mục Nghiên Chi đem quần áo đưa cho cô.
Nguyên Nhị khẽ hừ một tiếng, đoạt lấy quần áo chạy phòng tắm đóng cửa lại. Cô đem quần áo đặt trên giá, một đồ vật màu trắng rơi xuống trên mặt đất.
Nguyên Nhị cúi đầu vừa thấy, trong đầu một tiếng ong vang lên, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng. Cô ngồi xổm xuống nhặt quần lót, trong miệng còn nhỏ giọng nói thầm. “Thật là, lại nhìn quần lót của em.”
Hừ! Tên đàn ông háo sắc.
Nguyên Nhị tắm xong cũng đã hơn nửa giờ. Cô mặc một chiếc áo ngủ mềm như bông, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng tắm thật dài, tóc dài ướt dầm dề. Cô đưa tay xoa xoa, tùy ý xõa tung ở sau lưng, áo choàng tắm bọc đến gắt gao, đai lưng buộc thành một cái nơ con bướm, khuôn mặt bởi vì nhiệt độ trong phòng tắm mà đỏ đến phấn nộn.
Nguyên Nhị vừa đi vừa xoa khuôn mặt của mình. “Sao lại nóng như vậy nhỉ?”
Cô nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt. “Người đâu rồi?”
Nói thầm xong cô lại dẫm dép lê nhảy nhót đi qua xem túi đồ mua được, tìm kiếm trong chốc lát cuối cùng lấy ra tới một cái cài đầu hình con thỏ, hai cái tai thỏ dựng lên, phía dưới còn gắn lò xo, vừa cử động nó lập tức rung rung, đáng yêu cực kỳ.
Nguyên Nhị đem cài đầu mang lên, cổ linh tinh quái mà lay động vài cái đầu. Cô đi đến mép giường ngồi xuống, đang tính lấy di động đang sạc ở kia gọi cho Mục Nghiên Chi, điện thoại còn chưa thông thì phía ban công đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa, tấm rèm cửa được người bên ngoài kéo ra. Nguyên Nhị bị dọa sợ, thấy người mà mình đang tìm từ ban công tiến vào, mặt không biểu cảm.
“Anh muốn hù chết em à.”
Mục Nghiên Chi liếc cô một cái, cười nhạt không nói lời nào.
Nguyên Nhị nhìn anh, nhíu mày hỏi. “Ánh mắt kia của anh là có ý gì?”
Mục Nghiên Chi nhíu mày, vẫn không nói chuyện.
Nguyên Nhị nhìn thấy anh đi tới chỗ hành lý sau đó mở vali của anh ra, lật lật một lúc thì lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó đứng lên vẫy tay với cô. “Lại đây nào.”
Nguyên Nhị nhìn cái hộp nhỏ kia thì biết anh muốn làm gì. Cô đi qua ngồi xuống sofa, ngả người, chân gác lên bàn.
Mục Nghiên Chi đứng bên cạnh, lấy thứ trong hộp ra, đó là một cái máy sấy nho nhỏ. Cắm điện xong thì âm thanh máy sấy vang lên, anh duỗi tay cầm lấy đuôi tóc ướt át của cô, nhẹ nhàng cầm máy sấy thổi vào, sau khi làm khô anh lại cầm lược chải đầu giúp cô.
“Em đó! Cũng không biết chú ý một chút, anh đã nhắc bao nhiêu lần là tóc ướt thì phải làm khô, bằng không về sau già rồi sẽ dễ dàng đau đầu, nhưng em vẫn không nghe lời.”
Giọng nói ôn nhu từ phía sau bay tới. Nguyên Nhị mỉm cười quay đầu lại. “Không phải còn có anh sao.”
Sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay, Mục Nghiên Chi rũ mắt nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của cô gái nhỏ. Anh cúi đầu, trong không khí anh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, môi mỏng cách đôi môi phấn nộn của cô chỉ 1cm, thấp giọng nói: “Em nha.”
