Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Lỗ Tai Nhỏ Của Anh


Chương 36


Tháng 12, bên tai thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua, thế nhưng khi Nguyên Nhị chạy tới bệnh viện thì mồ hôi đã đầy đầu. Khuôn mặt nhỏ bởi vì chạy vội mà ửng đỏ, nhưng đôi môi kia thì đã tái nhợt, còn nhè nhẹ run lên.

Thẳng đến khi đi tới phòng giải phẫu, ở xa xa cô nhìn thấy hai vợ chồng Mục Diệc Thâm ngồi ở kia. Minh Du dựa vào bờ vai rộng của chồng, hốc mắt hồng hồng, mí mắt ướt át, khuôn mặt tiều tụy.

Một Minh Du như vậy là lần đầu tiên Nguyên Nhị nhìn thấy, nhìn qua bà tựa như đã già đi vài tuổi. Một Mục Diệc Thâm luôn luôn thẳng lưng thế nhưng bây giờ lại hơi hơi còng xuống, mái tóc hai bên giống như có nhiều hơn mấy sợi tóc bạc.

Hai mắt của Nguyên Nhị nóng lên, nước mắt nơi khóe mắt khống chế không được chảy xuống. Cô cắn môi từng bước đi tới chỗ bọn họ, chỉ mười mấy mét ngắn ngủi lại giống như cách xa mấy trăm mét, dưới chân tựa như mang theo một tảng đã nặng nề, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.

“Nhĩ Đóa.” Minh Du là người đầu tiên phát hiện ra cô.

Giọng nói khàn khàn bất kham làm lòng Nguyên Nhị run lên. Cô cuống quít lau nước mắt, hít sâu một hơi đi qua ngồi xổm ở trước mặt Minh Du, hai chân mềm nhũn.

Minh Du nhanh chóng đỡ lấy cô. “Nhĩ Đóa.”

Nguyên Nhị trực tiếp quỳ một gối trên mặt đất, tay nắm lấy Minh Du, từng cơn lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến. Cô không biết bản thân phải làm thế nào để có thể bình tĩnh lại được, nhưng khi nhìn thấy Minh Du dựa vào Mục Diệc Thâm thì cô biết bản thân mình cần phải kiên cường.

Chủ nhân của bờ vai mạnh mẽ mà cô có thể dựa vào bây giờ đang nằm ở trong kia đối mặt với nguy hiểm. Chính vì vậy cô nhất định phải kiên cường.

“Mẹ Mục, sẽ không có việc gì đâu. Anh ấy đã nói với con cho dù có chuyện gì, cho dù nhiệm vụ có khó khăn bao nhiêu thì anh ấy đều sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ bản thân lành lặn trở lại bên cạnh con, mặc dù bây giờ anh ấy đang nằm ở trong kia nhưng con tin anh ấy. Anh ấy chính là Mục Nghiên Chi, một Mục Nghiên Chi không gì có thể đánh ngã.”

Minh Du hai mắt đẫm lệ, nước mắt ào ào rơi xuống, đôi mắt đỏ bừng nhìn người trước mặt. Bà dùng sức nắm chặt tay Nguyên Nhị, đôi môi run rẩy hơi hơi mở ra, gian nan phun ra hai chữ. “Cảm ơn.”

Đèn phòng giải phẫu đột nhiên tắt. Mục Diệc Thâm là người đầu tiên phát hiện. “Giải phẫu kết thúc.”

Minh Du chật vật dùng bàn tay tùy ý lau nước mắt, kéo Nguyên Nhị đứng dậy.

Cửa phòng giải phẫu chậm rãi mở ra, bác sĩ mặc đồ bảo hộ từ bên trong bước ra. Ông ấy tháo khẩu trang, nặng nề thở hắt ra, cả người như trút được gánh nặng.

“Con trai tôi thế nào rồi?” Mục Diệc Thâm hỏi.

“Viên đạn đã được lấy ra, giải phẫu cũng rất thành công, may mắn viên đạn không trúng chỗ hiểm, như vậy cũng coi như trong cái rủi có cái may. Chỉ có điều cậu ấy đã mất máu quá nhiều, đầu cũng chịu va chạm mạnh, vì vậy cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau khi xuất viện cũng không thể tiến hành vận động hành kịch liệt, cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Mục Diệc Thâm nói.

……

Trong phòng bệnh thỉnh thoảng vang lên tiếng “Tích”, nhìn sóng điện tim trên monitor có thể thấy nhịp tim của Mục Nghiên Chi đang rất ổn định. Nguyên Nhị ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay của anh đặt lên miệng, môi nhẹ nhàng dán lên mu bàn tay lạnh lẽo của anh, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn tuấn lãng như cũ kia.

Mục Diệc Thâm về nhà lấy một số đồ dùng cần thiết cho Mục Nghiên Chi, giờ phút này trong phòng bệnh chỉ có hai người.

Nguyên Nhị cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô áp trán lên mu bàn tay Mục Nghiên Chi rồi nhỏ giọng khóc, một tiếng rồi một tiếng, bên trong mang theo sự sợ hãi.