Trong giọng nói mang theo sủng nịch, giống làn gió ấm thổi vào trong lòng cô gái nhỏ, ấm áp lại dễ chịu.
Khuôn mặt của Nguyên Nhị nóng đến lợi hại, khẩu thị tâm phi mà mắng anh: “Đáng ghét.”
Mục Nghiên Chi nắm lấy khuôn mặt của cô rồi xoa xoa, thấy cô không đẩy ra ngón tay lại dời xuống nắm lấy cằm. Ngón tay mềm mại dán lên khóe môi nhẹ ma sát vài cái, sau đó là hoàn toàn dán sát vào môi cô: “Nhắm mắt lại.”
Cô gái nhỏ ừm một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Người đàn ông hôn rất dịu dàng. Hôn được một lúc thì Nguyên Nhị cảm giác chính mình bị ôm lấy, mông nhấc khỏi sofa rồi ngồi lên đùi của anh. Cô giơ tay chống trên lồng ngực rắn chắc kia, cho dù hôn nhiều lần rồi nhưng cô vẫn cảm thấy khẩn trương.
Miệng cô khẽ mở ra, người đàn ông lập tức xâm nhập vào bên trong, đầu lưỡi câu lấy lưỡi cô, tinh tế triền miên.
Một lúc sau Mục Nghiên Chi đột nhiên buông cô gái trong lòng ra, đồng thời đem người bế lên, rồi đi vài bước đem người đặt trên giường sau đó xoay người đi vào phòng tắm, bước chân vội vàng, bộ dáng rất nôn nóng.
Nguyên Nhị ngây ngốc tại chỗ, chờ tới khi có phản ứng mới phát hiện cảm giác vừa rồi có bao nhiêu rõ ràng, cô dám khẳng định chính là cái kia.
Anh cứng rồi.
Cách lớp áo tắm dài cùng áo ngủ cô vẫn có thể cảm nhận được.
Nguyên Nhị che lại khuôn mặt, cảm giác so với vừa rồi càng nóng hơn.
“Ai da! Nóng muốn chết.”
Nói xong cô lập tức đem áo choàng tắm trên người cởi ra, tùy tiện vứt trên mặt đất rồi đem chính mình vùi vào chăn bông. Tưởng tượng đến cảm giác vừa rồi, lại nghĩ tới đêm nay sẽ cùng ngủ anh Nguyên Nhị càng không thể bình tĩnh. Cô cuộn tròn rồi nằm nghiêng, cơ thể càng thêm căng chặt.
Vào đúng lúc này lại truyền đến âm thanh mở cửa. Nguyên Nhị nín thở ngưng thần, khẩn trương đến độ sắp hô hấp không thuận.
Phía sau truyền đến động tĩnh, chăn trên người bị lôi kéo một chút. Cô cảm thấy trong nháy mắt cơ thể giống như càng nóng.
Đột nhiên, trên cánh tay truyền đến một lực đạo. Nguyên Nhị còn chưa kịp cúi đầu nhìn xem thì đã bị kéo ra phía sau, lưng dán lên một cơ thể ấm áp. Người đàn ông phía sau vùi đầu vào cổ của cô, khuôn mặt dán lên sườn cổ. Nguyên Nhị cảm thấy làn da của mình vừa nóng vừa ngứa, là hô hấp của anh gây nên.
Nguyên Nhị có chút sợ hãi.
“Nghiên, anh Nghiên Chi…”
Cô giơ tay đẩy đầu của anh ra. “Anh có thể…có thể lui ra một chút không?”
Cô vừa dứt lời Mục Nghiên Chi lại giống như đùa dai, ở trên cổ của cô hôn hai cái. “Vì sao?”
“Không vì sao hết, em muốn ngủ.” Nguyên Nhị thuận miệng nói ra một lý do.
“Anh ôm em ngủ nhé, dù sao cũng đang lạnh.”
Lạnh? Trong phòng đang mở máy sưởi đấy nhé.
Mặc dù biết rõ anh đang nói dối nhưng Nguyên Nhị vẫn không muốn vạch trần, không thể phủ nhận một điều rằng ở trong lòng của anh cô có thể cảm nhận được hơi ấm xưa nay chưa từng có.
Thôi, theo anh vậy.
Anh cũng không làm cái gì quá phận sự, không phải sao?
Cô vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên eo của mình, nhỏ giọng nói: “Vậy anh buông tay ra một chút đi.”
Mục Nghiên Chi nghe lời thật sự, lực đạo trên cánh tay hơi thả lỏng. Nguyên Nhị cứng đờ xoay người, đem đầu vùi vào lòng của anh, cánh tay thật cẩn thận đặt lên trên eo anh, giây tiếp theo cô cũng cảm nhận được cánh tay ở trên eo của mình lại tăng thêm lực.
Bên tai là giọng nói nhàn nhạt của Mục Nghiên Chi. “Được rồi, ngủ đi!”
Hả? Đột nhiên dễ nói chuyện vậy sao?
Thôi, dù sao cô cũng thật sự mệt mỏi, ngủ thì ngủ vậy.
“Ừ! Ngủ thôi.”
……
Chuyến du lịch lần này là 5 ngày, thời gian ở trên đường là một ngày, chính thức chơi bời là bốn ngày.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ nơi nơi ăn ăn uống uống, chụp ảnh gì đó. Có đôi khi hai người sẽ ở trong phòng, trong chốc lát lại đấu võ mồm đấu đến trừng mắt, trong chốc lát lại giống như mật như đường dính vào một chỗ.
Lúc này, bên ngoài mưa nhỏ, hai người ngồi ở sofa ăn bữa trưa khách sạn chuẩn bị.
Mục Nghiên Chi cắt một miếng thịt bò bít tết đưa tới miệng Nguyên Nhị. “A.”
Nguyên Nhị cắn một ngụm, lực chú ý lại đặt ở chiếc điện thoại trên tay, mới vừa nuốt xuống lại có một miếng được đưa tới. “Ăn xong đã, đừng cố chơi điện thoại.”
Nguyên Nhị cắn miếng thịt bò bít tết, nhấm nháp một lát mới nuốt xuống, cũng không ngẩng đầu lên, hàm hồ nói: “Còn chưa đánh xong đâu, cho em thêm năm phút đồng hồ, em nhất định sẽ đánh tên kia đến một mảnh vải cũng không còn.”
Mục Nghiên Chi liếc cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. “Thật không có biện pháp với em.”
“Đúng rồi! Ngày mai rời đi rồi, tối nay em có muốn đi ngâm suối nước nóng hay không?” Anh lại hỏi.
“Đi, như thế nào không đi?”
“Được.”
……
Chạng vạng, hai người ngồi ở suối nước ấm áp. Nguyên Nhị thoải mái dựa vào lòng Mục Nghiên Chi, nhắm hai mắt lại.
“Anh Nghiên Chi.” Nguyên Nhị kêu một tiếng, thanh âm lười nhác.
Mục Nghiên Chi trả lời. “Chuyện gì?”
“Anh nói xem, con của chúng ta sẽ giống ai?”
“Con?”
Mục Nghiên Chi cảm thấy kinh ngạc. “Vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy? Có phải…em muốn cùng anh…”
“Này! Anh dừng lại ngay.”
Nguyên Nhị trợn mắt, quay đầu lại không khách khí đấm vào ngực Mục Nghiên Chi một quyền. “Anh nói cái gì vậy? Em đang rất nghiêm túc đấy.”
Thật là, lúc người ta nghiêm túc anh không thể đứng đắn một chút à.
Mục Nghiên Chi giơ tay đầu hàng, “Được…được…được, anh sai rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!