“Nghiên…Anh Nghiên Chi, em sợ quá, sợ sẽ mất anh.”

Cuối cùng cô cũng hiểu được tâm trạng của mẹ vào năm ba mất.

Sợ! Sợ đến trái tim cũng muốn vọt ra khỏi lồng ngực, sợ đến mức không dám tưởng tượng tới cảnh nếu mất anh thì thế giới của cô sẽ như thế nào.

Nguyên Nhị đem bi thống phát tiết ra, nước mắt kéo dài không ngừng lướt qua gương mặt, cuối cùng hoàn toàn thấm vào khăn trải giường màu trắng ở bên dưới.

Cô khóc rất lâu rất lâu, thẳng đến khi cửa phòng bệnh bị người bên ngoài gõ vang. Cô dùng tay áo lau mặt, rồi nói. “Mời vào.”

Cánh cửa được đẩy ra, bước vào chính là một y tá. Cô ấy cầm nhiệt kế đi đến mép giường bắt đầu đo nhiệt độ cho Mục Nghiên Chi. “36.5°C, nhiệt độ cơ thể bình thường. Cô gái nhỏ, em…”

Sau khi nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của Nguyên Nhị cô ấy lập tức dừng lại. Hơi ngẩn người một lúc, sau đó thì cong cong khóe môi nhìn Nguyên Nhị, nói: “Yên tâm đi! Mục đoàn trưởng không có việc gì đâu, chờ thuốc tê hết tác dụng anh ấy sẽ tỉnh thôi. Cát nhân tự có thiên tướng, huống chi đây là các chiến sĩ dùng sinh mệnh bảo vệ chúng ta.”

Nguyên Nhị nhìn cô ấy, có chút không xác định hỏi: “Chị… quen anh ấy?”

Cô y tá lắc đầu. “Không tính là quen biết, trước kia chị nghe thấy đồng nghiệp nói ở đại viện có một người lớn lên rất đẹp trai, năng lực rất mạnh, đó chính là Mục đoàn trưởng, Mục đại thiếu gia của Mục gia. Sau này chị cũng đã gặp qua anh ấy ở buổi tiệc giao lưu.”

Nguyên Nhị “Ồ” một tiếng, gật gật đầu.

Trách không được cô còn cảm thấy đã gặp qua cô ấy ở đâu rồi.

“Được rồi! Chị không quấy rầy hai người nữa.”

“Vâng.”

……

Mục Nghiên Chi ngủ rất lâu, mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Lúc anh tỉnh Nguyên Nhị đang đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại, tối hôm qua thấy cô cả đêm không về ngủ Dương Hiểu Na liền gọi điện tới, sau đó thì nghe cô kể chuyện của Mục Nghiên Chi. Lúc này mới vừa tan học cô ấy có chút lo lắng, lại gọi điện thoại tới an ủi.

“…… Cảm ơn các cậu đã quan tâm.” Nguyên Nhị có chút cảm động nói.

“Không có việc gì.” Dương Hiểu Na cười cười. “Phía thầy giáo bọn tớ cũng đã nói rõ giúp cậu rồi. Cậu có thể ở đó mấy ngày rồi

trở về trường cũng được, bài tập tớ cũng sẽ ghi chép giúp cậu.”

“Cảm ơn các cậu, tớ…”

“Lỗ tai nhỏ…”

Một giọng nói yếu ớt từ phía sau truyền đến, giọng nói của Nguyên Nhị thình lình bị chặn lại. Cô đột nhiên quay đầu nhìn người đang mở mắt ở trên giường, Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, từng ngón tay thon dài chậm rãi cong lên, nhìn vào giống như đang vẫy vẫy với cô.

Nguyên Nhị không kịp nói lời tạm biệt với Dương Hiểu Na, cô vội vàng cúp điện thoại rồi bước nhanh về phía Mục Nghiên Chi. Cô duỗi tay muốn ôm anh nhưng đột nhiên lại nghĩ tới vết thương của anh nằm ở ngực.

Nguyên Nhị thu hồi cánh tay đã vươn ra, kéo ghế ngồi ở mép giường. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay Mục Nghiên Chi, hai tròng mắt dừng ở trên khuôn mặt tái nhợt kia.

“Anh Nghiên Chi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Nguyên Nhị vô cùng kích động, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Mục Nghiên Chi giật giật đầu ngón tay, muốn nắm lấy tay cô nhưng bất lực. Thấy dáng vẻ này của cô anh đau lòng đến nỗi nói không nên lời, khó khăn lắm mới nói được một câu. “Thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt bản thân.

Thực xin lỗi, là anh không tuân thủ lời hứa.

Nguyên Nhị yên lặng mím chặt môi. Đột nhiên cô nghiêng đầu sang một bên, qua một lúc lâu trong phòng bệnh quanh quẩn giọng nói bình tĩnh của cô. “Nếu anh biết như vậy là có lỗi với em vậy thì tại sao anh không bảo vệ tốt bản thân. Chẳng phải anh đã từng nói em là nỗi vướng bận của anh hay sao? Nhưng vì sao khi đối mặt với nguy hiểm anh lại không thể vì em mà ích kỉ một lần?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN